Ghen à?
Lâu Tư Trầm hỏi Tần Mộ Sở.
Đường mày khóe mắt ẩn chứa nét cười.
- Ghen?
Mộ Sở cười ra thành tiếng rồi nhướn mày đầy kiêu ngạo:
Chủ nhiệm Lâu, anh không lầm chứ? Sao tôi lại phải ghen làm gì? Anh kết hôn rồi, tôi vui còn không kịp nữa kia! Tôi đã ăn kẹo cưới của anh rồi, chúc mừng hai người nhé! Em lặp lại lần nữa xem! Lâu Tư Trầm nhìn Tần Mộ Sở bằng đôi mắt đen thẳm sắc nhọn như đao, như chỉ hận không thể xuyên thủng cô ra.
Tần Mộ Sở cũng bị tin tức kết hôn đột ngột đả kích rất lớn. Cô rướn cổ lặp lại lần nữa:
- Tôi nói tôi chúc mừng hai người! Chúc hai người yêu thương tới già, sớm sinh quý tử!
Nói xong, hai mắt cô đã đỏ hoe.
Cô muốn khóc, nhưng vẫn cố nén không cho nước mắt của mình rơi xuống.
Đôi mắt sắc như dao của Lâu Tư Trầm nhìn xoáy vào Tần Mộ Sở hồi lâu. Đúng lúc này thì tàu vào bến, hắn buông vòng tay đang siết chặt trên eo cô:
- Tôi bị điên mới chạy đến đây giải thích với em!
Nói xong, hắn kiên quyết quay người bước xuống, không quay đầu lại.
Bóng dáng ấy lạnh lùng và cô độc xiết bao.
Tần Mộ Sở có xúc động muốn vươn tay ra giữ chặt lấy hắn, muốn đuổi theo hắn xuống tàu, muốn nói cho hắn biết cô đang ghen!
Cô ghen đến tức tưởi, ghen đến đau lòng, ghen đến khó chịu! Ghen tị khiến cho lục phủ ngũ tạng đều chua xót đau đớn muốn chết đi được!
Thế nhưng mãi đến khi tàu bắt đầu chạy rồi, cô vẫn đứng đở ở đó, không làm bất cứ chuyện gì.
Cô căn bản không có dũng khí ấy.
Lâu Tư Trầm đi rồi, Tần Mộ Sở cảm thấy như cả thế giới của mình đều rỗng tuếch, bao nhiêu hơi ấm xung quanh cũng bị hắn rút đi hết sạch, chỉ còn lại không khí lạnh lẽo bao phủ lấy cô, trói chặt lấy cô.
Gió lạnh thét gào, thế nhưng mùi hương giá buốt ngát thơm kia không còn đến nữa. Cô bị người trong toa tàu xô đẩy như bao tải, cho đến khi cô không thể nhịn nổi nữa, nước mắt cứ thế trút xuống như mưa.
Thực ra... cô muốn hỏi hắn rằng: anh có thể đừng kết hôn không?
Thế nhưng cô lấy đâu ra tư cách mà hỏi cơ chứ?
Cô cũng là gái đã có chồng, cô lấy tư cách gì mà quản lý chuyện hôn nhân của hắn? Cô có tư cách gì mà không cho hắn lập gia đình?
Nếu cô làm như thế, thì bản thân cô ích kỉ xiết bao...
...
Năm ngày không phải là một quãng thời gian quá dài, thế nhưng Mộ Sở sống mấy ngày này như sống cả một thế kỉ.
Mấy ngày nay, cô không biết mình dựa vào cái gì để mà chống đỡ. Đã ba ngày cô phải uống thuốc ngủ thì mới có thể chợp mắt thiếp đi. Cảm giác này đau đớn giày vò khiến cho cô chẳng thể nào chịu nổi. Cô biết rõ tình trạng của mình, tinh thần cô đã suy nhược lắm rồi, chỉ cần một chiếc lông vũ thôi cũng có thể ép cho nó hoàn toàn sụp đổ.
Cô gồng mình gắng gượng đã mấy hôm rồi.
Căng tin bệnh viện...
Mộ Sở bị Lục Dung Nhan kéo đến đây ăn trưa.
- Sở Sở, cậu có buồn rầu thế nào thì cũng không thể hành hạ cái dạ dày của mình như vậy được.
Lục Dung Nhan vừa nói, vừa gắp thịt kho tàu trong bát mình vào bát của Tần Mộ Sở:
- Cậu ăn thịt kho tàu đi, chẳng phải cậu thích nhất là món này sao? Hôm nay họ nấu ngon hơn hẳn mọi khi luôn, thật đấy!
Mộ Sở nghe vậy, bèn ngoan ngoãn gắp một miếng thịt lên ăn.
Chẳng có mùi vị gì.
Nhưng cô vẫn ráng nuốt xuống.
Đúng lúc này, có người ở bên cạnh bỗng la lên:
Bác sĩ Trình, chẳng phải ngày mai cô đã là cô dâu rồi sao? Sao hôm nay còn đi làm thế này? Anh cũng nói mai tôi mới cưới mà, thế thì hôm nay đi làm là đúng rồi! Người trả lời chính là Trình Huyên Oánh.
Là người phụ nữ ngày mai sẽ trở thành vợ của Lâu Tư Trầm.
Tần Mộ Sở cảm thấy trái tim mình thắt lại đầy đau đớn và khoang mũi đã cay sè, suýt nữa thì lệ nóng đã trào ra hốc mắt.
Nhưng cô nén lại.
Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ hạnh phúc như tỏa hào quang của người phụ nữ kia, cô sợ rằng mình chỉ nhìn thôi thì sẽ ghen tị tới phát điên lên mất!
Hôm đó, cô nói chúc Lâu Tư Trầm “trăm năm yêu thương, sớm sinh quý tử” chỉ là để gạt hắn đó thôi!
Đặt tay lên ngực tự hỏi, cô chẳng thể nào mong cho họ bạc đầu bên nhau, càng chẳng hi vọng họ sớm sinh quý tử. Điều duy nhất mà cô mong muốn chính là... hắn được hạnh phúc mĩ mãn mà thôi.
Chỉ vậy... mà thôi!
- Ôi chao, quả nhiên sắp làm cô dâu có khác! Xinh hẳn ra đây này! Cô với bác sĩ Lâu đúng là một đôi trời sinh, hôn lễ ngày mai long trọng lắm đúng không?
Các bác sĩ đều hỏi với vẻ mặt đầy hâm mộ.
Trình Huyên Oánh liếc nhìn Tần Mộ Sở với ánh mắt đầy ẩn ý rồi cười lên rất đỗi hả hê:
Chuyện hôn lễ thì Tư Trầm lo hết! Tôi thấy anh ấy cẩn thận lắm, chắc chắn là sẽ không để cho tôi phải thất vọng đâu! ... Sau đó bọn họ còn nói rất nhiều thứ, nhưng Tần Mộ Sở chẳng hề nghe được một câu rõ ràng.
Cô chỉ biết rằng... Lâu Tư Trầm đã từng nói với cô là gần đây hắn nhiều việc lắm, bận đến mức không có thời gian để quan tâm cô nữa.
Thì ra là hắn bận việc này!
Hắn bận chuẩn bị một lễ cưới trang trọng cho Trình Huyên Oánh...
Rõ ràng cô đã đoán được từ lâu, thế nhưng nghe Trình Huyên Oánh nói ra thì ngực cô vẫn nhói đau...
Nước mắt rơi như chuỗi hạt ngọc trai đứt lìa, lăn dài lăn dài trên đôi má...
Từng giọt từng giọt rơi xuống, từng giọt từng giọt vỡ tan vụn nát trong bát cơm của cô.
Lục Dung Nhan thấy thế thì đau lòng lắm. Cô nàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của bạn mình:
- Sở Sở...
Cô không biết mình phải an ủi bạn như thế nào mới tốt. Cô biết rõ rằng lúc này đây dù có nói gì cũng là vô dụng mà thôi.
- Dung Nhan, mình khó chịu quá...
Mộ Sở không ngẩng đầu. Cô vẫn luôn duy trì tư thế cúi gằm mặt xuống suốt từ ban nãy,
Cô để mặc cho nước mắt rơi vào bát cơm mà chẳng chịu ngẩng đầu, không muốn cho bất kì ai thấy dáng vẻ đau khổ và yếu đuối của mình hiện tại.
- Mình biết mà...
Lục Dung Nhan cũng đỏ hoe vành mắt:
- Sở Sở, nếu cậu khó chịu quá thì cứ khóc đi, khóc xong biết đâu lại dễ chịu hơn một chút, không ai cười cậu đâu mà...
Mộ Sở chỉ lắc đầu.
Cô không thể khóc!
Không, cô không muốn khóc trước mặt người khác, nhất là trước mặt của Trình Huyên Oánh!
...
Tan tầm, Tần Mộ Sở đi về nhà như người mất hồn.
May mà mấy hôm nay nhóc con không về nhà, nếu không cô không biết phải ngụy trang cảm xúc của mình trước mặt con như thế nào nữa.
Cô bước vào cổng tiểu khu rồi đi về nhà mình, tâm trạng vô cùng suy sụp.
Thế rồi cô nhìn thấy chiếc Bentley màu đen quen thuộc kia đang đỗ dưới nhà mình.
Bước chân cô khựng lại.
Thân mình cao lớn của Lâu Tư Trầm đang dựa vào thân xe. Hắn cúi đầu, hờ hững hút điếu thuốc trên tay mình.
Có lẽ đã cảm nhận được sự tồn tại của cô, Lâu Tư Trầm ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô, và thu hết bóng dáng hao gầy nhợt nhạt của cô vào tầm mắt.
Hai đầu lông mày nhíu thành một chữ “Xuyên” thật sâu.
Ánh mắt của Mộ Sở chợt đối diện với hai mặt hồ thăm thẳm sâu không thấy đáy. Cô hoảng hốt, hốc mắt đỏ bừng lên, cánh mũi bỗng nhiên cay sè không nén nổi.
Tần Mộ Sở vội vàng chuyển mắt nhìn đi nơi khác.
Cô giả vờ không nhìn thấy hắn rồi bước tiếp về phía trước, thế nhưng bước chân lại rảo nhanh như đang bỏ chạy.
Lâu Tư Trầm đút một tay trong túi quần, người dựa trên thân xe, dùng ánh mắt bình tĩnh khóa chặt lấy Tần Mộ Sở, không hề thay đổi.
Mãi đến khi cô đi lướt qua trước mặt, hắn mới vươn tay nắm lấy tay cô rồi kéo cô đến trước mình.
Mái tóc dài của Tần Mộ Sở bay tung lên theo động tác của hắn. Làn tóc rối in vào tầm mắt của Lâu Tư Trầm, trở nên động lòng người khôn xiết.
Hắn híp đôi mắt sắc:
- Sao có mấy hôm không gặp mà em lại gầy thế này? Không ăn uống gì à?
Mộ Sở cực kì ghét hắn dùng giọng điệu quan tâm như thế này để trách cứ mình. Rõ ràng ngày mai hắn đã là chú rể của người khác rồi, thế mà vẫn còn quan tâm đến cô như vậy. Sao hắn có thể dửng dưng thản nhiên như thế được chứ?
Mộ Sở gạt tay hắn xuống, rồi đỏ mắt mắng đầy giận dữ:
Không cần anh quan tâm! Sắc mặt kém thế này mà còn cự nự tôi à? Lâu Tư Trầm siết chặt tay kéo Tần Mộ Sở vào lòng, đôi mắt đen thẳm nhìn đăm đăm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô:
Rốt cuộc thì bao giờ em mới chịu nói thật lòng mình cho tôi biết, hả? Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì hết! Tần Mộ Sở giãy dụa trong lòng hắn:
Buông tôi ra! Ngày mai đi kết hôn cho sung sướng thân anh đi! Đừng có mà tới quấy rầy tôi nữa! Tần Mộ Sở! Lâu Tư Trầm gầm nhẹ một tiếng, đầu mày khóe mắt toát ra lửa giận:
- Em đừng quậy nữa!
Mộ Sở bị hắn quát thì chỉ thấy ấm ức tủi thân không sao kể xiết. Cô cũng nổi nóng, đẩy mạnh hắn ra:
Anh quậy thì có! Cả nhà anh quậy thì có! Tôi thích thế đấy, ai mượn anh lo?! Không phải anh muốn kết hôn sao? Về mà kết đi! Em muốn tôi kết hôn thật đấy à? Lâu Tư Trầm cũng bực mình. Cánh tay đang nắm tay Tần Mộ Sở bất giác siết càng chặt hơn.
- Thì anh về mà kết hôn đi! Tôi có bảo tôi không cho anh lấy vợ đâu?!
Hai mắt Tần Mộ Sở đỏ ngầu. Cô buồn bực đẩy hắn ra rồi lùi về phía sau hai bước:
- Lần trước tôi đã chúc anh với bác sĩ Trình yêu nhau trăm năm, sớm sinh quý tử rồi, lần này tôi lại chúc hai người nắm tay đế già, bạch đầu giai lão, thế đã được chưa?
Nói xong, cô làm lơ lửa giận của Lâu Tư Trầm rồi quay người đi thẳng vào tòa chung cư, lên lầu về nhà.
Nhìn bóng dáng quay đi của Tần Mộ Sở, Lâu Tư Trầm giận đến nghiến răng, hai bàn tay siết lại thành nắm đấm. Hắn chỉ muốn ép cô lên giường rồi dạy cho cô một bài học nhớ đời!
Bà xã mình hết lần này đến lần khác chúc mình trăm năm yêu thương, sớm sinh quý tử, nắm tay đến già với người đàn bà khác?!
Nắm cái đầu cô ấy!
Mộ Sở chạy lên lầu, thế nhưng mới đi được nửa đường thì cô đã dừng lại.
Thậm chí Lâu Tư Trầm ở dưới còn chưa kịp định thần thì cô đã quay trở lại rồi.
Ba bước đi làm hai, cô phóng thẳng từ trên lầu xuống rồi lao vào lòng Lâu Tư Trầm, sau đó đu lên người hắn hệt như một con bạch tuộc. Đôi chân thon dài quặp chặt lấy vòng eo săn chắc của hắn.