Dasan.
Trong trang trại rượu Sangra.
Tần Mộ Sở không hề biết Cố Cẩn Ngôn còn có sản nghiệp ở nơi này, ví dụ như trang trại rượu trông hệt như một tòa thành cổ trước mắt cô, nó cũng là sản nghiệp tư nhân của anh.
Điều cô càng không biết chính là nơi này thực ra mới được Cố Cẩn Ngôn nhờ bạn mua trước khi họ tới đây có nửa tháng.
Khi họ tới, bên trong trang trại rượu mới bắt đầu tuyển nhân công.
Tất nhiên là Tần Mộ Sở lập tức vui vẻ chạy đi báo danh, tuy nhiên cô đã bị Cố Cẩn Ngôn từ chối.
Bây giờ chị là phụ nữ có thai! Phụ nữ có thai thì không tiện làm việc. Chị là phụ nữ có thai chứ có tàn tật đâu, sao lại không làm việc được? Tần Mộ Sở cố gắng nói lý với Cố Cẩn Ngôn:
Cẩn Ngôn, cậu để chị làm việc đi! Chị vừa mới đọc thông báo tuyển dụng kìa, toàn những việc không tốn sức mà, không sao thật đấy! Không cò kè! Cố Cẩn Ngôn rất quyết đoán.
Tần Mộ Sở rầu rĩ ngồi trên thùng rượu:
- Nếu cậu mà cứ ép chị làm mọt gạo thì chị về nước đây!
Cố Cẩn Ngôn nhíu mày:
- Đừng có làm loạn, mười chị thì ông đây cũng nuôi được. Hơn nữa làm mọt gạo thì có gì không tốt?
Anh nói rồi cũng ngồi lên thùng rượu phía đối diện cô.
- Không ổn! Vô cùng không ổn!
Tần Mộ Sở bất mãn nhíu chặt đôi mi thanh tú, tiếp tục nói:
- Thế cậu định để chị nợ cậu bao nhiêu tiền nữa hả? Đuôi Nhỏ bị bệnh là chị đã nợ cậu nhiều lắm rồi, bây giờ còn để chị làm mọt gạo thì thà chị xếp đồ về nước còn hơn, ít ra sau này cũng không phải làm mọt gạo vô dụng.
Tần Mộ Sở vừa nói vừa đứng lên.
- Được được được! Thôi thì ông đây sợ chị!
Cố Cẩn Ngôn kéo tay Tần Mộ Sở, anh thỏa hiệp rồi.
Tần Mộ Sở vui mừng nói:
Vậy là cậu đồng ý hả? Có phải đời trước ông đây nợ hai mẹ con nhà các người không? Thế nên đời này mới bị hai người át vía thế này! Ông nói cho mà biết nhé, lần này kiểu gì cũng phải sinh một thằng nhóc béo cho ông, không thể để mình ông đây bị bắt nạt thế được! Sinh con trai thì sau này bị bắt nạt còn có đứa đệm lưng, nếu lại là công chúa thì...
Đời này không dám nghĩ thêm bất kỳ điều gì nữa!
Tần Mộ Sở vội vàng nịnh nọt, chạy tới bóp vai cho Cố Cẩn Ngôn:
- Ông chủ, ông xem bao giờ tôi mới bắt đầu làm việc được?
Cố Cẩn Ngôn nghiêm túc suy nghĩ:
Phòng y tế ở đây đúng là thiếu bác sĩ chuyên khoa, nhưng vì chị không có bằng của Dasan nên chị không thể làm nghề chính được rồi, Sở Sở ạ. Không sao! Tần Mộ Sở đã sớm chuẩn bị tâm lý:
- Chỉ cần có việc là được, có làm bác sĩ hay không cũng chẳng sao.
Có thể nuôi gia đình, không phải làm mọt gạo là tốt rồi! Bây giờ cô tha hương xứ người, làm gì còn nhiều yêu cầu thế nữa?
Vậy làm cố vấn rượu vang đi. Ngày thường chỉ cần ở đây hoặc giới thiệu về chất lượng và một số vấn đề cơ bản về rượu của chúng ta cho khách tới mua thôi. Cũng không phải việc vất vả gì, chỉ là yêu cầu chuyên nghiệp có lẽ hơi cao, mấy ngày này chị không phải làm gì đâu, cứ đi theo Nina để học hỏi đã. Đương nhiên em sẽ để Nina chọn cho chị vài quyển sách chuyên ngành, có thời gian thì đọc và học tập thêm là được. Được. Tần Mộ Sở đứng nghiêm, cô đã cảm nhận được áp lực đầy tính khiêu chiến mới.
Nhưng có khiêu chiến, có áp lực mới có động lực!
Với lại bận cũng tốt, càng bận càng tốt! Như thế cô sẽ không có tâm tư nghĩ ngợi về những chuyện không nên nghĩ, nhớ nhung những người không nên tưởng niệm.
Thời gian tại trang trại rượu trôi qua rất mau chóng và vô cùng thoải mái.
Mỗi ngày, họ sẽ đi dưới những dàn nho, dạo trong hầm rượu ngát hương, liên tục trao đổi về rượu vang với những khách hàng đến từ mọi nơi trên thế giới.
Gần hai tháng mau chóng trôi qua.
Chẳng mấy chốc mà bụng Tần Mộ Sở đã dần rõ hơn, nhưng vì cô vốn mảnh mai, hơn nữa đây chỉ mới là thời gian đầu của thai kỳ nên lộ bụng không rõ, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
Về phần bệnh của Đuôi Nhỏ thì chẳng biết có phải do không khí của trang trại rượu hay là do cảnh sắc hợp lòng người, trong hai tháng này, con bé đã ngày một khỏe hơn, kết quả này khiến Tần Mộ Sở mừng muốn chết.
Trong phòng thử rượu.
Tần Mộ Sở đang lưu loát giới thiệu với một vài nhà buôn châu Âu về vài bình vang đỏ bằng tiếng Anh.
Cô thong dong, ưu nhã, ngôn từ thoải mái, hơn nữa còn có khí chất đoan trang và trầm tĩnh của con gái phương Đông.
Cố Cẩn Ngôn đứng trước chiếc dương cầm tam giác, thấy Tần Mộ Sở mặc đồng phục thì giật mình.
Hóa ra cởi chiếc blouse trắng ra, Tần Mộ Sở cũng có khí chất rất riêng.
Đúng là một người phụ nữ có sức hấp dẫn thì ở đâu, làm gì cũng sẽ tỏa sáng.
- Ba Cẩn Ngôn ơi! Ba Cẩn Ngôn à?
Đuôi Nhỏ ngồi trên đùi Cố Cẩn Ngôn, con bé ngửa đầu khẽ gọi anh.
- Ừ?
Cố Cẩn Ngôn không nhìn Tần Mộ Sở nữa mà cúi đầu nhìn Đuôi Nhỏ, anh dùng cằm cọ cọ đầu con bé:
- Sao thế?
Đôi mắt to tròn của cô nhóc nhìn anh chăm chú rồi khẽ hỏi:
- Ba Cẩn Ngôn này, có phải ba cũng thích Sở Sở không?
Ranh con cũng biết thích là gì hả?
Nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ của Đuôi Nhỏ, anh không nỡ nói "không".
Ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại khẽ gật đầu:
- Đúng.
Con nhóc kinh ngạc há hốc miệng, sau đó, nét mặt nó có vẻ bị tổn thương. Bộ dáng cực kỳ đáng yêu!
Cố Cẩn Ngôn buồn cười:
Vẻ mặt này là sao hả? Con không mong ba Cẩn Ngôn thích Sở Sở à? Làm gì có! Con bé bĩu môi phủ nhận.
Sau đó, nó lại ngẩng lên nhìn anh, ngây thơ hỏi:
- Ba Cẩn Ngôn này, ba thích Sở Sở thật à? Vậy có phải ba sẽ làm ba ruột của Đuôi Nhỏ không?
Rõ ràng con bé không hiểu sự khác nhau giữa ba ruột, ba nuôi và ba dượng, nó chỉ cho là ai cưới mẹ mình thì người đó sẽ là ba ruột của mình.
- Đồ ngốc.
Cố Cẩn Ngôn cảm thấy thương con bé. Cô nhóc quá khát vọng tình thương của cha nên lúc nào cũng liên tục gọi "ba, ba".
Cố Cẩn Ngôn ôm Đuôi Nhỏ bé bỏng vào lòng, để nó tựa vào lồng ngực vững chãi của mình rồi an ủi:
- Dù thế nào đi nữa thì ba cũng là ba của Đuôi Nhỏ, là ba Cẩn Ngôn thôi, cũng tương tự như ba ruột ấy.
Ít ra thì anh luôn coi con nhóc như con ruột của mình.
- Thế là được rồi.
Cánh tay ngắn ngủn và trắng trẻo của con bé ôm lấy eo Cố Cẩn Ngôn, giọng nói có vẻ mất mát:
Vậy Đuôi Nhỏ đành đồng ý để ba làm ba ruột vậy. Vì sao ba cứ có cảm giác con không tình nguyện lắm nhỉ? Cố Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn con bé, anh giả vờ bị tổn thương, hỏi:
Ba Cẩn Ngôn không tốt với con à? Hay là con thích chú đẹp trai hơn? Hoặc là con thấy người ta đẹp trai hơn ba nữa? Không phải đâu! Con nhóc vội phủ nhận ngay, khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn cũng đỏ bừng.
Bỗng có một giọng nói xen ngang:
- Cậu không hiểu suy nghĩ của con nhóc này hả? Nó một lòng một dạ muốn lớn nhanh, về sau còn làm cô dâu của cậu đấy.
Người nói chuyện đương nhiên là Tần Mộ Sở, người hiểu con gái mình nhất.
Cô vừa làm xong, đi qua đây uống ngụm nước, tranh thủ nghỉ ngơi nhưng chẳng ngờ lại nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người này.
- Ha ha ha!
Cố Cẩn Ngôn buồn cười.
Kết quả là đứa nhóc trong lòng lại giống như bị mẹ vạch trần bí mất, nó xấu hổ chui vào lòng Cố Cẩn Ngôn, cái đầu nhỏ chẳng muốn ngẩng lên nữa. Chiếc miệng nhỏ nhắn của con bé liên tục lầm bầm:
- Sở Sở thật là xấu!
Tần Mộ Sở dở khóc dở cười.
- Tần Diên Vĩ, con mới năm tuổi thôi, không được yêu sớm!
Tần Mộ Sở ra vẻ nghiêm túc "dạy dỗ" con gái để đùa nó.
Uống nước xong, cô lại bắt đầu làm việc.
Đuôi Nhỏ thấy mẹ đi rồi thì mới chịu chui ra khỏi ngực Cố Cẩn Ngôn.
Con bé đặt đầu lên bờ vai anh:
Ba Cẩn Ngôn ơi... Ừ? Cố Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn Đuôi Nhỏ, anh dùng lòng bàn tay ấm áp xoa đầu nó:
Sao thế? Nếu bệnh của Đuôi Nhỏ mà không khỏi thì có phải sẽ mãi mãi không lớn được không? Nói bậy nào! Khuôn mặt Cố Cẩn Ngôn lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy, bàn tay ấm áp của anh vẫn liên tục xoa đầu Đuôi Nhỏ:
Ai nói Đuôi Nhỏ không khỏi bệnh? Ai bảo Đuôi Nhỏ không thể lớn lên? Vừa mới bảo mai sau lớn lên sẽ làm cô dâu nhỏ của ba mà? Sao, định đổi ý luôn à? Không phải! Con bé kích động thẳng người lên, vội vàng phủ nhận.
Đôi mắt to tròn vừa nhìn vào mắt phượng của Cố Cẩn Ngôn, con bé lập tức đỏ mặt, xấu hổ nhìn anh:
- Đuôi Nhỏ không đổi ý mà...
Vẻ ngây thơ và nhăn nhó kia quả nhiên là vô cùng vô cùng đáng yêu.
- Tiểu quỷ!
Cố Cẩn Ngôn dùng ngón tay thon dài của mình chọc chọc vào đầu mũi Đuôi Nhỏ.
- Ba Cẩn Ngôn, vậy ba chờ Đuôi Nhỏ lớn lên chứ?
Con bé nghiêng đầu, ngây thơ hỏi.
- Tất nhiên rồi!
Anh sẽ luôn dõi theo con bé, nhìn nó lớn lên, thấy nó từ đứa nhóc trở thành một thiếu nữ hồn nhiên, rồi qua năm tháng, nó sẽ trở thành một người phụ nữ làm say đắm ngàn vạn đàn ông, cuối cùng sẽ lấy chồng, làm vợ làm mẹ, và rồi cũng đến ngày anh già già yếu...
- Ngoắc tay nào!
Đuôi Nhỏ giơ ngón út mập mạp về phía anh.
- OK!
Cố Cẩn Ngôn cũng ngoắc ngón tay nhỏ của nó:
- Một trăm năm không được thay đổi! Đóng dấu!
Một lớn một nhỏ đụng ngón cái vào nhau, coi như điểm chỉ.
- Ký tên!
Con nhóc mở bàn tay ra.
Cố Cẩn Ngôn ngoan ngoãn dùng ngón tay viết tên mình vào lòng bàn tay của Đuôi Nhỏ: Cố Cẩn Ngôn.
Sau khi viết xong, anh cũng chìa bàn tay to của mình về phía con bé.
Bé con từ từ viết từng nét, nghiêm túc viết xong tên mình trong lòng bàn tay anh: Tần Diên Vĩ.