Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 160: Chương 160




Anh nói không cần!

Khẩu khí Lâu Tư Trầm nặng nề hơn, hắn kéo cô đứng dậy.

Mộ Sở thựa sự không ngờ hắn lại nạt cô,nên ngẩn người vài giây, trong mắt thoáng qua chút tổn thương.

Cô không nói gì, quay người, chuẩn bị bước ra khỏi phòng.

Lúc này Lâu Tư Trầm mới nhận ra khẩu khí của hắn có hơi quá đáng, hắn đưa tay kéo cô lại:

- Anh không có ý nạt em.

Mộ Sở bình thản nói:

- Không gì, do em lo lắng thái quá thôi.

Ánh mắt Lâu Tư Trầm đen lắng, hắn chỉ nói:

- Ngủ sớm đi.

Hắn không nói gì thêm nữa.

Mộ Sở bước ra khỏi phòng sách.

Mộ Sở quay trở lại nằm trên giường, nhưng lại không còn buồn ngủ nữa.

Cô phát hiện, giữa cô và hắn, tuy ở rất gần nhau, quan hệ giữa cô và hắn tưởng chừng như thân mật nhất, nhưng thực chất, hắn giống như ngọn núi băng khó lòng vượt qua, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể trèo vượt được. Thậm chí có khi, cô bất cẩn khiến bản thân bị đóng băng.

Và khoảng cách của cô với ngọn núi băng này, càng viễn vông khó với. Thực ra cô không hiểu tí gì về hắn, cô không biết hắn đang nghĩ gì, càng không đoán được tâm tư hắn, thậm chí, những ngày thường trực hắn đang làm gì, xã giao với những ai, cô đều không hề hay biết! Cô và người đàn ông này, bề ngoài nhìn như cả hai ở cùng một thế giới, nhưng trong lòng cô thực ra hiểu rất rõ, giữa cô và Lâu Tư Trầm, vốn dĩ chỉ là hai thế giới song song mà thôi.

Bản thân cô không thể đi đến thế giới của hắn, bước vào cuộc sống của hắn! Giữa họ mãi mãi tồn tại bức màn mỏng ngăn cách.

Mộ Sở xoay người, nhớ lại cái tên xưng hô “ Phu nhân Charlie ” khi nãy cô thấy trên tư liệu.

Dường như Lâu Tư Trầm rất để tâm.

Và người này, cô cảm giác như đã từng nghe qua ở đâu.

Trên thời sự? Hay là... trên tạp chí??

Mộ Sở nghĩ vậy liền rút điện thoại ra, lên mạng, trong mục tìm kiếm gõ 4 chữ “ Phu nhân Charlie ”, bấm chữ tìm, tuy nhiên, kết quả hiện ta khiến cô thất vọng tràn trề.

Không ngờ không có thông tin gì cả! Nếu có cũng là những thứ không liên quan gì đến cái tên này.

Vậy là cô biết đến cái tên này không phải từ tin thời sự ư? Vậy rốt cuộc là từ đâu? Mộ Sở thực sự không nhớ nổi.

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, chỉ cảm thấy hơi mệt, thế là mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.

........

Sáng hôm sau tỉnh giấc, bên cạnh không thấy bóng dáng của Lâu Tư Trầm đâu.

Thế là, tối qua hắn ta không ngủ ở đây?

Nhưng trên sofa vẫn còn bộ Pijama của hắn, sờ vào còn ấm, chắc là vừa thay ra không bao lâu.

Trên giường, Đuôi Nhỏ vẫn còn ngủ ngon, Mộ Sở rón rén đẩy cửa bước xuống lầu.

Lúc này, chị Lý đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, Mộ Sở đảo mắt nhìn quanh phòng khách, không thấy bóng dáng Lâu Tư Trầm, cô không kiềm được hỏi chị Lý:

- Chị Lý, thiếu chủ đâu?

- Thiếu chủ à? Vừa ra ngoài rồi.

- Ra ngoài rồi sao?

Mộ Sở không kiềm được buông lời trách móc:

- Không phải đã hứa sẽ cùng em đi thăm mộ mẹ sao?

Tâm trạng cô, không khỏi có chút buồn tủi.

Đúng lúc đó, đột nhiên, điện thoại bàn lầu một reo lên.

Chị Lý vội vàng bỏ việc trên tay, bắt máy ngay.

Mộ Sở đang định lên lầu tắm rửa, nghe tiếng chị Lý gọi với theo:

- Thiếu phu nhân!

- Hửm?

Mộ Sở quay đầu thắc mắc nhìn chị Lý.

Điện thoại của thiếu chủ, ngài ấy tìm cô.

......

Mộ Sở vội bước xuống đại sảnh, nhận lấy điện thoại từ tay chị Lý.

- Alo!

- Dậy rồi à?

Trong điện thoại, truyền đến giọng nói trầm lắng đầy gợi cảm của Lâu Tư Trầm.

- Dậy rồi.

- Trước khi đi định nói với em một tiếng, nhưng thấy em ngủ sâu nên không gọi em dậy.

- Đêm qua.... anh ngủ ở đâu?

Câu hỏi này, chạy hết một vòng trong đầu cô, cuối cùng vẫn thốt ra.

Nhưng vừa thốt ra, cô chỉ muốn cắn đứt lưỡi cô ngay lập tức.

Rốt cuộc cô đang hỏi gì chứ?

Phía bên kia đầu dây, dường như Lâu Tư Trầm khẽ cười, anh hỏi:

- Em muốn anh ngủ ở đâu?

Mộ Sở -.....

Ngượng ngùng rồi!

Gò má Mộ Sở ửng hồng, cố tình chuyển đổi đề tài:

- Anh tìm em có việc gì sao?

- Không phải em hẹn anh sáng nay đi cùng em đến thăm mộ mẹ sao?

- Đúng vậy!

Thì ra anh còn nhớ!

- 10h30 nhé! 10h30 anh về đón em.

- Ừm, anh làm việc trước đi.

- Ừm.

Lâu Tư Trầm ừm một tiếng.

Mộ Sở đang định cúp máy, bỗng nghe thấy hắn nói thêm một câu trong điện thoại:

- Đêm qua anh ôm em ngủ đó.

.....

Mộ Sở cảm thấy gò má nóng ran, trong lòng lâng lâng, một giây sau, cô vội cúp máy ngay.

Xấu hổ quá đi!

Ton ton ton..... cô bước nhanh đi thẳng lên lầu.

Nghe dưới nhà chị Lý gọi với theo:

- Thiếu phu nhân, tắm rửa xong là chuẩn bị ăn sáng nhé!

Mộ Sở không quay đầu mà chỉ ừm một tiếng.

Sau khi Mộ Sở dùng xong bữa sáng, cũng chỉ mới 8h, cách 10h vẫn còn khá sớm, vả lại Đuôi Nhỏ vẫn còn ngủ nướng, thế là cô không đành gọi con bé.

Hiếm khi có được nửa ngày nhàn hạ, Mộ Sở đang định ôm điện thoại ngồi trong phòng khách xem phim Hàn.

Cô có một khoảng thời gian dài không xem phim Hàn rồi đó.

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện động trời, từng chuyện từng chuyện liền kề, khiến cô không thể yên lòng mà nghỉ ngơi thoải mái được, cuối cùng giờ này cô cũng có được nửa ngày nhàn rỗi.

Nếu có thể, Mộ Sở hi vọng trọn đời cô đều được như vậy.

Yên yên ổn ổn, có gia đình, có chồng, có con.

Reng reng reng.....

Đang suy nghĩ, bỗng chốc màn hình điện thoại cô, hình ảnh phim Hàn bị cho ẩn đi, nhảy bật dãy số xa lạ nào đó.

Và số điện thoại này, Mộ Sở cảm giác như đã từng thấy ở đâu vậy đó.

Có chút thân quen nhưng không nhớ đã từng thấy ở đâu.

Mộ Sở không do dự, bắt máy lên.

- Xin chào!

- Mộ Sở, là chú, chú Lâu đây!

Thì ra là ba của Lâu Tư Trầm gọi đến, ông Lâu Trọng Bách.

Trên danh nghĩa là ba chồng của cô?

Cô ngẩn người, có chút bất ngờ.

Cô vội vàng ngồi nhổm dậy

- Chú Lâu, chú tìm cháu có việc gì ạ?

Trong lòng cô, vô cớ gõ vang một tiếng trống, đột nhiên có chút hồi hộp.

Bị ba chồng gọi đến tìm rồi, không hồi hộp sao được?

- Cháu có thời gian không?

Lâu Trọng Bách hỏi cô:

- chú có vài chuyện muốn nói riêng với cháu.

.....

Cuối cùng cũng đến thời khắc này rồi.

Chỉ là Mộ Sở có chút bất ngờ, cô những tưởng rằng người đến tìm cô chắc hẳn phải là mẹ của Lâu Tư Trầm - bà Vương Khởi Lệ, nhưng không ngờ, Vương Khởi Lệ không tìm, người tìm đến lại là chú Lâu.

Thực ra, cô luôn cho rằng Lâu Trọng Bách không giống người xấu, thậm chí ngược lại, cô cảm thấy ông khá tốt, cho dù trước đây ông ép cô đi xem mắt, thì chí ít thì những người đàn ông mà ông giới thiệu cho cô cũng đáng để dựa dẫm, không giống như Tần Vệ Quốc, giới thiệu đàn ông cho cô, chỉ cần có tiền thì có là biến thái cũng được.

Nghĩ đến ba ruột của cô, trong lòng Mộ Sở vẫn nhói đau, nhưng cô mau chóng lấy lại tinh thần, hỏi Lâu Trọng Bách ở đầu dây bên kia:

- Chú Lâu, hiện tại cháu có thời gian, nhưng chỉ trước 10h30. Cháu có hẹn với Tư Trầm 10h30 đi viếng thăm mộ mẹ cháu.

Bên kia đầu dây, Lâu Trọng bách nghe thế lặng lẽ trầm tư vài giây.

Mộ Sở không biết có phải nhắc đến mẹ cô mà ông như vậy, và cô cũng không có ý định ngắt ngang sự trầm tư của ông.

Một hồi lâu, chỉ nghe ông trầm trầm đáp lại một câu:

- Được, Vậy chúng ta gặp nhau ở quán cà phê bên phố Tây nhé!

- Dạ vâng, hẹn gặp chú sau.

- Mộ Sở!

Mộ Sở đang định cúp máy, bỗng nghe tiếng Lâu Trọng Bách gọi cô.

- Dạ, chú cứ nói!

Mộ Sở lần nữa đặt điện thoại bên tai.

- Việc chúng ta hẹn gặp nhau, nếu được, chú hi vọng cháu đừng nói với Tư Trầm.

Mộ Sở ngẩn ra, cô không biết vì lý do gì, sợ hắn nổi giận sao? Có lẽ vậy!

Mộ Sở tỏ ra hiểu ý, đồng ý yêu cầu của Lâu Trọng Bách.

Sau khi cúp máy, Mộ Sở thở nhẹ, cố gắng khiến bản thân thoải mái đôi chút.

Chốc nữa, cô còn chưa biết sẽ phải đối diện với vấn đề như thế nào! Nhưng đại khái cô vẫn đoán được, không ngoài những lời khuyên nhủ cô rời xa Tư Trầm mà thôi, có thể sẽ giống như 6 năm trước vậy, cô nhận được một món tiền tài ngoài ý muốn, chỉ mong Lâu Trọng Bách không giống như vợ ông ta, dùng phương pháp cẩu huyết và cổ lỗ sỉ để ép cô rời đi.

Nói đi rồi cũng nói lại, lúc này dù là phương thức nào, bất kể bao nhiêu tiền, chắc cũng không cách nào khiến cô rời đi được. Nếu như dùng Đuôi Nhỏ uy hiếp cô thì sao đây?

Mộ Sở cũng nghĩ đến rồi, nếu thực sự như vậy, cô nhất định sẽ báo ngay cho Lâu Tư Trầm biết. Dù gì cô cũng định sẵn rồi, sau khi dẫn hắn đi thăm mộ mẹ, cô sẽ nói ra thân phận thật sự của Đuôi Nhỏ cho hắn biết.

Mộ Sở về phòng chuẩn bị đôi chút, trang điểm nhẹ, thay quần áo, đang chuẩn bị ra cửa, thì thấy Đuôi Nhỏ nằm trên giường đang mơ mơ màng màng tỉnh giấc.

- Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy?

Thấy trên tay Mộ Sở cầm áo khoác, bé con ngồi nhổm dậy, dụi dụi đôi mắt còn buồn ngủ, giọng điệu ngây ngô hỏi cô.

Mộ Sở tiến lên trước, ngồi xuống cạnh mép giường, ôm lấy khuôn mặt đỏ ửng của con gái, hôn lên trán con bé:

- Mẹ phải ra ngoài một lúc, con ngoan ngoãn ở nhà chờ nhé, tầm 10h mẹ sẽ về đón con đi thăm mộ bà ngoại, được không nè?

- Dạ.

Bé con thật ngoan!

- Tỉnh ngủ chưa? Tỉnh rồi thì đi ăn sáng nào!

- Dạ, Đuôi Nhỏ đã tỉnh giấc rồi.

Bé con dụi dụi đôi mắt, bò dậy.

Mộ Sở đưa quần áo cho con bé, Đuôi Nhỏ nhận lấy, bắt đầu ngoan ngoãn thay quần áo, vừa thay vừa hỏi Mộ Sở:

- Sở Sở, khi nào chúng ta đi đón Tiểu Tần và Tiểu Lâu hả mẹ?

Tiểu Tần và Tiểu Lâu?

- Hai con rùa đó ư?

Nếu không nhờ con bé nhắc nhở, Mộ Sở mém chút quên mất hai con rùa đó luôn.

- Được thôi, sau khi đi thăm bà ngoại, chúng ta đi đón cả hai về nhà nhé!

- Tuyệt vời! Con còn đang lo rằng cả hai chúng nó sẽ chết đói đây này! – Bé con nở nụ cười vui mừng.

- Yên tâm, không chết đâu mà.

Mộ Sở chỉnh sửa ngay ngắn quần áo cho con bé, sau đó dẫn con bé bước xuống lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.