Mẹ xem, có phải nghe không ra sao không nào!
- Đúng là không ra sao.
Tần Mộ Sở nghiêm túc gật đầu.
Thế nên cuối cùng vẫn phải đến lượt con đặt tên đấy! Mẹ nhìn đi, mai rùa có đường vân này là bé trai, nó tên Tiểu Lâu, còn con không có vân thì là bé gái, gọi Tiểu Tần! Vừa hay thành một đôi nha, chính là mẹ với chú đẹp trai đó! Có đúng không mẹ? ... Khóe miệng Tần Mộ Sở khẽ giật giật.
Tiểu Lâu, Tiểu Tần...
Lại còn là một đôi... rùa nhỏ?!
Tần Mộ Sở không biết nói gì nữa, quả thực không thể tin được con nhóc này lấy tên người kia đặt cho một con rùa.
- Mẹ thấy sao Sở Sở? Có phải rất hay không?
Nhóc con còn dùng vẻ mặt chờ mong biểu dương nhìn cô.
Tần Mộ Sở mỉm cười gượng gạo, lại sờ lên cái đầu nhỏ trơn bóng của con gái:
- Con vui là tốt rồi.
Chẳng phải sao?
...
Tan tầm.
Hiếm khi sức khỏe của con gái khá hơn thế nên giờ Tần Mộ Sở mới có thời gian về nhà để chuẩn bị thêm mấy bộ quần áo cho hai mẹ con.
Cô vừa từ bệnh viện ra đã thấy chiếc Benley màu đen của Lâu Tư Trầm đỗ ngay trước cửa, giống như đang chờ ai đó vậy.
Hắn chờ ai?
Tần Mộ Sở không rõ lắm! Có lẽ là Trình Huyên Oánh chăng?
Cô cúi đầu coi như không thấy, đi vòng qua xe hắn.
“Bíp bíp bíp — ”
Tiếng còi xe chói tai vang lên khiến cô giật nảy mình, lúc này không thể không ngẩng đầu nhìn người đàn ông trên ghế lái.
- Lên xe!
Lâu Tư Trầm quay đầu liếc cô một cái rồi thản nhiên ra lệnh.
Cô sững người, có phần kinh ngạc.
Chẳng lẽ hắn vẫn luôn ở đây để chờ mình sao?
Chuyện này đúng là khiến cô được yêu thương mà hoang mang lo sợ luôn rồi.
- Không cần đâu, tự em bắt xe về nhà được rồi.
Cô vội xua tay từ chối.
Lâu Tư Trầm nhíu mày có vẻ không vui:
Lên xe! ... Cô có cảm giác người này cứ như điếc có lựa chọn ấy.
Chẳng lẽ hắn không nghe thấy cô vừa từ chối à? Hay là nghe không hiểu tiếng người?
Bá đạo! Ngang ngược!!
Đúng là không để ý đến nhân quyền của người khác gì hết!
Trong lòng Tần Mộ Sở không nhịn được oán giận nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mở cửa vào xe.
Cô tự giác đọc địa chỉ nhà mình rồi nói:
- Cảm ơn anh.
Haizz, hắn muốn tiễn thì tiễn đi! Thế này cô cũng đỡ tốn tiền bắt xe!
Lúc cô còn đang nghĩ linh tinh thì xe đã phóng vút đi, chen vào dòng xe cộ tấp nập bên ngoài.
Giờ cô mới để ý ngay trên taplo có đặt một con lợn đất nhỏ, cô vô cùng kinh ngạc khi thấy thứ này.
Đây không phải là quà sinh nhật khi trước cô tặng cho bé Đuôi Nhỏ nhà mình sao? Sao nó lại ở chỗ này?
Lâu Tư Trầm thấy cô cứ nhìn chằm chằm con lợn đất giống như rất tò mò thì lên tiếng giải thích:
- Đây là món quà của một người bạn nhỏ.
Lúc này Tần Mộ Sở mới rời mắt về phía hắn, mất tự nhiên cười nói:
Em chỉ thấy hơi ngạc nhiên thôi, trông anh không giống người thích để đồ trang trí trong xe lắm. Đáng yêu mà. Hắn chỉ đáp vậy.
Tần Mộ Sở không biết do mình nhìn lầm hay sao mà ánh mắt Lâu Tư Trầm khi nhìn lợn đất có vẻ gì đó rất dịu dàng.
- Anh thích món quà của người bạn nhỏ này lắm à?
Cô vẫn không thể kìm lòng nên mới hỏi nhiều một câu.
- Tất nhiên rồi! Bé con đáng yêu như thế làm sao lại có người không thích cho được? Với lại con bé cũng rất ngoan nữa.
Lâu Tư Trầm nói xong không khỏi liếc Tần Mộ Sở một cái:
Con bé cứ luôn muốn giới thiệu mẹ mình cho tôi đấy! ... Con nhóc này! Đúng là không khác gì bà quản gia nhỏ cả!
- Ha ha...
Cô chỉ có thể gượng cười, sau đó quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Nhưng nhờ thế cô mới phát hiện ra đường đi có vẻ không đúng lắm:
- Trưởng khoa Lâu này, đây không phải đường về nhà em mà! Anh đi nhầm rồi phải không? Nhà em rẽ sang phải cơ!
Lâu Tư Trầm nhướng mày, nghiêng đầu nhìn cô rồi thờ ơ đáp:
Ai bảo tôi muốn đưa em về nhà? ... Tần Mộ Sở 囧 rồi.
Thế nên... tất cả đều là tự cô suy diễn ra đấy à?
Không về nhà thì chúng ta đi đâu đây? Thực hiện điều ước của tôi! ...Mua carvat hả? 囧! Nếu không nhắc lại chuyện này thì đúng là cô lại quên mất thật.
Cô vội vã sờ soạng trong ba lô, rồi móc ví ra xem thử, một tờ tiền màu hồng, hai tờ, ba tờ...
Tất cả mới chỉ có sáu tờ thôi!
Không biết lát nữa có đủ tiền không đây!
Nhân tiện mua đền bộ quần áo mới cho em! Đền quần áo cho em á? Cô vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì.
- Ừ, hôm đó trong toilet nam ấy...
Lâu Tư Trầm tốt bụng nhắc lại cho cô nhớ.
- ...Em nhớ rồi, nhớ rồi!
Hắn chưa kịp nói xong đã bị cô cắt ngang, hai má trắng nõn của cô chậm rãi nổi lên hai rặng mây đỏ, mất tự nhiên bảo:
Anh không cần đền đâu, sau đó em sửa lại một chút là mặc lại được rồi. Còn đồ lót nữa. Hả?! Cô xấu hổ đỏ cả mặt rồi.
- Tôi nhớ là hình như mình còn xé nát cả đồ lót của em mà?
Lâu Tư Trầm cười trêu cô.
- ...
Mặt Tần Mộ Sở đã đỏ như máu, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái hố rồi chôn mình xuống đó cho xong thôi.
Cái tên này! Sao còn mặt dày nhắc lại chuyện đó chứ?
Hừ hừ! Đúng là chuẩn lưu manh rồi! Da dày như da trâu luôn rồi!
- ...À, cái đó cũng không cần đâu.
Hắn tốt bụng mua đền cô nhưng cô cũng chẳng dám mặc lên đâu!
- Cần chứ.
Lâu Tư Trầm vẫn tỏ ra rất kiên quyết, hắn khẽ cười:
Tôi làm hỏng thì đương nhiên tôi phải đền rồi. ... Tần Mộ Sở cảm thấy chính mình bị tên đàn ông bụng toàn ý xấu này trêu đùa cho xoay mòng mòng rồi.
Cùng trưởng khoa Lâu đến cửa hàng đồ lót mua sắm...
Bức tranh đẹp đến nhường đó cô không tưởng tượng ra nổi đâu!
Thế này xấu hổ chết mất thôi!
Kết quả thì sao? Cô càng sợ cái gì thì cái đó cũng lại càng đến nhanh!
Cửa hàng đầu tiên Lâu Tư Trầm dắt cô đến chính là... cửa hàng đồ lót!
Hơn nữa ngài trưởng khoa Lâu còn không ngại ngùng gì hết, cứ ngang nhiên vênh mặt dắt cô vào rồi “cẩn thận” chọn đồ giúp cô nữa.
- Bộ này, bộ này! Cả bộ này nữa! Đây nữa... Cỡ D ấy!...Thử hết đi! Mỗi kiểu dáng cứ thử một lần cho chắc nhỉ?
Không phải nói trước chỉ mua quần lót thôi à? Sao giờ có cả mục mua áo ngực thế này?
Quan trọng nhất là hắn toàn chọn cái thứ gì đâu không vậy? Ren đen nửa kín nửa hở thì đã đành, nhưng quần lại còn là loại chữ T á?
Khụ khụ khụ! Tên này đâu có phải muốn tới mua đồ lót đâu, đây rõ ràng là đồ dùng tình thú thì có nhé!
Bị nhân viên bán hàng trao tặng ánh mắt vừa hâm mộ lại vừa mập mờ khiến cô thấy ngượng đến mức muốn ngay tại chỗ đào hầm rồi chui xuống cho xong.
- Mời cô theo tôi!
Người bán hàng lễ phép làm một động tác ý “mời” với cô.
Đương nhiên là Tần Mộ Sở không muốn đi, thế nên cô nói thật nhỏ, dùng âm lượng mà chỉ có mình và Lâu Tư Trầm nghe thấy, nghiến răng bảo hắn:
Trưởng khoa Lâu này, anh có ý gì hả? Ngoan nào, mau đi thử đi, để xem có quyến rũ không nào. ... Không phải nên nói là nhìn có hợp hay không hả?
Cái tên lưu manh chết tiệt này!
- Em không đi!
Đánh chết Tần Mộ Sở cũng không thử! Đây là cố ý muốn làm người ta xấu hổ chết phải không!
Lâu Tư Trầm ghé sát tai cô, dùng giọng điệu khàn khàn vô cùng quyến rũ bảo:
- Nếu em không nghe lời lát đi mua carvat tôi sẽ chọn loại có giá bốn con số trở lên đấy!
Nghe thế sắc mặt cô đổi hẳn, buồn bực lườm hắn một cái, dù không thích tẹo nào nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn theo nhân viên đi vào phòng thay đồ.
Người bán lấy ra bộ để thử rồi đưa cô:
Cô có yêu cầu gì cứ nói, ấn nút gọi là chúng tôi sẽ vào ngay ạ! Tôi biết rồi, cảm ơn nhiều! Cô không khỏi âm thầm cảm thán, đúng là cửa hàng đồ lót cao cấp có khác, đến đồ lót cũng có loại để mặc thử nữa.
Nói xong nhân viên bán hàng cũng đi ra khỏi phòng thử.
Còn mình Tần Mộ Sở nhìn đống đồ lót trên tay, sắc mặt tràn đầy bất đắc dĩ và ngại ngùng.
- Đây mà là đồ lót gì chứ, rõ ràng là đồ dùng tình thú mà! Người bình thường ai lại đi mặc mấy thứ thế này ra đường bao giờ?!
Cô giật đồ lót chẳng có mấy miếng vải trên tay, tặc lưỡi lắc đầu:
- Đúng là xấu tính!
Đây gọi là quần chữ T, không chỉ đơn giản là thiếu vải mà quan trọng hơn là chỗ có vải thì cũng như không, vì nó trong suốt rồi! Trong suốt cũng đành thôi, đã thế bên hông lại chỉ có hai sợi dây nhỏ xíu nối với nhau tạo thành một nút thắt nối hai đầu trước sau.
Cô xấu hổ nghĩ, đây không phải là để người ta lột ra cho nhanh hơn hả?
Cái này cũng lố quá rồi!
Cô thật sự không muốn mặc thứ này, nhưng nhớ tới câu Lâu Tư Trầm vừa nói thì đã nhức cả đầu.
Cô lấy đâu ra tiền mà mua cho hắn món quà đắt thế chứ!
- Thôi, thử thì cứ thử đi vậy! Dù sao mình cũng chưa từng mặc đồ lót kiểu này bao giờ, coi như mặc một lần cho biết đi! Với lại anh ấy cũng có thấy được đâu phải không? Tự mình ngắm một chút là được rồi!
Cô vừa nghĩ thế thì trong lòng cũng đã thoải mái hơn hẳn, giờ mới yên tâm cởi đồ ra.
Lúc mặc quần lót vào cũng rất đơn giản, thắt nút hai bên hông cũng rất dễ, nhưng mà cái kiểu dáng thế này...
Chậc chậc! Đây đúng là áo rách quần manh mà! Cái quần lót thế này thì mặc với không mặc nào khác gì nhau đâu, đến mông còn chẳng che được thì nói đến chỗ nào khác, đúng là không thể hiểu nổi!
Ha hả! Đây đúng là chẳng khác gì “trở về thời nguyên thủy” hết!
Cô phục rồi!
Mặc quần xong Tần Mộ Sở mới thay áo lót, nhưng không biết vì size nhỏ quá hay do nút cài phía sau có vấn đề mà cô vật vã mãi cũng không mặc xong được. Cuối cùng không còn cách nào khác nên cô đành nhấn nút gọi nhân viên đến giúp.
Khi cửa phòng thay đồ bị người mở ra từ bên ngoài thì Tần Mộ Sở vẫn đang cúi đầu, hai tay vòng ra sau lưng cố gắng cài thử một lần nữa.
Nghe tiếng mở cửa cô mới bỏ tay xuống, hổn hển hít thở rồi nói:
- Phiền cô cài giúp tôi với! Nút áo này khó cài quá, tôi làm mãi mà không được.
Cô vừa nói xong đã cảm nhận được được một đôi bàn tay to lớn nhẹ nhàng kéo dây áo rồi cài lại giúp mình từ phía sau.
Sau đó thân thể xinh đẹp và vô cùng quyến rũ kia cũng rơi vào một lồng ngực nóng bỏng.