Mộ Sở cả kinh quay lại nhìn Lâu Tư Trầm sau lưng mình, thì đối diện với một đôi mắt đen sâu không thấy đáy. Hắn chăm chú nhìn cô rồi hỏi:
Đã xảy ra chuyện gì? Hả? Mộ Sở bối rối lắc đầu:
Không có gì mà! Sao lại hút thuốc? Sao lại uống nhiều thế này? Lâu Tư Trầm ép hỏi, đôi mắt sáng ngời nhìn cô đăm đăm như thể muốn nhìn xoáy vào tận linh hồn.
Mộ Sở bị hắn nhìn mà hốt hoảng. Cô cắn chặt môi dưới, không biết phải trả lời hắn ra sao.
Lâu Tư Trầm thấy cô không nói, bèn híp mắt hỏi dồn:
- Em vừa đi đâu về?
Bây giờ thì Mộ Sở không gạt hắn:
- Em đến thăm mộ mẹ.
Lâu Tư Trầm sửng sốt một chút, ánh mắt tối đi, lát sau hắn mới buông lỏng tay ra rồi nói:
- Em đi tắm trước đi.
Không hiểu sao, hắn buông tay đột ngột quá lại khiến cho lòng cô tê rần, lồng ngực như bị ai bóp chặt, đau không thở nổi.
Thế nhưng cô không nói gì cả, chỉ nghiêng người đi về phòng ngủ.
Lúc cô tắm xong thì đã nửa tiếng trôi qua rồi.
Lâu Tư Trầm và Đuôi Nhỏ cùng ngồi trước bàn ăn chờ cô.
Chị Lý thấy cô xuống lầu, bèn vội vàng sắp xếp:
- Thiếu phu nhân, ăn cơm thôi ạ!
- ... Vâng.
Mộ Sở ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn Lâu Tư Trầm và Đuôi Nhỏ còn chưa động đũa, nói:
- Hai người không cần chờ em, em có ăn bao nhiêu đâu.
Lâu Tư Trầm chỉ ừ một tiếng lấy lệ rồi cầm bát đũa, bắt đầu ăn.
Tần Mộ Sở chẳng thiết ăn gì, chỉ gắp thức ăn cho Đuôi Nhỏ.
Lâu Tư Trầm liếc nhìn cô rồi nói:
- Nếu em mệt quá thì để mai đi.
Dường như nhóc con cũng phát hiện ra Tần Mộ Sở hơi là lạ. Nó gật đầu như bà cụ non:
Vâng! Mai chún ta đi cũng được mà! Thôi đừng đổi ngày nữa, tí nữa mình đi. Mộ Sở gắng gượng.
Lâu Tư Trầm lại nhìn cô đăm đăm:
- Thế thì em phải ăn đi.
Mộ Sở giật mình.
Cô nhìn đôi mắt như hồ sâu đang nhìn mình chăm chú, ngực xót xa khôn kể, ánh nước loang loáng ầng ậng trong đôi mắt lờ mờ. Cô vội vàng cúi xuống, gật đầu, đáp một tiếng “Vâng”.
Mộ Sở vội vàng xới cơm để giấu đi nỗi đau cuồn cuộn dâng lên trong lòng.
Cứ nghĩ đến việc người đàn ông trước mặt là anh trai ruột của mình thì lệ nóng lại hoen đầy khóe mắt. Bao nhiêu thức ăn lùa vào miệng cũng chẳng còn cảm nhận được hương vị gì nữa.
Cuối cùng họ cũng ăn xong.
Mộ Sở buông bát rồi về phòng thu thập đồ đạc, chỉ đi có hai hôm nên cô chẳng mang nhiều, chỉ nhớ mang cho Lâu Tư Trầm lọ thuốc dạ dày và lén nhét cho mình thêm một lọ thuốc ngủ.
Disney ở thành phố G, bay qua đó không tới một giờ đồng hồ.
Một nhà ba người lên đường, Tiết Bỉnh và thư kí Lâm cũng đi theo.
Khi họ đến thành phố G thì tài xế riêng đã chờ sẵn ở sân bay rồi.
Còn có một đội xe xếp hàng hoan nghênh nhiệt liệt.
Nếu là trước đây thì Tần Mộ Sở sẽ thấy mất tự nhiên lắm, thế nhưng sau khi biết thân phận thật của hắn thì cô đã chẳng còn ý kiến gì với trận thế như vậy nữa.
- Thiếu chủ, thiếu phu nhân, hai người đi đường vất vả rồi.
Tài xế cung kính mở cửa xe cho bọn họ, Lâu Tư Trầm hơi gật đầu rồi khom người vào xe.
Tiết Bỉnh bế Đuôi Nhỏ vào xe rồi lui ra, sau đó mời Tần Mộ Sở vào.
Tiết Bỉnh và thư kí Lâm đi ở xe sau.
Đoàn xe hướng thẳng tới khách sạn thuyền buồm.
Trên xe, Tần Mộ Sở tâm trạng nặng nề chẳng nói chẳng rằng, mà Lâu Tư Trầm thì ít nói xưa nay. May mà giữa họ còn có một Đuôi Nhỏ thông minh láu lỉnh.
Con bé nói liên mồm như chú chim se sẻ.
Nó nằm dài trên đùi Lâu Tư Trầm rồi hỏi hắn với vẻ trông mong:
Ba ơi, ngày mai chúng ta sẽ đi gặp nàng tiên cá ạ? Chắc là có đó. Lâu Tư Trầm cũng không hiểu về công viên này lắm.
- Con muốn gặp cô ấy lắm luôn.
Sau khi Lâu Tư Trầm kể phần kết chuyện của nàng tiên cá cho Đuôi Nhỏ nghe, con bé vẫn nhớ mãi không quên, cứ mong được tới gặp cô công chúa nhỏ thiện lương mà đau khổ ấy một lần.
- Mẹ ơi...
Đuôi Nhỏ bỗng quay người lại, nằm lên đùi Tần Mộ Sở rồi nhoẻn miệng cười với cô.
Thấy con mình cười ngây thơ vui vẻ như thế, Tần Mộ Sở cũng vui lây. Cô mỉm cười với con rồi vươn tay xoa đầu nó:
Con cười gì thế? Mẹ ơi, sau này cả nhà ba người chúng ta hãy đi chơi với nhau thật nhiều nhé, được không mẹ? Nhóc con nghiêng đầu hỏi cô rồi nói tiếp:
- Con thích đi chơi cùng ba mẹ lắm.
Trong đôi mắt đen thẳm của Lâu Tư Trầm ngời lên tia sáng.
Còn Tần Mộ Sở nghe con mình nói thế thì trái tim lại hẫng nhịp vài giây.
Sau này ư?
Ba người bọn họ... thực sự còn có sau này sao?
Lòng cô đau thắt lại.
Cô không đáp lời Đuôi Nhỏ mà dời đề tài sang hướng khác.
Cô nghiêng đầu hỏi Lâu Tư Trầm:
Đêm nay chúng ta ở đâu? Khách sạn Disney à? Em muốn ở đó hả? Lâu Tư Trầm cứ tưởng là cô muốn.
- Không phải không phải!
Mộ Sở vội lắc đầu:
Em không muốn ở đó đâu, giá phòng ở đó đắt lắm. ... Lưu Trì Tân nhìn nhóc con trên đùi mình rồi bảo:
Đêm mai mình qua đó ở! Đêm nay ở tạm khách sạn thuyền buồm đã nhé. ... Khách sạn thuyền buồm, cấp bậc bảy sao, đương nhiên là đắt hơn khách sạn Disney không biết bao nhiêu lần!
Trước kia Lâu Tư Trầm chưa từng có kinh nghiệm đưa con trẻ đi chơi, cho nên nhiều mặt suy xét chưa được chu toàn cho lắm. Nếu Tần Mộ Sở không nhắc tới thì hắn cũng quên béng mất khách sạn Disney.
- Đêm mai mình đi.
Hắn lại bổ sung một câu, như thể đang cam đoan với cô và Đuôi Nhỏ.
Trong lòng Mộ Sở chảy xuôi một dòng ấm áp. Cô cảm nhận được Lâu Tư Trầm đang cố gắng muốn làm một người cha tốt, tuy rằng hắn không hề biết Đuôi Nhỏ là con gái ruột của mình.
Thế nhưng ấm áp qua đi để lại cho cô vô tận bi thương và nỗi đau khôn tả, chúng nó quấn riết lấy cô, khiến cho từng hơi thở đều trở nên nặng nề.
Hắn càng cố gắng, lòng cô càng đau!
Bọn họ ở phòng Tổng thống.
Một phòng ngủ chính, một phòng cho khách, một gian sảnh lớn và một phòng họp nhỏ.
Nhóc con vừa bỏ hành trang của mình xuống thì đã nói với Tần Mộ Sở đang ngồi xổm dưới đất xếp đồ:
- Mẹ ơi, đêm nay con ngủ cùng với dì Lâm được không?
Dì Lâm mà con bé nói chính là thư kí Lâm.
Mộ Sở không biết hai người này thân thiết với nhau từ lúc nào nữa.
- Sao lại sang đó?
Người hỏi không phải là Tần Mộ Sở mà là Lâu Tư Trầm.
Hắn cởi cúc cổ tay áo sơ mi rồi hỏi Đuôi Nhỏ một cách đầy nghiêm túc:
Sao tự nhiên lại muốn sang ngủ với dì Lâm con? ... Dạ. Đuôi Nhỏ đảo đôi mắt to tròn lúng liếng rồi đáp:
Dì Lâm bảo dì ấy sẽ kể cho con nghe chuyện công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn. Con nghe không dưới mười lần rồi! Mộ Sở bóc mẽ.
Đuôi Nhỏ dẩu miệng:
Thế mẹ có cho con sang không? Không cho. Mộ Sở từ chối.
- Sao không cho con sang chứ?
Đuôi Nhỏ ngồi xuống vali của Tần Mộ Sở rồi trình bày cực kì chân thành:
Con hẹn với dì Lâm rồi, dì ấy bảo dì ấy sợ bóng tối, con phải sang đó ngủ với dì ấy cho đỡ sợ. ... Mộ Sở ngẩng đầu nhìn Lâu Tư Trầm, Lâu Tư Trầm cũng đang cúi xuống nhìn cô.
Hai người họ hiểu ra vấn đề rồi.
Vì cuộc sống hài hòa hạnh phúc của vợ chồng họ, thư kí Lâm vất vả quá!
- ... Sở Sở?
Thấy Tần Mộ Sở không nói gì, nhóc con lại nghiêng đầu hỏi thêm một câu.
- Gọi điện cho thư kí Lâm đến đây đón con đi.
Tiếng nói của Lâu Tư Trầm từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Cho nên.... ba đồng ý rồi đúng không?
Nhóc con mừng rỡ nhảy cẫng lên
Ba vạn tuế! Tắm xong rồi đi con. Mộ Sở nói xong, hai má đỏ bừng.
Thế có tính là cô chấp thuận kế hoạch mất nết của thư kí Lâm không nhỉ?
Cô xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào mà nhìn Lâu Tư Trầm, vội vàng đưa Đuôi Nhỏ vào phòng tắm rồi tắm rửa cho con bé.
Hai mẹ con vừa tắm rửa xong thì thư kí Lâm đã chờ ngoài phòng khách. Đuôi Nhỏ thấy cô thì vui lắm:
- Dì Lâm chờ con chút nha, con xong ngay đây!
Thư kí Lâm đáp:
- Cứ từ từ.
Mộ Sở mặc váy ngủ cho bé con rồi bế nó ra phòng khách. Đuôi Nhỏ lao vào lòng thư kí Lâm, vẫy tay với cô và Lâu Tư Trầm:
- Hẹn ba mẹ mai gặp nhé!
Tần Mộ Sở mỉm cười nói với thư kí Lâm:
Đứa bé này hơi vô tư, làm phiền cô quá. Có phiền gì đâu! Bé đáng yêu thế này, tôi ước còn không được nữa là. Chúng tôi đi trước nhé, bai bai... Bai bai ~ Đuôi Nhỏ đi cùng thư kí Lâm, Mộ Sở quay người lại thì thấy Lâu Tư Trầm vẫn đang dựa lưng vào cửa phòng ngủ nhìn mình đăm đăm.
Mộ Sở hỏi:
- Anh nhìn gì thế?
Lâu Tư Trầm vươn tay kéo cô vào lòng, để cô tựa lên ngực mình rồi hỏi:
Hôm nay em sao thế? Hả? Mộ Sở bắt đầu căng thẳng.
Sao lại hút thuốc? Sao lại uống bia? Mộ Sở cứ tưởng hắn không quan tâm, ai ngờ hắn lại kéo đề tài về chuyện này.
Hắn cúi đầu, ngón tay thon dài lành lạnh nắm chặt cằm cô, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô như thể muốn soi tỏ cả nội tâm cô:
Em học hút thuốc khi nào? Hôm nay là lần thứ mấy hút rồi? ... Mộ Sở bị hắn hỏi dồn liên tục đến ngây ra.
Cô cụp mắt xuống rồi đáp:
- Lần đầu hút.
Lâu Tư Trầm cau mày:
- Lần sau không được lấy lí do này nữa.
Tần Mộ Sở gật đầu coi như nghe lời.
- Sao lại xuống tinh thần vậy?
Hắn hỏi tiếp.
- Em... có sao đâu.
Mộ Sở lắc đầu.
Lâu Tư Trầm nhìn cô, ánh mắt lắng xuống, thần sắc cũng lạnh đi:
Nói dối. ... Mộ Sở bị hắn vạch trần, bèn chột dạ cúi đầu xuống.
- Vẫn còn không định nói thật với tôi à?
Lâu Tư Trầm hỏi dồn.