Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 109: Chương 109




Có đau không?

Đương nhiên là đau rồi!

Mỗi lần roi da quất tới, cảm giác bị da tróc thịt bong quả thực như là dao khứa vậy. Cô đau tới mức toàn thân nao núng, run rẩy liên tục, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vết máu trên người cũng càng ngày càng nhiều, chỉ trong chớp mắt đã nhuộm đỏ cả ra giường trắng tinh. Nhưng cho dù vậy, Mộ Sở cũng vẫn cắn chặt răng không chịu kêu đau lấy một tiếng, lại càng không nói tới chuyện khép nép van xin hắn ta lấy một câu.

- Lưu Triệt, anh… Có… Giỏi thì… Hôm nay anh hãy đánh chết tôi ở đây luôn đi! Nếu không đánh chết tôi… Tôi sẽ khiến anh phải chết!!!

Mộ Sở thậm chí đã không còn sức để nói chuyện nữa, khuôn mặt trắng bệch đến mức không còn chút máu, ngay cả hô hấp cũng trở nên mong manh.

Nhưng dường như càng là thế thì Lưu Triệt lại càng phấn khởi hơn. Từng vết máu trên ra giường trắng tinh giống như thuốc kích thích đối với hắn ta vậy. Hắn ta trở nên hưng phấn lạ thường, bắt đầu dùng sức vung dây lưng trong tay mạnh hơn, miệng vui vẻ liên tục kêu:

- Cưng à, bây giờ anh đang sướng quá! Phấn khởi quá…

Hắn ta nói, lại quất hai roi lên thân thể mềm mại tràn đầy vết thương của Mộ Sở.

Rồi sau đó, hắn ta bỗng quẳng cây roi đi, ghé lại gần, xé rách quần áo của Mộ Sở một cách thô bạo.

Lúc này Mộ Sở đã không còn sức lực nữa. Cô thậm chí không còn sức để thở ra một hơi, mắng một câu, chứ đừng nói đến chuyện chống cự.

- Cưng à, tối nay anh sẽ cho em sướng như được lên trời…

Lưu Triệt nói bằng giọng bỉ ổi, xé áo Mộ Sở một cách thô lỗ. Một tiếng “roẹt” vang lên, bộ ngực căng tròn gợi cảm được bao bọc dưới chiếc áo ngực màu đen của cô lập tức bại lộ.

Lúc này Mộ Sở đang mặc chiếc áo ngực ren màu đen mà Lâu Tư Trầm mua cho cô hôm đó. Lưu Triệt thấy vậy, suýt nữa chảy cả nước dãi:

- Không thể ngờ được rằng loại phụ nữ như em nhìn bề ngoài thì rất đứng đắn, bên trong lại lẳng lơ như thế…

Lưu Triệt nói, hai bàn tay ghê tởm kia tấn công về phía bộ ngực của Mộ Sở.

- Đừng đụng vào tôi…!

Mộ Sở sợ tới mức hét lên:

- Đồ ghê tởm! Ưm ưm ưm…!

Nhưng tại sao khi bị hắn ta đụng vào, Mộ Sở lại chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, cảm giác như có một dòng điện lan tỏa trên từng thớ da thịt của cô vậy.

Tay chân cô đang giãy dụa cũng bắt đầu trở nên mềm nhũn, mất hết sức lực. Hơi thở càng ngày càng nóng bỏng, cũng càng ngày càng mềm mại, bức thiết…

Chết tiệt!!!

Chắc chắn là dược hiệu đã bắt đầu có tác dụng rồi!

Thậm chí khuôn mặt của Lưu Triệt trước mắt cô đã dần dần trùng điệp với khuôn mặt tuấn tú hoàn hảo của Lâu Tư Trầm.

- Tư Trầm…

Tần Mộ Sở híp đôi mắt quyến rũ, miệng nhỏ kìm lòng chẳng đặng mà nỉ non tên anh. Nhưng ngay sau đó, cô bỗng giật nẩy cả mình, bỗng dưng bừng tỉnh, đầu óc rối bời cũng tỉnh táo lại một chút.

Không được!!! Cô không thể bị loại thuốc chết tiệt này khống chế được!

Kẻ trước mắt này không phải là Lâu Tư Trầm mà cô thương nhớ trong lòng, mà là tên Lưu Triệt hèn hạ bỉ ổi!

- Không phải Lưu Triệt, không phải Lưu Triệt…

Mộ Sở không ngừng lẩm nhẩm, nhắc nhở mình rằng nhất định phải tỉnh táo!!! Nhất định phải!

- Cưng à, em đã có phản ứng rồi, đừng đè nén bản thân nữa. Ngoan nào…

Lưu Triệt nói, bàn tay ghê tởm kia đã bắt đầu lần mò từ ngực Mộ Sở trở xuống. Sờ đến vết thương bên eo cô, hắn ta lại còn cố ý nhéo một phát. Mộ Sở đau tới mức hét toáng lên, lại khiến nụ cười trên mặt hắn ta càng phấn khởi hơn:

- Anh thích em hét lên như vậy lắm. Hét càng to thì ông xã anh đây càng phấn khởi!

- Thằng biến thái!!!

Mộ Sở chưa bao giờ biết khi một người trở nên biến thái thì có thể tàn nhẫn và đáng sợ tới mức này!

Cô đau tới mức toàn thân run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, lại cố nén không để mình kêu ra tiếng. Cho dù là rên rỉ thật khẽ cũng không được!!!

Nhưng sao Lưu Triệt có thể bỏ qua cô một cách dễ dàng như thế được?

Bàn tay dính máu vẫn tiếp tục lần mò xuống phần bụng dưới bằng phẳng của Mộ Sở…

Mộ Sở sợ hãi. Cô vốn đã không còn chút sức lực nào, nhưng đột nhiên lại như phá tan cực hạn vậy. Cô dùng sức giãy hai chân, dây thừng trên chân bỗng dưng bị đứt. Cô đá vào ngực Lưu Triệt một phát thật mạnh. Bởi vì hắn ta không đề phòng nên bị đạp cho ngã chổng vó xuống sàn nhà, nhìn rất là chật vật.

Rõ ràng Lưu Triệt không thể ngờ được rằng cô gái này vẫn còn sức để tránh thoát trói buộc của hắn ta. Hắn ta tức giận bò dậy, xông về phía Mộ Sở như một con sói đói đang nổi khùng, túm lấy hai đùi đang co lên của Mộ Sở, dùng sức kéo về phía trước.

- Mẹ!! Dám đá tao à?! Hôm nay tao nhất định phải chơi chết mày!

Lưu Triệt túm lấy cạp quần của Mộ Sở. Một tiếng “roẹt” vang lên, hắn ta trực tiếp xé quần dài mặc bên ngoài của Mộ Sở thành hai mảnh.

- Đừng!!!

Mộ Sở sợ tới mức kêu lên, dùng chân đạp Lưu Triệt như thể đang nổi điên. Hai cánh tay bị trói ra sức giãy dụa nhưng không có tác dụng. Còng tay quá chặt, cô hoàn toàn không thể thoát khỏi nó.

Mộ Sở chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân mình bị hắn ta lột sạch từng tí một.

Khoảnh khắc ấy, Mộ Sở tuyệt vọng đến mức xưa nay chưa từng có.

Thứ mà Lưu Triệt lột không chỉ là quần áo của cô, mà còn là sự tự tôn, là tôn nghiêm quan trọng nhất của một người phụ nữ! Hơn nữa còn là phòng tuyến cuối cùng mà cô vẫn giữ vững vì thân là một người phụ nữ, vì tình yêu của cô!!

Mộ Sở thậm chí không dám tưởng tượng tiếp đó cô sẽ phải đối mặt với tai họa đáng ghê tởm tới mức nào!

Ghê tởm!

Ghê tởm quá mức!!!

- Đừng!!!

- Lưu Triệt, nếu anh dám đụng vào tôi, tôi sẽ giết anh!!!

Mộ Sở hét lên điên cuồng, nước mắt rơi lã chã vì sợ hãi, dáng vẻ chật vật hết sức, thân thể mềm mại run lẩy bẩy.

- Cưng à, lát nữa em sẽ thoải mái thôi…

Lưu Triệt hèn hạ xông về phía Mộ Sở. Nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng ngủ lại bị ai đó gõ vang từ bên ngoài.

“Bùm bùm bùm!!!”

Không phải gõ cửa, mà là đập cửa, hơn nữa càng ngày càng vội vã, càng ngày càng đập mạnh.

- Lưu Triệt! Lưu Triệt!!!

Động tác lột quần Mộ Sở của Lưu Triệt bỗng dưng khựng lại, hai hàng lông mày cau lại vì khó chịu, hơi bất ngờ một chút, không ngờ lại là ba của hắn, Lưu Lỗ Phong.

Lúc này ông ta đến làm gì?

Lưu Triệt không có thói quen phanh lại giữa đường đâu.

- Lưu Triệt! Mày đang làm gì trong đó đấy hả? Rốt cuộc mày đã bắt ai tới vậy? Người bên trong không phải là người mà mày có thể đụng vào đâu đấy!!! Lưu Triệt!!!

Hắn không thể đụng vào á?

Hừ! Lưu Triệt nhìn chằm chằm Mộ Sở trên giường, hừ lạnh một tiếng:

- Trên đời này còn không có người phụ nữ nào là Lưu Triệt ta đây không dám đụng vào!

Con đàn bà này cùng lắm chỉ là con gái của Tần Vệ Quốc mà thôi! Thế thì đã sao chứ? Cho dù hôm nay hắn có giết chết con gái của Tần Vệ Quốc ở trên chiếc giường này thì đảm bảo là Tần Vệ Quốc cũng không dám hó hé nửa lời!

- Lưu Triệt!!!

“Pằng!!!”

Theo tiếng thét kích động của Lưu Lỗ Phong là tiếng khóa cửa bị bắn rơi…

Trong lúc nhất thời, dường như cả thế giới đều đột nhiên trở nên im lặng vậy. Ngay cả Lưu Triệt trên người Mộ Sở cũng cứng ngắc tới mức không dám ngọ nguậy.

Vừa nãy… Là tiếng súng à?

Đúng không? Hình như đúng!

Sau khi nghe thấy tiếng súng vang đinh tai nhức óc, Mộ Sở chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, mọi thứ trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ…

Cửa bị ai đó đá văng từ bên ngoài…

Lại nghe thấy một tiếng “Pằng!!!” vang lên, chiếc đèn treo pha lê trên trần nhà bị bắn rơi thẳng xuống nền nhà. Tức thì, căn phòng chìm vào bóng tối. Tiếp đó một đám đàn ông mặc đồ đen được huấn luyện kỹ càng bưng súng tự động nhanh chóng xông vào phòng, đè Lưu Triệt xuống nền nhà. Vô số họng súng nhắm ngay vào đầu hắn ta.

Rồi sau đó, một bóng đen cao lớn khôi ngô mang theo khí thế khắc nghiệt như tu la địa ngục khiến người ta sợ hãi, lạnh lùng bước vào từ bên ngoài.

Mỗi một bước đi đều khiến lòng người run rẩy. Lưu Triệt quỳ trên sàn nhà bị họng súng chỉ vào đầu thì run như cầy sấy, từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu không ngừng thấm ra trên trán, chỉ trong chớp mắt đã làm ướt đẫm tóc hắn.

Trong khoảnh khắc đó, Mộ Sở rõ ràng nhìn thấy…

Lâu Tư Trầm!!!

Là anh à?

Sao có thể là anh ấy được chứ?

Ánh đèn quá mờ, cô hoàn toàn không nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông ấy. Mộ Sở biết, dược hiệu trong cơ thể mình lại bắt đầu có tác dụng, thế nên lúc này cô nhìn ai cũng thấy giống anh!

Trong màn đêm u tối, thân thể mềm mại của Mộ Sở được bao bọc bởi một chiếc áo măng tô màu đen. Giây tiếp theo, thân thể yếu đuối của cô lọt vào một vòng tay ấm áp rắn chắc.

Sự ấm áp ấy khiến nước mắt của Mộ Sở suýt nữa tuôn rơi.

Cô biết, cô được cứu rồi!!!

Cô cũng biết, người cứu cô là chồng của cô!!!

- Hu hu hu hu…

Mộ Sở vẫn cố nhịn nước mắt không muốn mình bị yếu thế, nhưng giờ khắc này cô không thể kiềm chế cảm xúc của mình được nữa, vùi đầu vào lòng anh khóc nức nở cuồng loạn.

- Rốt cuộc anh cũng tới rồi… Rốt cuộc anh cũng đã tới rồi… Hu hu hu…

Mỗi lần cô gặp nạn, mỗi lần cô bị người ta bắt nạt, người chồng bí ẩn của cô luôn xuất hiện đúng lúc, cứu cô ra khỏi nước sôi lửa bỏng như thiên thần!

Cánh tay người đàn ông ôm thân thể mềm mại yếu ớt của cô hơi dùng sức, khẽ cọ cằm lên đỉnh đầu của cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên:

- Tôi đến muộn, khiến bà xã phải chịu khổ rồi.

Chỉ một câu, đã khiến nước mắt của Mộ Sở chảy nhiều hơn. Cô nức nở lắc đầu nguây nguẩy.

Anh đến cứu cô đã là tốt lắm rồi, sao cô còn có thể trách anh đến muộn được chứ? Cô có tư cách gì để mà trách anh đâu?

- Nghỉ ngơi trong chốc lát đi. Để bác sỹ xử lý vết thương cho em trước đã.

Mộ Sở nghe lời anh. Ngay sau đó, chỉ thấy ánh mắt mơ hồ, lập tức trở nên tối sầm. Đôi mắt cô bị một cái bịt mắt che lại.

Mộ Sở hoảng sợ.

Tay cô níu chặt vạt áo của người đàn ông trước mặt mình theo bản năng. Lại nghe thấy giọng nói trầm thấp đặc thù của anh an ủi cô bên tai:

- Tôi đi dọn dẹp rác rưởi, sợ lát nữa sẽ khiến em sợ hãi. Nghe lời đeo nó vào, không có mệnh lệnh của tôi thì không được lấy xuống…

Giọng nói của anh thật sự là rất êm tai, dường như có sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến người nghe không thể kháng cự lại.

Mộ Sở ngoan ngoãn gật đầu, nhưng bàn tay níu áo anh lại không chịu thả lỏng.

- Tôi sẽ giải quyết xong nhanh thôi.

Anh nói.

Lúc này Mộ Sở mới tỉnh táo lại, vội thả áo anh ra.

Cảm giác râm ran trong người lại càng ngày càng trào dâng mãnh liệt…

Lâu Tư Trầm buông Mộ Sở trong lòng mình ra, khuôn mặt tuấn tú âm u, toàn thân lạnh lẽo, bước về phía Lưu Triệt đang run như cầy sấy, ôm đầu quỳ trên nền nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.