Mộ Sở không biết khóc mất bao lâu. Cuối cùng, có lẽ do dày vò Lâu Tư Trầm quá mệt, hoặc cũng có lẽ thuốc đã bắt đầu phát tác dụng, cô cứ mơ màng khóc rồi dần thiếp đi trong lòng Lâu Tư Trầm.
Hai tay Lâu Tư Trầm ôm lấy Mộ Sở đang say giấc, không dám động đậy.
Là hắn không nỡ động!
Khó khăn lắm cô mới chịu an phận. Khó khăn lắm hắn mới có thể yên ổn mà ôm cô thế này. Tính cả thời gian hắn phải đi công tác, cũng lâu rồi hai người mới được gặp nhau. Vốn tưởng gặp lại sẽ triền miên vô tận, ai ngờ hắn lại khiến cô tổn thương đến như vậy.
Đây tuyệt đối không phải ý muốn của hắn!
Từ trước tới giờ, sự trừng phạt của hắn với cô duy chỉ có dùng thêm chút lực trên giường, hắn nào nỡ dùng thủ đoạn nào đối phó cô?
Mà đứa bé mất là do hắn!
Đứa bé rốt cục do hắn...giết!
Cảm xúc đè nén nơi lồng ngực khiến Lâu Tư Trầm phập phồng. Hắn thở dài, mắt nhiễm một tầng sương mỏng, sâu chẳng thấy đáy. Cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang tái nhợt không còn nửa điểm huyết sắc của Mộ Sở, lòng hắn quặn thắt lên từng chút.
Mi tâm khẽ giật, hắn khàn khàn giọng: “Sao phá đi đứa con của tôi, lại không hề cho tôi hay biết gì?". Ngón tay lạnh lẽo hết lần này đến lần khác phác thảo lấy hình dáng cô: "Đồ ngốc..."
Nhưng Lâu Tư Trầm không hề hay biết, cô ấy còn có thể làm những điều ngốc nghếch hơn!
Ước chừng một giờ sau, Lâu Tư Trầm rốt cục buông Mộ Sở trong lòng ra. Cô hiện tại là bệnh nhân, nên được tĩnh dưỡng thật tốt, nếu cứ ngồi ngủ thế này thì tỉnh dậy sẽ bị đau lưng. Nên dù có chút không nỡ, hắn một lần nữa ôm cô về chăn.
Lúc ra khỏi phòng bệnh, vài tên bảo tiêu ở đại sảnh thấy vết thương trên trán hắn đồng loạt cả kinh, "Lâu tổng?"
Lâu Tư Trầm khoát khoát tay, không nói năng gì.
- Tôi đi gọi bác sĩ
Một gã bảo tiêu lên tiếng.
- Không cần, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần quá ngạc nhiên
Lâu Tư Trầm cự tuyệt.
- Nhưng mà...
- Đâu ra lắm nhưng nhị thế? Tôi là bác sĩ, tôi còn không rõ sao?
Giọng hắn nghiêm túc thêm vài phần.
Mấy tên bảo tiêu không dám mở miệng nói thêm nữa.
Lúc này, Cố Cẩn Ngôn nãy giờ vẫn luôn trầm mặc trên sô pha lại đứng lên:
- Tôi vào xem cô ấy
- Cô ấy ngủ rồi, đợi tỉnh dậy rồi vào thăm sau.
Lâu Tư Trầm chế trụ cánh tay Cố Cẩn Ngôn.
Cố Cẩn Ngôn lạnh lùng bỏ qua, nhưng vẫn nghe lời hắn, một lần nữa quay về sô pha ngồi.
- Đợi vài ngày nữa cho cơ thể cô ấy tốt lên, tôi sẽ đem cô ấy về nhà.
Lâu Tư Trầm nhìn về phía Cố Cẩn Ngôn, lạnh lùng tuyên bố.
Sự bá đạo căn bản như không muốn cho người khác xen vào.
- Dựa vào cái gì?
Cố Cẩn Ngôn nhíu mày, cả giận nói:
- Anh cho rằng anh là gì của cô ấy? Mà anh nói anh đem về là anh đem về được?
Lâu Tư Trầm nhẹ liếc hắn một cái,
- Dù là dựa vào gì, thì có một điểm tôi có thể khẳng định, ít nhất tôi có tư cách chăm sóc cô ta hơn anh!
- Anh có tư cách?
Cố Cẩn Ngôn giận dữ cười:
- Trên đời này người không có tư cách chăm sóc cô ấy nhất là anh, Lâu Tư Trầm!!! Nếu không phải vì anh, đứa con trong bụng cô ấy sẽ bị sinh non sao? Nếu không phải vì anh, cô ấy cũng không phải trốn tới nơi đất khách quê người không một người thân này! Lâu Tư Trầm, đừng nói là chăm sóc, đến yêu cô ấy anh cũng chẳng hề có tư cách! Tôi sẽ không để anh mang cô ấy đi đâu!
Hai bên bả vai Lâu Tư Trầm siết chặt.
Con ngươi tối đen, sâu không thấy đáy, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng. Trầm mặc một lúc lâu, hắn mới chậm rãi lên tiếng:
- Tôi muốn đem cô ấy đi, chẳng cần sự cho phép của bất cứ ai!
- Anh...
Cố Cẩn Ngôn siết chặt tay.
Ngay lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Đuôi Nhỏ chạy từ ngoài vào.
- Cố tổng!
Ni Na chào Cố Cẩn Ngôn.
Mà lúc này, Đuôi Nhỏ phát hiện ra Lâu Tư Trầm trong phòng, hai mắt sáng ngời.
- Chú đẹp trai?!
Bé con tránh khỏi bàn tay của Ni Na, nhắm về hướng Lâu Tư Trầm tung tăng,
- Chú đẹp trai, thật là chú sao?
Bé con còn có chút không tin. Cô bé đứng trước đôi chân dài miên man của Lâu Tư Trầm, ngẩng cao lên đầu nhỏ, mừng rỡ nhìn hắn
- Chú đẹp trai, sao chú lại ở đây?
Lâu Tư Trầm cúi xuống nhìn đứa bé ngây thơ dưới chân mình, lòng bỗng phức tạp.
Cô bé là con của Mộ Sở và Cố Cẩn Ngôn, đáng lý hắn không thích mới đúng. Nhưng khuôn mặt tươi cười ngây thơ vô tội này lại khiến hắn không ghét nổi.
- Chú ơi, trán chú bị làm sao vậy? Cứ chảy máu mãi thế?
Cô bé sốt ruột nói, ôm chặt lấy trán mình:
- Cẩn Ngôn ba ba, ba mau đến xem cho chú đi! Chú bị làm sao vậy? Sao chú lại chảy máu?
Một tiếng "ba ba" thanh thúy như đâm sâu vào tim Lâu Tư Trầm, khiến tim hắn ẩn ẩn đau.
- Chú không sao
Lâu Tư Trầm kiệm lời rốt cục cũng chịu mở miệng.
- Thật sự là không sao? Nhưng chú chảy nhiều máu lắm mà
Đuôi nhỏ vẫn không yên tâm.
- Đuôi nhỏ
Đang lúc này, Cố Cẩn Ngôn gọi Đuôi Nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở
- Không phải con đến thăm mẹ sao?
- A, đúng rồi! Chú chờ con, con đi thăm mẹ đã.
Bé con lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại. Nhắc tới mẹ mình, cặp mắt to tròn lúng liếng ngay tức thì đỏ lên. Đôi chân nhỏ lập tức chạy tới phòng bệnh, nhẹ nhàng đẩy cửa, hai mắt ngóng vào trong, rồi nhẹ giọng quay lại hỏi Cố Cẩn Ngôn: -Cẩn Ngôn ba ba, mẹ bị làm sao vậy? Sao tự dưng lại nằm trên giường bệnh thế?
- Con đừng lo, mẹ không sao đâu...
Cố Cẩn Ngôn xoa xoa đầu tiểu gia hỏa, trấn an bé.
- Thật sự không sao? Vậy tiểu đệ đệ trong bụng mẹ đâu rồi? Chắc cũng không sao chứ?
Cô bé ngẩng cao đầu, vẻ mặt ngây thơ hỏi Cố Cẩn Ngôn. Cố Cẩn Ngôn trầm mặc, chỉ giơ tay nhẹ vuốt phần tóc xù của Đuôi Nhỏ, không đưa ra nổi một lời nói dối.
Cô bé ngay lập tức đỏ mắt, đôi tay nhỏ nắm chặt lấy bàn tay Cố Cẩn Ngôn, không ngừng đung đưa cánh tay anh
- Cẩn Ngôn ba ba, tiểu bảo không sao cả, đúng không?
Cố Cẩn Ngôn khom người, ôm Đuôi Nhỏ vào lòng. Đuôi Nhỏ đại khái đã hiểu được, bé ôm lấy cần cổ Cố Cẩn Ngôn, chôn mặt vào lồng ngực anh. Một tiếng "Oa---", cô bé bắt đầu khóc ngất lên. Lại có lẽ do sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Mộ Sở, tiếng khóc lớn dần chuyển thành tiếng thút thít nghẹn ngào.
Cố Cẩn Ngôn vỗ vỗ lưng trấn an
- Đừng khóc, đừng khóc, về sau mẹ vẫn có thể sinh đệ đệ mà...
- Ô ô ô...
Cô bé chôn mặt vào cổ Cố Cẩn Ngôn, khóc càng dữ.
Vẻ đáng thương ấy thoạt nhìn thật khiến người ta đau lòng.
Nghe tiếng khóc rồi nhìn đến cặp mặt đỏ bừng đẫm lệ của cô bé, lòng Lâu Tư Trầm như bị một bàn tay lớn vô hình bóp nghẹt, vô cùng đớn đau.
.......................
Đêm khuya.
Thân thể non nớt của Đuôi Nhỏ cuộn trong lòng Mộ Sở, cùng nằm trên giường bệnh với cô.
- Mẹ, hôm nay chú đẹp trai đến đấy, mẹ biết không?
Đuôi Nhỏ nghiêng mình, tay đặt trên đôi má tròn vo.Bé mở đôi mắt tròn vo, đem vẻ mặt tò mò hỏi Mộ Sở.
- Ừ, biết
Mộ Sở gật đầu. Nghe con nhắc tới người đàn ông kia, nơi nào đó trong trái tim cô co rút đau đớn. Cô nhẹ hít vào một hơi, cơn đau nhức nơi bụng bỗng kéo đến, khiến cô không khỏi nhăn mày.
Đuôi Nhỏ rốt cục vẫn là một đứa trẻ không hiểu tâm sự của người lớn, bé không phát hiện ra sự thay đổi nhỏ trên vẻ mặt của Mộ Sở, vẫn tiếp tục hỏi:
- Chú đẹp trai đến thăm chúng ta phải không?
- Mẹ không biết
- Chắc chắn là đúng rồi
Tiểu gia hỏa mừng thầm.
Cuối cùng, như nhớ ra cái gì, lông mày nhỏ cau cau lại, tiếp tục nói với Mộ Sở:
- Hình như hôm nay chú ấy bị ai đánh, trên trán có một vết thương to cực luôn, máu chảy nhiều lắm, đỏ hết cả áo sơ mi
Đuôi Nhỏ vừa nói vừa tự đỡ lấy trán
- Trông đau lắm! Con hỏi nhỏ Cẩn Ngôn ba ba, mà Cẩn Ngôn ba ba lại chẳng cho con biết gì cả
Tâm hồn Mộ Sở khé nhói lên. Mày cô cau lại, đưa tay xoa xoa má Đuôi Nhỏ,
- Chuyện của người lớn, không được hỏi nhiều
Đuôi Nhỏ vô tội chớp mắt,
- Mẹ, mẹ không lo cho chú sao?
- Không lo
Mộ Sở nhắm mắt lại.Khi nói câu này, hơn ai hết, cô rõ mình có bao nhiêu dối lòng.
- Thật ạ?
Bé tỏ vẻ không tin.
- Thật
Mộ Sở trả lời rất cương quyết.
- Nhưng chú trông đáng thương lắm...
- Đáng thôi!...
- …
Tiểu gia hỏa sửng sốt há miệng. Bé cảm giác được Mộ Sở đang tức giận, mà không, là rất tức giận! Bé vươn tay đôi nhỏ vuốt vuốt lồng ngực Mộ Sở:
- Sở Sở, đừng giận, không tốt cho sức khỏe đâu...
Mộ Sở nhìn đứa nhỏ hiểu chuyện này rồi lại nhớ đến đứa bé trong bụng mình, hốc mắt không khỏi ẩm ướt. Cô đưa tay ôm bé vào lòng:
- Mẹ đâu có giận! Bảo bảo ngoan, ngủ đi!
Nỗi đau khi mất đi đứa con cưng ngày hôm nay khiến Mộ Sở không dám tưởng tượng, nếu như cô mất đi Đuôi Nhỏ...
Cô nghĩ, chắc cô sẽ phát điên mất!
- Sở Sở ôm con chặt quá...
Đuôi Nhỏ chui ra khỏi ngực cô.
- Xin lỗi
Mộ Sở vội nới lỏng tay.
Rạng sáng, 12 giờ....
Đuôi Nhỏ bên cạnh đang ngủ rất say sưa, mà Mộ Sở không buồn ngủ chút nào.
Nằm trên giường suốt một ngày trời khiến toàn thân cô mỏi nhừ. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô bỗng muốn xuống giường một lúc.
Không đi xa nổi, vậy đến đại sảnh ngồi xem ti vi một lát cũng được.
Mộ Sở lén lút xốc chăn xuống giường.
Nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa phòng bệnh, đâu ngờ tới...Lâu Tư Trầm cũng chuẩn bị tiến vào. Hai người đồng thời ngẩn ra.