Tần Mộ Sở! Em giỏi lắm!
Giọng nói lạnh lùng của Lâu Tư Trầm vang lên bên tai Tần Mộ Sở.
Tần Mộ Sở rùng mình, thân thể xoay nhẹ một cái trong vòng tay hắn, lại khiến cánh tay siết chặt bên eo càng ra sức hơn.
Cánh tay hắn như khẩn Kim Cô khóa chặt eo lưng cô, khiến cho cô sắp không thở nổi.
Mộ Sở hơi nóng nảy:
- Anh nhẹ tay thôi, anh siết em đau...
Mộ Sở sợ hắn sẽ đè vào đứa con trong bụng cô!
Thế nhưng cô càng như vậy thì cánh tay đang ôm eo cô lại càng thắt chặt.
Mộ Sở hoảng hốt ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt phủ kín sương mù:
- Lâu Tư Trầm, anh thả em ra, em sắp không thở được thật rồi...
Đôi mắt long lanh ánh nước khiến cho người ta thương cảm xiết bao!
Thế nhưng càng như thế thì hắn càng điên tiết!
Cánh tay siết mạnh eo cô càng ngày càng chặt.
- Lâu Tư Trầm!
Mộ Sở nổi giận:
- Anh buông em ra!
Cô chống hai tay lên ngực hắn rồi đẩy mạnh, muốn kéo hắn ra một khoảng cách an toàn.
Cứ thế này thì cô chết ngạt mất!
- Không buông!
Lâu Tư Trầm không thương lượng với cô.
Hắn nghiến răng trừng cô, ánh mắt khi nóng khi lạnh.
Lúc nóng tựa như muốn khiến cô đông cứng thành băng, lúc lạnh lại tựa muốn đốt cô thành tro bụi.
- Tần Mộ Sở! Ai cho em lá gan mà em dám sinh con cho thằng đó hả?!
“Thằng đó” mà Lâu Tư Trầm nói là Cố Cẩn Ngôn!
Mà “con” trong lời hắn là Đuôi Nhỏ!
Thế nhưng Mộ Sở hiểu sai ý, cô cứ nghĩ “thằng đó” là chồng của cô.
Còn “đứa con” hắn đang nói đến là đứa trẻ đang dần dần thành hình mà cô mang trong bụng.
Sắc mặt cô trắng bệch:
- Sao... sao anh lại biết?
Câu hỏi ấy chứng thực hết thảy suy đoán trong của Lâu Tư Trầm, cũng dập tắt ngọn lửa hi vọng vẫn còn đang le lói trong lòng hắn.
Lửa giận trong lòng bùng lên.
Trong đồng tử đen thẳm thoắt lạnh như băng, thoắt bỏng như lửa, thoắt như núi tuyết, thoắt như núi lửa sắp sửa phun trào:
- Tần Mộ Sở, lúc trước tôi đã cảnh cáo em như thế nào?
Ngón tay lạnh lẽo ghìm chặt cằm cô, ghì mạnh như thể muốn bóp nát cô:
- Tôi đã nói, nếu hồng hạnh vượt tường một phân thì tôi cắt một phân. Nếu dám vượt tường một đoạn thì tôi sẽ... nhổ tận gốc!
Mộ Sở sợ tái mặt:
Anh... anh muốn làm gì? Em nghĩ tôi muốn làm gì em?! Lâu Tư Trầm nói đoạn, buông tay ra rồi đẩy cô một cái.
Thân thể mềm mại lảo đảo chạm vào giá rượu sau lưng, sau đầu đập vào cạnh giá, đau nhói buốt. CÔ suýt ngất lịm đi. Phần lưng cũng không tránh được cú va chạm mạnh này, thùng rượu đụng vào khiến cô đau đến nhếch miệng, sắc mặt lại càng tái hơn.
Cơn chóng mặt ập đến, cả hình ảnh trước mặt cũng trở nên mơ hồ.
Mộ Sở gắng gượng muốn đứng dậy, ai ngờ thân hình cao lớn của Lâu Tư Trầm đã ép xuống như đá tảng.
Tôi đã nói, nếu em dám ngoại tình thì tôi sẽ... chơi chết em! Anh đừng... ưm ưm... Câu kháng cự còn chưa thoát khỏi đường môi thì đã bị nụ hôn mạnh bạo nuốt trọn.
Nụ hôn ấy bá đạo, mãnh liệt, như một con sư tử hùng mạnh đang xâm chiếm lãnh địa của mình.
Trong nụ hôn triền miên mạnh mẽ ấy, Tần Mộ Sở không thể nói ra một câu hoàn chỉnh. Thậm chí chỉ hô hấp cũng đã khó khăn rồi.
Nhưng Lâu Tư Trầm sao có thể bỏ qua cho cô dễ dàng như thế.
Thân hình cao lớn phủ xuống như núi đá, ép thân thể mảnh mai lên giá rượu, không cho cô giãy dụa mảy may. Đôi tay cường tráng lập tức luồn xuống thăm dò trong tà váy dài.
Vừa nghĩ đến chuyện có gã đàn ông khác hưởng thụ thân thể tuyệt vời này cùng với mình, cơn giận của Lâu Tư Trầm lại bùng lên dữ dội.
Hắn lại nghĩ tới việc cô sinh con cho người khác, luồng lửa giận ấy tức thì bùng nổ như một trái bom.
Hắn thở hổn hển, động tác hôn môi biến thành cắn xé.
Bàn tay luồn dưới váy xé toạc chiếc quần nhỏ thành hai mảnh.
Tần Mộ Sở kinh hoàng!
- Đừng!
Cô giãy dụa cật lực để tránh cuộc xâm phạm diên cuồng.
Sắc mặt lúc thì đỏ bừng, khi thì trắng nhợt.
Lâu Tư Trầm siết chặt cằm cô, ánh mắt lạnh băng nhìn cô đăm đăm:
- Em không phải là người quyết định!
Nói đoạn, hắn cạy mở khuôn miệng ngậm chặt của cô, chẳng tha một chút phân trần:
- Ưm ưm ưm...
Tay còn lại xốc hai chân cô lên rồi tách mạnh ra, mặc cho cô liều chết kháng cự.
- Đừng mà!
Mộ Sở hét lên.
Trong tiếng thét mang theo nỗi tuyệt vọng chưa từng có.
Cô vật lộn chống lại hắn, kháng cự hắn, thế nhưng chẳng có ích gì. Cô càng kháng cự, áp lực trên người lại càng nặng nề hơn, và nụ hôn cũng ngày càng thô bạo!
Mộ Sở thậm chí còn chẳng nói nên lời.
Em... em mang.... ưm ưm ưm... Áaaa Lời nói còn chưa hoàn chỉnh thành câu, Tần Mộ Sở đã cảm thấy thân dưới mình đau buốt. Vòng eo cường tráng của người đàn ông kia thúc mạnh, thô bạo, dữ dội... hắn chiếm lấy cô!
Đau!
Đau quá!!
Trong khoảnh khắc ấy, Tần Mộ Sở chỉ cảm thấy bụng mình đau thắt lại, đau tê dại!
- Đau...
Hu hu hu...
- Đau quá...
Mộ Sở kêu lên thảm thiết, và nước mắt cô trào ra!
Từng giọt mồ hôi to bằng hạt dậu không ngừng lăn dài, lăn dài...
Cô thét lên:
- Á.... A..... Aaaaa
Máu chảy ồng ộc dưới thân cô.
Nóng.... nóng rực...
Nóng đến mức cả người cô run lên lẩy bẩy!!
- Con tôi!! Con tôi...
Trong giây phút ấy, Tần Mộ Sở cảm thấy như mình sắp chết rồi.
Cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông trước mặt mình, ánh nhìn đong đầy tuyệt vọng. Cô dốc cạn chút sức lực cuối cùng cầu xin hắn:
- Cứu nó...cứu nó!! Em xin anh... cứu nó đi... huhuhu...
Cô cúi đầu xuống, nhìn dòng máu đỏ tươi tràn xuống mắt cá chân mình.
Đó là con của cô!
Đó là con của cô!!
Lâu Tư Trầm sửng sốt.
Đời này hắn đã nhìn thấy quá nhiều máu tươi, trên người kẻ địch và người mình đều có. Thế nhưng chưa bao giờ máu tươi lại khiến cho hắn sợ hãi đến kinh hoàng như thế!
Lúc này đây, hắn sợ!
Sợ rằng... mình sẽ hoàn toàn mất đi cô!
Cả thân thể... và trái tim cô nữa.
119! Gọi 119! Khi hầm rượu mở ra, mấy vệ sĩ nhìn thấy Lâu Tư Trầm bế Tần Mộ Sở đẫm máu trong lòng thì cũng hoảng sợ không thôi. Ngay sau đó, họ lái xe phóng thẳng đến bệnh viện, không dám trì hoãn chút nào.
Những vệ sĩ này đã cùng thiếu chủ nhà mình vượt qua bao nhiêu phong ba bão táp, xông pha mưa bom bão đạn, chịu qua không ít vết thương. Thế nhưng bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ bọn họ thấy thiếu chủ hoang mang lo sợ vì ai như vậy.
Nét bối rối hằn sâu trong đôi mắt đỏ ngầu.
...
Bệnh viện.
Ngoài cửa phòng cấp cứu.
Lâu Tư Trầm không biết điếu thuốc trong tay mình đã là điếu thứ bao nhiêu.
Bệnh viện cấm hút thuốc, thế nhưng hắn chẳng thể quan tâm được nhiều như vậy. Hắn sợ rằng nếu mình không hút thuốc để bình tĩnh lại, thì bao nhiêu đau thương trong lồng ngực sẽ nổ tung ra bất cứ lúc nào.
Trong đầu óc trống rỗng chỉ còn đọng lại hình ảnh Tần Mộ Sở toàn thân đẫm máu. Máu đỏ sẫm đâm vào lồng ngực hắn đau như dao cắt, tiếng thét chói tai tuyệt vọng vang mãi chẳng ngừng.
Tiếng hét ấy như một sợi dây mảnh siết lấy trái tim hắn, đau thắt!
Hắn cúi đầu hút điếu thuốc trên tay.
Vị thuốc cay nồng tràn vào phế quản, vòng quanh không đi, chẳng những không giảm bớt đau đớn mà còn khiến cho lòng hắn đau như thiêu đốt.
Vừa rồi, ngay vừa rồi thôi...
Hắn đã tự tay giết chết một đứa trẻ!!
Thậm chí đứa trẻ vô tội ấy còn có thể là của hắn!
Bàn tay cầm thuốc của Lâu Tư Trầm run lên.
Một lát sau, trong hành lang bệnh viện vang lên tiếng bước chân vội vã.
Một bóng đen lao đến gần Lâu Tư Trầm.
Tiếng “bốp” nặng nề vang lên.
Nắm đấm giáng thẳng lên mặt hắn.
Là Cố Cẩn Ngôn!
Cú đấm này cực nặng. Khóe miệng của Lâu Tư Trầm trào máu.
Thế nhưng hắn không những không cảm thấy đau, mà còn cảm nhận được một tia khoái cảm.
- Khốn nạn!
Khi Cố Cẩn Ngôn mắng xong, xông lên định giáng cho Lâu Tư Trầm một đấm nữa thì bị vệ sĩ ghìm lại.
- Buông tao ra! Mẹ mày!
Cố Cẩn Ngôn tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu.
- Buông cậu ta ra.
Lâu Tư Trầm hạ lệnh, rồi dụi tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác.
Vệ sĩ áo đen buông Cố Cẩn Ngôn ra.
Cố Cẩn Ngôn xông lên phía trước rồi túm chặt lấy vạt áo của Lâu Tư Trầm.
Hai mắt đỏ ngầu, hàm răng nghiến chặt, anh lạnh giọng chất vấn hắn:
- Anh có biết đứa con này có ý nghĩa như thế nào với Sở Sở không?
Nó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Đuôi Nhỏ!
Nó là tất cả hi vọng của cô ấy đó!
- Lâu Tư Trầm, cảm giác tự tay giết chết con mình thế nào hả? Sung sướng không?!
Cố Cẩn Ngôn đẩy mạnh Lâu Tư Trầm trước mặt mình, gào lên:
- Một thằng khốn như anh! Làm sao xứng để cô ấy sinh con cho anh cơ chứ?!