Hai người dùng tốc độ nhanh nhất để đưa Đuôi Nhỏ đến bệnh viện, đi tới bệnh viện liền được đưa thẳng đến phòng cấp cứu.
Mộ Sở với Cố Cẩn Ngôn đứng ngoài phòng cấp cứu đợi.
Nước mắt của Mộ Sở, đã sớm không kiềm được, gương mặt trắng bệch, không còn chút máu, hai tay đặt ở trên đùi, không ngừng run lên.
Cố Cẩn Ngôn đưa tay qua đónắm lấy đôi tay lạnh băng của cô, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay đang siết lại thành nắm đấm của cô, muốn truyền sự ấm áp của mình đến cho cô.
- Sở Sở, đừng lo lắng, mọi chuyện cũng sẽ tốt thôi, Đuôi Nhỏ là một đứa nhỏ rất kiên cường…
Mộ Sở vô thức nắm lấy tay của hắn, dường như đang nắm lấy một tia hi vọng cuối cùng vậy.
Đôi mắt vô hồn của Mộ Sở nhìn Cố Cẩn Ngôn, mặc cho những giọt nước mắt đang thi nhau rơi khỏi khóe mắt, giọng cô run rẩy nói:
- Tôi không cứu được Đuôi Nhỏ rồi, làm sao đây? Tôi không cứu được bé con rồi…
Mộ Sở chưa bao giờ thấy bất lực như vậy!
Cố Cẩn Ngôn nắm lấy đôi tay lạnh như băng của cô.
- Nhất định sẽ có cách! Nhất định có…
Ngay lúc đó, phía hành lang vang lên những bước chân gấp gáp, Mộ Sở với Cố Cẩn Ngôn cũng ngước nhìn về phía phát ra những tiếng bước chân đó, liền thấy Lâu Tư Trầm trong chiếc áo blouse, dẫn theo cả đội ngũ bác sĩ ở phía đối diện hành lang đi về phía của họ.
Mộ Sở chú ý tới, những bác sĩ sau lưng hắn, đều là chuyên khoa máu của trong và ngoài nước, là những chuyên gia có tiếng! Cũng như những bác sĩ chữa trị cho hắn lần trước, không phải có tiền là mời được họ đâu!
Mộ Sở đang suy nghĩm người đã đứng trước cô và Cố Cẩn Ngôn rồi.
Còn đội ngũ bác sĩ ấy, cũng lần lượt đi vào trong phòng cấp cứu.
Mộ Sở được thương nên hoảng sợ, càng cảm thấy nợ hắn nhiều hơn.
Còn ánh mắt của Lâu Tư Trầm, từ lúc gặp nhau đến giờ đều nhìn về hai cánh tay đang nắm chặt của Mộ Sở với Cố Cẩn Ngôn, ánh nhìn lúc nóng lúc lạnh, lạnh đến nỗi như muốn đóng băng họ lại vậy, còn nóng thì như muốn đốt nóng chảy hai người họ ra.
Sau đó Mộ Sở mới định thần lại, vội vã rút tay về, Cố Cẩn Ngôn cũng thu tay lại.
- Tôi ra ngoài hút thuốc.
Nói xong, anh ta đã đứng dậy đi khỏi rồi.
Ánh mắt của Lâu Tư Trầm có chút dịu dàng, nhưng vẫn lãnh đạm như trước, liếc mắt về phía Mộ Sở, lạnh lùng nói:
Tôi nhớ giữa chúng ta vẫ chưa chính thức kí đơn ly hôn! …….. Mộ Sở biết hắn hiểu lầm, nhưng cũng không tính giải thích, vội đứng dậy, nói với hắn:
- Cảm ơn.
Đôi môi mỏng của Lâu Tư Trầm lạnh lùng.
Tôi không phải vì em! Cho dù là vì Đuôi Nhỏm cũng phải cảm ơn anh. Lâu Tư Trầm nhìn cô, ánh mắt có chút ẩn ý, đôi môi mỏng càng miết chặt hơn.
Hai người, không ai nói gì nữa.
15 phút sau, Cố Cẩn Ngôn mới quay lại.
Hành lang dài đó, Mộ Sở đang ngồi đó, Cố Cẩn Ngôn dường như đang giữ khoảng cách chút, nên ngồi đối diện với dãy ghế của cô, ánh mắt thì hướng về phía đèn đỏ trước phòng cấp cứu, không nói lời nào.
Lâu Tư Trầm không ngồi, dựa vào vách tưởng trắng, đầu hơi cúi xuống, chàu mày chặt lại, môi mỏng miết nhẹ, cũng không lên tiếng.
Ba người, không ai nói gì, cũng không ai có ý định phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, chỉ yên lặng ngồi bên ngoài đợi.
Thời gian, như dừng lại vậy, mỗi giây trôi qua, dài như hàng thế kỉ.
Càng chậm, càng sốt ruột.
Mộ Sở lâu lâu lại nhìn về ánh đèn đỏ đó, một lần rồi lại một lần.
Đột nhiên, ánh đèn đỏ tắt đi, cừa phòng cấp cứu mở ra, đội ngũ bác sĩ mà Lâu Tư Trầm dẫn đến đi ra ngoài, Lâu Tư Trầm thấy vậy, nhanh chân đi với phía họ, Mộ Sở với Cố Cẩn Ngôn cũng vội vàng đứng dậy đi tới đó.
Lâu Tư Trầm dùng tiếng anh lưu loát của mình giao tiếp với họ, có lẽ bọn họ nói quá nhanh, cũng có thể do vấn đề họ đề cập đến quá chuyên môn, Mộ Sở khó khăn lắm mới nghe được vài từ quen thuộc thôi, nhưng không thể ghép lại thành một câu hoàn chỉnh để hiếu được, cô chỉ có thể thông qua biểu cảm trên mặt để đoán tình hình hiện tại thôi, bên cạnh, Cố Cẩn Ngôn như đoán được cái khó của Mộ Sở, cúi đầu, đơn giản nói những trọng tâm của đội bác sĩ cho cô nghe:
- Bác sĩ nói tạm thời Đuôi Nhỏ đã qua khỏi cơn nguy kịch.
Nhưng tình hình không khả quan lắm. Câu nói này, Cố Cẩn Ngôn không hề dịch lại cho Mộ Sở biết.
- CÒn một số thứ là từ ngữ chuyên ngành trong y học, tôi nghe không hiểu được.
Mộ Sở gật đầu.
Lâu Tư Trầm vẫn còn đang nói chuyện với họ, hắn kết hợp với ngôn ngữ cơ thể, có lúc cũng chau mày lại, lúc thì giãn ra, lúc thì lắc đầu phủ nhận, nhưng nhiều nhất là gật đầu đồng tình.
Mộ Sở thấy bộ dạng nghiêm túc lại đầy sự quan tâm, khóe mắt lại có chút ươn ướt.
Lúc này đây, hắn như một chỗ dựa vững chắc, vô điều kiện cổ vũ cho cô.
Cho dù cô đã đề nghị ly hôn, cho dù cô chưa hề nói với hắn Đuôi Nhỏ là con ruột của hắn, những hắn vẫn làm tròn trách nhiệm của một người chồng và một người ba, vai diễn này hắn làm rất tốt.
Một hàng nước mắt rơi ra từ khóe mắt của cô, MỘ Sở vội vã quay mặt đi, lau đi những giọt nước mắt.
Ngay lúc đó, Đuôi Nhỏ được những y tá đẩy ra ngoài.
Mộ Sở thấy thế vội chạy đến đó.
- Đuôi Nhỏ?
Y tá nhắc nhở cô:
Phiền cô giữ yên lặng, bệnh nhân đang rất cần được nghỉ ngơi! Ừ… Mộ Sở không dám nói thêm lời nào, chỉ đi theo bên giường.
Trên giường, sắc mặt yếu ớt của Đuôi Nhỏ, không có chút máu, bé con nằm ở đó, như hơi thở cũng ngừng lại vậy.
Nước mắt của Mộ Sở chảy ra như suối vậy, nhưng cô lại sợ Đuôi Nhỏ biết, chỉ biết cắn chặt môi lại, khóc trong im lặng.
Và lúc đó, Lâu Tư Trầm cũng dừng cuộc nói chuyện với các bác sĩ lại, đi vội qua bên cô, đôi mắt dừng lại ở trên người Đuôi Nhỏ, quay đầu lại hỏi y tá.
Đi đến phòng hồi sức tích cực? Dạ! Y tá gật đầu.
Mộ Sở nghe thấy, khóc nức nở, nhưng lại không chho bản thân khóc quá nhiều.
Ý tá nói với Mộ Sở:
- Đưa đến đây thôi, trong đó mọi người không vào được đâu.
Nói xong, cô ấy đẩy nhanh Đuôi Nhỏ vào phòng hồi sức tích cực.
- Đuôi Nhỏ!!
Mộ Sở không nhịn được khóc lớn, muốn đi theo vào trong, liền bị Lâu Tư Trầm lấy tay giữ lại.
Hắn bá đạo đến nỗi ôm gọn Mộ Sở vào trong lòng, để mặt của Mộ Sở vùi sâu vào lồng ngực của hắn.
Vừa cảm nhận được cái ôm của Lâu Tư Trầm, Mộ Sở như đến với chỗ dựa quen thuộc, không kiềm được cảm xúc của mình nữa, vùi sâu vào lồng ngực của hắn, khóc đến tắt tiếng.
- Hu hu hu hu…
Những giọt nước mắt ấm nóng, đã ướt hết áo của Lâu tư Trầm, cũng khiến cho tim hắn nhói đau theo.
Đôi lông mày của hắn chau lại, một lúc lâu, trầm giọng nói:
- Tôi sẽ cố gắng hết sức mình, cứu bé con!
Đôi tay đặt trên eo của Mộ Sở, hơi dùng sức siết chặt lại.
Mộ Sở ở trong lòng của hắn, gật gật đầu, đôi tay nhỏ bé giữ chặt áo của hắn, như đang giữ lấy tia hy vọng cuối cùng của mình vậy.
Cố Cẩn Ngôn quay đầu qua chỗ khác.
- Bác sĩ Tần!
Ngay lúc đó, bác sĩ theo dõi Đuôi Nhỏ đi từ trong phòng cấp cứu ra.
Mộ Sở nghe thấy, vội vã rời khỏi cái ôm của Lâu Tư Trầm, chạy về phía của anh ấy.
Lúc này bác sĩ Lưu mới để ý đến Lâu Tư Trầm đang đứng sau lưng Mộ Sở, vội vàng cung kính gật đầu với hắn, chào hỏi xong, mới nói với Mộ Sở:
- Lần trước cô hỏi tôi chuyện ai đứa nhỏ cùng mẹ khác ba liệu có truyền tủy được cho nhau không, chẳng lẽ cô có thai rồi?
Bác sĩ Lưu nói xong, ánh mắt nhìn về bụng của Mộ Sở, nhưng không thấy có dấu hiệu mang thai gì, gương mặt anh ấy có chút ngại ngùng, đưa mắt nhìn về phía Cố Cẩn Ngôn, sau đó lại nhìn về Lâu Tư Trầm đang đứng phía sau Mộ Sở.
Gương mặt lạnh lùng của Lâu Tư Trầm, như có chút phức tạp.
Không khí xung quanh, dường như trầm lặng đến đáng sợ.
Nếu trước đây trong lòng Lâu Tư Trầm luôn thắc mắc nghi vấn về chuyện ba ruột của Đuôi Nhỏ, thì bây giờ, câu nói của bác sĩ Lưu, đã làm hắn thức tỉnh lại.
Cùng mẹ khác ba!
Bác sĩ Lưu thấy sắc mặt của mọi người có chút không ổn, biết bản thân đã nói sai lời, vội vã xin lỗi Mộ Sở.
Xin lỗi, bác sĩ Tần, tôi… Không sao! Cũng là chuyện đã qua rồi. Mộ Sở cố gắng dùng giọng điệu bình thản nói cho qua chuyện, giờ đây ngoài bệnh của Đuôi Nhỏ ra, những chuyện khác đối với cô mà nói, cũng không còn quan trọng nữa!
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để kiếm được tủy thích hợp cho Đuôi Nhỏ! Ngoài ra, có sự giúp đỡ của chủ nhiệm Lâu và những bác sĩ có tiếng ở trong và ngoài nước, tôi tin tình hình sẽ có diễn biến tốt.
Bác sĩ Lưu không biết nên nói gì, chỉ có thể an ủi Mộ Sở thôi.
- Cảm ơn.
Mộ Sở nói lời cảm ơn.
- Tôi đi làm việc trước, nếu có chuyện gì, cứ đến phòng làm việc của tôi.
Bác sĩ Lưu nói xong, gật đầu nhẹ với Lâu Tư Trầm phía sau lưng cô, cũng gật đầu nhẹ với Cố Cẩn Ngôn, rồi đi thẳng vào phòng hồi sức tích cực.
Mộ Sở quay lại nhìn Lâu Tư Trầm, đã thấy hắn dẫn theo đội ngũ bác sĩ lớn, vừa nói, vừa đi về phía bên kia hành lang.
Họ nói chuyện rất chú tâm, không hề quay lại nhìn Mộ Sở ở phía sau.
Thấy hình dáng của hắn rời đi, khóe mắt của Mộ Sở, cảm thấy ươn ướt, thân hình cao to của hắn, dường như có chút mờ đi.
- Sở Sở, sao chị không nói sự thật cho anh ta biết vậy?
Cố Cẩn Ngôn đi đến bên cô, hỏi Mộ Sở.
Anh ta cũng phát hiện Lâu Tư Trầm đã hiểu lầm mối quan hệ giữa mình với Mộ Sở.
Mộ Sở lắc lắc đầu, nước mắt đã làm mờ con mắt rồi.
Hồi đó không dám nói, giờ cũng không muốn nói… Tại sao? Chúng tôi đã không còn khả năng bên nhau rồi, sao lại tạo thêm cơ hội để cả hai ở bên nhau? Như vậy chỉ làm cho hai người càng đau khổ hơn thôi… Cố Cẩn Ngôn thở dài.
Những lo xa của Mộ Sở, cũng không phải không có lý.
- Tôi đi xem Đuôi Nhỏ!
Mộ Sở nói xong, quay người lại, đi nhanh về phía phòng hồi sức tích cực.
- Sở Sở….
Cố Cẩn Ngôn đột nhiên la lên để giữ Mộ Sở lại.
- Hả?
Mộ Sở quay lại nhìn anh ta.
Có chuyện gì hả? Chị có từng nghĩ qua… Hả? Thật ra Cố Cẩn Ngôn muốn hỏi Mộ Sở, có từng nghĩ qua sẽ sinh thêm một đứa…
Dạng cùng mẹ khác ba!
Nhưng, lời nói đó, đã tới khóe miệng của anh ta, lại bị Cố Cẩn Ngôn nuốt xuống lại!
Rốt cuộc anh ta muốn gì vậy?
- Không có gì!
Anh ta lắc đầu, nhanh chân đi về phía cô.
- Đi thôi, đi xem Đuôi Nhỏ đi!