Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 155: Chương 155




- Bởi vì muốn tốt cho sức khỏe của em, bắt buộc phải 3 tháng!

- Được! Vậy em tìm người khác giải quyết!

Mộ Sở nói xong, còn thật sự muốn đẩy cửa xe đi xuống.

Cô chính là cố ý!

Hắn càng không theo, cô càng muốn!! Chỉ muốn xem bộ dáng không ăn cô không được của hắn!

Ai biểu hắn luôn bắt nạt cô, bắt nạt cô cả một năm!!

Mộ Sở chỉ nghĩ đến việc hắn lừa mình, liền tức giận muốn cắn hắn!!

Lâu Tư Trầm đưa tay, bắt lấy Mộ Sở lại, nhíu mày hỏi cô:

- Cố ý có phải không?

- Là anh không muốn thỏa mãn em!

Mộ Sở vẫn còn đang tức giận.

Mi tâm Lâu Tư Trầm nhảy giật, nghiên người qua phía cô, rồi kéo cô lên đùi mình ngồi, tay lớn ôm lấy em thon của cô, kéo cô sát lại, khiếng hai người áp sát vào nhau.

Cảnh tranh đấu của hai người, rõ ràng lúc bắt đầu Mộ Sở là người nắm thế chủ động, nhưng cuối cùng cô lại bại dưới tay của Lâu tư Trầm, bị người đàn ông trước mắt phản công lại, ăn cô đến không còn gì, mãi cho đến cuối cùng, cô mới chịu không nỗi nữa mà cầu xin hắn tha cho, Lâu Tư Trầm cuối cùng mới buông tha cho cô.

Ở trên giường, người phụ nữ tuyệt đối đấu không lại đàn ông! Đương nhiên, ở trên xe, cũng như vậy!

Mà Mộ Sở, hiển nhiên cũng không phải đối thủ của Lâu Tư Trầm hắn!!

Tiết Bỉnh nhìn chiếc Bentley rung lắc, thở dài một hơi, xem ra trận chiến tranh này cũng tàn rồi, hắn cũng có thể yên tâm rồi, không cần phải lúc nào cũng lo sợ bịcuộc chiến này thiêu cháy thành tro nữa.

.....................................................................

Trên hôn lễ đột nhiên gặp biến cố, khiếng hai nhà Lâu Trình trong hoàn cảnh mất mặt.

Trình Hách Thắng tức giận đến bốc khói, trực tiếp ở giáo đường lý luận với Lâu Trọng Bách:

- Lâu tổng, Lâu phu nhân, Huyên Oánh nhà chúng tôi rốt cuộc làm gì sai với nhà họ Lâu của các người rồi? Khiếng cho mấy người phải làm nhục con bé như vậy? Hả?

Trình Huyên Oánh đứng một bên, không ngừng rơi lệ, bộ dạng lệ hoa đái vũ, khiếng cho người ta đau lòng.

- Nhà thông gia, chuyện này nhà chúng tôi sẽ tìm con tiện nhân đó đòi công đạo giúp Huyên Oánh!

- Bà mắng ai là tiện nhân hã!

Lâu Trọng Bách luôn im lặng, đột nhiên lên tiếng, sắc mặt ông từ đầu đến cuối vẫn bình thản chẳng thay đổi, chỉ chau mày:

- Lúc đầu là ai bày ra cái chủ ý tồi tệ này, muốn bá vương căng cung, cưỡng ép nó phải đến hoàn thành hôn lễ! Con trai của bà, bà không hiểu tính khí của nó sao? Nó là đứa sẽ nghe theo sự sắp đặt của bà soa? Tôi sớm đã nhắc nhở mấy người, cái người cứ ép buộc như vậy, chỉ làm thành một cái kết cục khó coi, các người lại không tin, bây giờ như thế nào? Quậy đến không thu dọn được rồi, thì liền hất nước bẩn lên con gái người ta, có nghĩ lý gì không? Đã như vậy rồi thì không bằng nói với các phóng viên ở đây, khiếng họ đừng đưa cái chuyện xấu này ra ngoài, miễn cho làm xấu danh tiết của Huyên Oánh!

Lời của Lâu Trọng Bách khiếng mặt Trình Hách Thắng nóng lên, cũng khiếng cho mặt của Trình Huyên Oánh hiện lên vài điểm khó coi.

Phải, cái chủ ý tồi tệ này là Vương Khởi Lệ bày ra, nhưng cũng không là ý của một mình Vương Khởi Lệ bà ta, nếu không có Trình Hách Thắng và Trình Huyên Oánh ủng hộ, lễ đường này làm sao mà dựng nên?

Nhưng điều khiếng họ không ngờ đến nhất là, Lâu Tư Trầm hắn lại không để ý chút nào đến thể diện hai nhà, cứ như vậy mà lật mặt triệt để.

Nhưng trong lòng Lâu Tư Trầm hắn, Trình gia là cái gì chứ?

Cái gì cùng không phải!

- Nhà thông gia, cũng như vậy rồi, chũng ta lẽ ra nên nhất trí để đối phó bên ngoài mới đúng, sao lại nói đến chuyện không phải của chúng ta rồi!

Sức mặ Trình Hách Thắng lúc xanh lúc đỏ có chút khó coi.

Lâu Trọng Bách hiển nhiên không muốn nói chuyện với ông ta, cứ như mình là người qua đường, không nói thừa nửa câu, chỉ mặc nhiên nói:

- Tôi còn có việc, đi trước!

- Ông......

Trình Hách Thắng tức giận đến nghẹn lời.

Sắc mặt của Vương Khởi Lệ cũng khó coi đi vài phần, nhanh chân đuổi theo Lâu Trọng Bách:

- Ông có phải vì Tần Mộ Sở đó là con gái của người đàn bà của ông, cho nên ông mới luôn bảo vệ nó!

Lâu Trọng Bách không lời nào để nói, chỉ bước đi nhanh hơn.

Chồng mình không lên tiếng, Vương Khởi Lệ càng hận thêm mấy phần:

- Lâu Trọng Bách, tôi nói cho ông biết, ông đừng mơ tưởng để cho đứa con gái của người đàn bà kia bước vào cửa nhà họ Lâu! Chỉ cần Vương Khởi Lệ tôi còn sống một ngày, tôi tuyệt đối không cho phép!! Tuyệt đối không cho phép!!

Vương Khởi Lệ nhắc đến Mộ Sở, thì liền nhớ đến Lý Thiện Xuân mẹ của cô, nhớ đến Lý ThiệnXuân, bà lại nhớ đến ân oán của ba người họ lúc còn trẻ, bà hận không thể xé nát bà ta ra, nếu còn khiếng con gái bà ta bước vào cửa chính nhà họ Lâu, căn bản là khiếng bà thêm tức nghẹn! Bà tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra!

Lâu Trọng Bách chỉ lạnh nhặt liếc Vương Khởi Lệ một cái:

- Thu lại cái thù hận của bà đi! Còn về con gái của Thiện Xuân......

Lâu Trọng Bách ngưng lại một hồi, ánh mắt hiện lên vài tia phức tạp, rồi tối đen lại, sau đó mới nói:

- Tôi sẽ không để con bé gả cho Tư Trầm đâu!

Lời của Lâu Trọng Bách, khiếng cho Vương Khởi Lệ kinh ngạc, phải ứng của ông, ít nhiều ngoài dự liệu của bà.

Nhưng lại nghe Lâu Trọng Bách nói:

- Chuyện này giao cho tôi xử lý, bà đừng quản nữa!

- Ông định làm gì?

Lâu Trọng Bách chau mày:

- Bất luận tôi làm như thế nào, bà cũng đừng nhúng tay vào!

Vương Khởi Lệ chau mày, sau đó không nói lời nào nữa.

...........................................................

Trang viên biệt thự~~

Mộ Sở bước từ trong xe ra, cầm lấy chân váy dài, mạnh mẽ xông vào trong biệt thự, chạy thẳng lên lầu, ngay cả chị Lý, cô cũng không chảo một tiếng.

- Thiếu phu nhân chuyện gì vậy? Nổi giận với ai rồi!

Đang nói, thì thấy Lâu Tư Trầm từ ngoài cửa bước vào, chị Lý cảm thấy thụ sủng nược kinh, liền đi lên trước:

- Thiếu chủ! Sao người đột nhiên lại......

Chị ta bận chuẩn bị dép đi trong nhà cho Lâu Tư Trầm, lại kính cẩn đón lấy áo khoác của hắn, treo lên giá áo, nói với Lâu Tư Trầm:

- Thiếu chủ, thiếu phu nhân sao vậy ạ? dường như không được vui cho lắm.

Lâu Tư Trầm nhướng mắt lên, nhìn về căn phòng trên lầu hai của Mộ Sở một cái, cố ý nói lớn:

- Không cần để ý cô ấy, đợi cô ấy hết tức giận rồi, tự nhiên sẽ tốt thôi!

- ......

Trong phòng, Mộ Sở tức giận ngồi trên giường, đôi mắt đỏ lên.

Khốn nạn!

Chọc cô tức giận xong, không dỗ dành cô, lại còn nói mặc kệ cô?

Mộ Sở tức giận đạp cái ghế đối diện một cía, kết quả, gót chân đập trúng chân ghế, đau đến co rút lại, nước mắt xém chút nữa rơi ra:

- Có lộn không vậy, hắn bắt tôi thì thôi đi, ngay cã cái ghế hắn mua cũng bắt nạt tôi?!

Thật là tức chết người mà!

Mộ Sở thay lễ phục trên người xuống, lúc này mới ý thức được bên trong váy sớm cái gì cũng không còn rồi, cái tên khốn nạn đó!

Cô quay người đi vào phồng tắm, tắm nước nóng một cái, rửa sách dấu vết trên người đi, sau khi đi ra ngoài thì cái gì cũng mặc kệ mà leo thẳng lên giường ngủ.

Cho đến gần bữa tối, cô mới bị người từ trong mộng gọi thức.

Mà người đánh thức cô, ngoài Lâu Tư Trầm, còn có thể là ai?

“Bụp~~” một tiếng, hắn không khách khí mà vỗ vào cánh tay cô, giây sau, thậm chí không đợi Mộ Sở tỉnh lại, thân hình cường tráng của hắn liền trèo lên cơ thể nhỏ nhắn của cô, răng môi dán lên tai của cô, tà ác nói:

- Ngủ cũng không nằm yên, thiếu một cây gậy sao?

- ......

Thái sơn đè lên, một lúc sau Mộ Sở liền bị đè tỉnh, nghe thấy hắn nói lời lưu manh, Mộ Sở cảm thấy da đầu cũng tê đi.

- Cút đi!

Cô không tốt lành gì nói.

Lâu Tư Trầm chau mày, lạnh vỗ thêm một cái lên cánh tay của cô:

- Đây là thái độ nên có của vợ đổi với chồng sao?

Mộ Sở:

- ......

Cái tên này, thích ứng thân phận cũng nhanh lắm đó!

Mộ Sở tức đến dùng chân đá hắn, nhưng lại bijh hắn đè lấy, hoàn toàn không nhúc nhích gì được:

- Anh đêm em thành con ngốc chơi đùa lâu như vậy, anh còn nói thái độ với em? Thái độ bây giờ của em chính là muốn thôi anh!!

Lời của Mộ Sở, khiếng Lâu Tư Trầm không giận mà bật cười, tay không an phận mà chui vào trong áo của cô, hướng thẳng để nơi mềm mại trước ngực cô:

- Nhưng em là người vợ mà tôi phải trả giá cao cho Tần Vệ Quốc để mua về đó, đã nói là lên giường 365 tư thế mà, thiếu một tư thế tôi cũng không nỡ rời!

Hơ! Không nỡ số tiền đó thì có!

- Anh cuối cùng thừa nhận rồi!

Mộ Sở tức giận mà bắt lấy cái tay không an phận của hắn:

- Trong lòng Lâu Tư Trầm anh, em có phải là món hàng dùng tiền là có thể mua được?

Lâu Tư Trầm nắm ngược lại bàn tay nhỏ của cô, nghiên đầu nhìn gương mặt đỏ lên vì tức giận của cô:

- Em thật không biết tốt xấu, trên thế giới này có bao nhiêu phụ như đáng giá mấy tỷ chứ? Trên thế giới này lại có mấy người đàn ông chịu bỏ mấy tỉ ra để mua một người đàn bà chứ? Em thật nghĩ là Cô Lang tôi chính là đầu to? Nếu không phải là Tần Mộ Sở em, em thấy tôi sẽ bỏ ra mấy tỷ cho Tần Vệ Quốc để mua em?

Mộ Sở cảm thấy bản lĩnh thay đổi trắng đen cái tên này cũng lợi hại lắm, rõ ràng là cho cô là đồ vật, nhưng nghe hắn nói như vậy, thấy bản thân mình chính là bảo bối đáng quý nhất của hắn vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.