Bỗng có một bóng người đen dài ngồi xổm xuống bên cạnh con bé, bàn tay to lớn xoa chiếc đầu tròn vo của nó, lật tẩy lời nói dối của ông chủ.
- Cá vàng không thể sống đến trăm tuổi! Tuổi thọ bình quân của cá vàng là khoảng 15 năm, hơn nữa đó là đã được chăm sóc thật tốt, nếu người bình thường chăm sóc, sống được một hai năm đã được coi là lâu rồi.
Đuôi Nhỏ, đã lâu không gặp!
Đuổi Nhỏ nhìn thấy Lâu Tư Trầm bỗng từ đâu xuất hiện ở cạnh mình, con bé có một lúc không dám tin vào mắt mình, đôi mắt đen láy mở to tròn như chiếc chuông đồng, kinh ngạc nhìn Lâu Tư Trầm ở trước mắt:
- Chú bác sĩ đẹp trai?!
Con bé vui mừng reo lên, tiếp đó liền vùi đầu vào lòng Lâu Tư Trầm:
Con cứ tưởng là sẽ không thể gặp lại chú được nữa! Sao có thể như vậy được? Lâu Tư Trầm xoa đầu cô bé.
Đã một thời gian không gặp, con bé ốm đi nhiều quá.
Đôi mắt ngây thơ của con bé có đôi chút buồn bã:
Đuôi Nhỏ có thể sẽ đi đến thiên đường bất cứ lúc nào... Nói bậy! Nơi đáy tim Lâu Tư Trầm bất chợt chùng xuống.
Nhìn cái đầu trọc lóc bé xíu của con bé, thật ra Lâu Tư Trầm đã đoán ra được là cái gì rồi.
Đuôi Nhỏ lại nở một nụ cười ngây ngô:
May mà trước lúc con đi lại có thể gặp được chú. Đuôi Nhỏ, con không được nói bậy! Mẹ con mà nghe được mấy lời này của con sẽ buồn lắm đó, biết không? Đuôi Nhỏ biết, Đuôi Nhỏ sẽ không nói vậy nữa, Đuôi Nhỏ không muốn mẹ buồn.... Nơi khóe mắt con bé có hơi hơi đỏ.
- Ngoan.
Lâu Tư Trầm ôm bé con vào lòng, rồi lại nhìn khắp nơi:
Mẹ con đâu? Không phải là con một mình chạy ra ngoài đó chứ? Mẹ đang bận rồi! Con kêu dì dắt con ra ngoài chơi. Bé con nói rồi, chỉ tay ra ngoài cửa hàng, nhìn thấy một cô y tá của bệnh viện đang đứng nghe điện thoại.
Lâu Tư Trầm gật gật đầu, biết là không phải con bé một mình ra ngoài thì yên tâm rồi.
- Con mua cá vàng làm gì thế? _ Lâu Tư Trầm hỏi Đuôi Nhỏ.
Đuôi Nhỏ chớp chớp đôi mắt ngây thơ to tròn của mình và hỏi Lâu Tư Trầm:
Chú ơi, lúc nãy chú nói cá vàng nhỏ không thể sống đến trăm tuổi? Đúng rồi! Cá vàng nhỏ không thể sống đến trăm tuổi. Vậy ạ... Trong đôi mắt con bé ánh lên vài tia tiếc nuối, rồi lại hỏi Lâu Tư Trầm:
- Vậy trên thế giới này loài động vật nào có thể sống đến trăm tuổi ạ?
Lâu Tư Trầm nghiêm túc suy nghĩ:
Là rùa. Rùa? Ừm là rùa con, có thể sống lâu trăm tuổi. Đôi mắt của bé con chợt sáng lên:
Vậy rùa con còn sống lâu hơn cả con người ạ? Đương nhiên rồi. Vậy thì tốt quá rồi! Con muốn mua rùa con. Con còn chưa nói cho chú biết, tại sao con lại muốn mua động vật nhỏ có thể sống lâu trăm tuổi? Lâu Tư Trầm quả thực có chút tò mò với tư duy này của con bé.
Cái này là con mua cho mẹ con đó. Gần đây sức khỏe của con không tốt, nên mẹ lúc nào cũng len lén khóc sau lưng con, Đuôi Nhỏ biết, là do mẹ sợ sau này Đuôi Nhỏ sẽ không ở bên cạnh mẹ nữa, con không muốn nhìn thấy mẹ khóc, cho nên, nếu sau này lỡ như Đuôi Nhỏ không thể tiếp tục ở bên mẹ, khi mẹ nhìn thấy rùa con cũng giống như đang nhìn thấy Đuôi Nhỏ vậy! Như vậy thì mẹ sẽ không phải đau buồn nữa... ..... Một gã đàn ông to lớn như Lâu Tư Trầm khi nghe những lời nói ngây ngô này của con bé, trong lòng cũng cảm thấy đau nhói.
Có lẽ, lời nói động lòng người nhất trên thế giới này chính là những lời nói ngây thơ, trong sáng nhất của những đứa trẻ.
Từng câu từng câu một nếu như mẹ của con bé nghe thấy, sẽ đau lòng đến mức nào. Mỗi môt câu nói đều như từng nhát đao đâm xuyên vào trái tim người mẹ.
Đứa trẻ ngốc này! Đừng nói là một con rùa, cho dù có thêm một đứa trẻ, cũng không thể nào thay thế được tình cảm và vị trí của con bé trong lòng mẹ nó.
Nhưng Lâu Tư Trầm làm sao có thể nỡ nói cho con bé sự thật này cơ chứ?
Vậy chú cùng con chọn một chú rùa con nhé! Được ạ! Con muốn mua hai con, như vậy thì bọn nó sẽ có bạn, sẽ không cô đơn nữa! Được! Chỉ một lúc, Lâu Tư Trầm đã chọn được rùa con cho con bé rồi, một đực một cái, vừa hay có thể thành cặp thành đôi.
Lúc Lâu Tư Trầm dắt con bé ra tính tiền, chủ cửa hàng nhìn thấy đầu con bé trọc lóc, cười đùa với Lâu Tư Trầm rằng: Đang yên đang lành, sao anh lại đi cạo đầu con gái trụi lũi thế kia, tôi còn tưởng là một cậu nhóc.
Lâu Tư Trầm có chút không vui khi nghe lời này của chủ cửa hàng,nên không thèm trả lời hắn ta, nhưng con bé lại ngẩng đầu lên, mặt ngơ ngác trả lời:
- Chú ơi, con bị bệnh nên mới cạo trọc đầu! Ba con cũng giống như con vậy, cũng cạo trọc luôn rồi ạ, đáng yêu lắm.
Chủ cửa hàng nghe nói thì ngớ người ra, rồi nhìn gương mặt lạnh lùng của Lâu Tư Trầm ở trước mặt một cái, đầu vẫn còn tóc, cười gượng gạo:
Hì hì, tôi thấy hai người rất giống nhau, tôi cứ tưởng anh là ba của bé! Thật ngại quá, tôi không biết bạn nhỏ này mắc bệnh. Không sao, không sao. Con bé giống như là một tiểu thiên sứ vậy, miệng bé xíu nở nụ cười ngây ngô, đôi mắt đáng yêu cong cong như vầng trăng khuyết, và cái đầu nhỏ thì vẫn cứ lắc lư, dáng vẻ hồn nhiên vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Chủ cửa hàng nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu như thiên thần này của con bé, nghĩ đến lúc nãy đã bắt nạt nó thật sự hổ thẹn đến mức không biết chui vào đâu cho được.
Bé con, chú giảm giá cho con 10% nhé. Được ạ! Con bé cười, giọng non nớt nói:
- Cảm ơn chú ạ!
Con bé nói rồi, rút từ trong túi ra một cái ống heo nhỏ đặt lên bàn thu ngân:
Sau khi giảm 10% thì con bao nhiêu ạ? Giảm rồi là còn 570 tệ. 570 tệ là bao nhiêu ạ? Bé con quả nhiên vẫn chưa hiểu mấy con số, mặt ngơ ngác nhìn Lâu Tư Trầm đứng bên cạnh.
Lâu Tư Trầm hơi buồn cười, rút trong ví ra một tấm card đen, đưa cho ông chủ:
Trực tiếp quẹt thẻ đi! Được! Chú ơi, con có tiền mà! Bé con nhìn thấy Lâu Tư Trầm trả tiền thay mình, có chút sốt sắng, con bé bê cái ống heo nhỏ, ngẩng đầu nói với Lâu Tư Trầm:
- Chú nhìn xem, trong bụng chú heo này đã được nhét đầy tiền rồi nè, chắc chắn đủ 570 tệ.
Lâu Tư Trầm ngồi xổm xuống trước mặt con bé, lắc lắc chú heo trong lòng con bé hỏi:
Thế con có thích chú heo này không? Thích ạ! Đương nhiên là thích rồi! Đây là quà sinh nhật mà mẹ tặng cho Đuôi Nhỏ. Nhưng mà con có biết là nếu như con muốn lấy tiền ở bên trong ra thì con phải đập nát bụng của chú heo này ra không, đập nát rồi, thì chú heo này cũng không còn nữa. ...... Con bé nghe thấy vậy, lo sợ liền ôm heo con vào lòng, thật chặt.
Biểu hiện nhỏ trên khuôn mặt có bỗng có chút lúng túng.
Con bé muốn mua rùa con, nhưng mà lại không nỡ đập heo con đang ôm trong lòng, phải làm sao đây?
Lúc này, ông chủ đã quẹt xong thẻ và trả thẻ lại cho Lâu Tư Trầm.
- Được rồi, chú đã trả tiền giúp con rồi, cứ coi như là chú tặng quà cho hai mẹ con, được không?
Lâu Tư Trầm thử thương lượng với con bé, hắn cũng không muốn để cho con bé cảm thấy có gánh nặng tâm lý.
Con bé nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ trong mấy giây rồi đưa heo con của mình cho Lâu Tư Trầm:
Chú ơi, vậy thì con tặng heo con cho chú nhé. Hmm? Lâu Tư Trầm hơi bất ngờ.
Con bé cười cong cong khóe mắt:
- Chúng ta cứ coi như là đổi quà cho nhau nhé! Như vậy khi nhìn thấy heo con thì chú có thể nhớ đến Đuôi Nhỏ rồi! Đúng không ạ?
Lâu Tư Trầm hơi nhíu mày, nghĩ một lát thì gật đầu:
- Được.
Hắn đồng ý rồi, đưa tay ra nhận lấy heo con bé bỏng của Đuôi Nhỏ:
Chú hứa với con, sẽ bảo quản heo con thật tốt, có được không nào? Được ạ! Bé con thỏa mãn mỉm cười, đôi mắt to tròn cong cong, và sau đó nhìn chằm chằm vào gương mặt vô cùng đẹp trai của Lâu Tư Trầm, rồi lại khúc khích cười:
Được gặp lại chú, Đuôi Nhỏ cứ như đang nằm mơ vậy! Con bé ngốc này! Lâu Tư Trầm bế con bé lên bằng một tay, tay còn lại thì cầm ống heo do con bé tặng, còn Đuôi Nhỏ thì xách theo hai chú rùa con.
Hai chú cháu vui vẻ bước ra khỏi cửa hàng, lúc này cô ý tá đang gọi điện thoại ở bên ngoài cũng đã gọi xong, vừa nhìn thấy bọn họ bước ra, cô ta vội chạy tới đón.
- Chủ nhiệm Lâu?
Cô ý tá nhìn thấy người bế con bé lại là Lâu Tư Trầm--- nhân vật làm mưa làm gió ở bệnh viện nên có chút kinh ngạc, cô ta lộ vẻ vui mừng.
Lâu Tư Trầm dĩ nhiên không quen cô ta, trước đây bọn họ cũng chưa từng thấy mặt nhau, nhưng gương mặt đẹp đến mức điên đảo chúng sanh này của hắn cùng với tên tuổi của hắn lại cứ luôn xuất hiện trong những cuộc nói chuyện của bọn họ, chưa từng ngừng một phút nào.
Lâu Tư Trầm hắn giống như là nhân vật thần tiên chỉ tồn tại trong truyền thuyết vậy, là nam thần mà các cô gái luôn hướng đến, ai mà không biết đến hắn chứ?
- Chào cô!
Lâu Tư Trầm lịch sự chào hỏi cô y tá.
- Chủ nhiệm Lâu, anh quen Đuôi Nhỏ hả?
Cô y tá khá bất ngờ.
Đúng! Chúng tôi quen biết nhau từ lâu rồi. Ra là vậy... Cô y tá đứng trước mặt Lâu Tư Trầm lo lắng đến mức không biết cư xử thế nào mới phải, hai má đỏ bừng lên, trong phút chốc thậm chí không biết phải nên nói cái gì.
Ngươi đàn ông này, thật sự quá quyến rũ!
Cho dù chỉ đơn thuần là nói chuyện như vậy thôi cũng có cảm giác giống như bị hắn bắt mất linh hồn vậy.
Hắn thì rất ung dung điềm đạm, còn cô gái đứng cạnh hắn ngay từ đầu đã vô cùng phấn khích không kiềm chế được.
Lâu Tư Trầm bế Đuôi Nhỏ, cùng cô y tá đi đến trước xe, hắn hỏi cô y tá:
- Đuôi Nhỏ bị sao vậy?
Ánh mắt hắn dừng lại trên đỉnh đầu trọc lóc của con bé.
Đuôi Nhỏ cười cười xoa xoa cái đầu bé nhỏ của mình:
- Chú ơi, đầu con là do làm hóa trị, nên tóc mới rụng hết.
Lâu Tư Trầm có chút vui mừng, may mà con bé rất lạc quan, không vì căn bệnh dày vò mà đánh mất đi nụ cười.
Điều này có lẽ cũng có liên quan đến mẹ con bé, nếu như không có một người mẹ có tấm lòng yêu thương, thì sẽ không thể dạy được một đứa con ngây thơ lạc quan đến như vậy.
Là bệnh gì mà phải cần hóa trị? _ Lâu Tư Trầm hỏi cô y tá. Hội chứng thực bào máu. Lâu Tư Trầm nghe thấy thế liền ngớ người ra, nét mặt cứng đờ một lúc.
Hội chứng thực bào máu, loại bệnh có tỉ lệ mắc phải thấp, nhưng xác suất chết người lại rất cao.