Khách sạn thuyền buồm—
Mộ Sở vừa bước vào sảnh lớn của khách sạn, thư ký Lâm liền hướng cô bước đến.
- Thiếu phu nhân!
Thư Ký Lâm kính cẩn chào cô một tiếng.
Mộ Sở cười có chút miễn cưỡng, hai mắt đỏ hồng, lại thêm cả đêm hôm qua không ngủ, lúc này đôi mắt đã sưng như hai trái anh đào, cô chỉnh lời thư ký Lâm:
- Đừng gọi tôi như vậy nữa, tôi và thiếu chủ nhà cô đã ly hôn rồi.
Lúc nãy, cô chỉnh lời của Tiết Bỉnh vì thấy không bình thường, còn bây giờ cô nghe thư ký Lâm gọi mình như vậy, cô chỉ cảm thấy trong lòng đau đến khó chịu, không thể không chỉnh lời của cô.
Thư ký Lâm chỉ nói một câu:
Mời cô theo tôi. Cám ơn. Mộ Sở tùy ý cô, đi vào thang máy.
Thư ký Lâm bấm nút thang máy, thang máy trực tiếp đi đến lầu cao nhất, không lâu sau, đã đến, thang máy “ting—“ một tiếng cửa mở ra, tim của Mộ Sở, cũng theo tiếng thang máy mà nhảy giật một cái, hơi hoảng, lại nghe thư ký Lâm nói một câu:
- Thiếu phu nhân, mời...
Mộ Sở vừa hồi hồn, bước ra khỏi thang máy, hướng về căn phòng mà cô quen thuộc.
Thư ký Lâm quẹt thẻ mở cửa, mời Mộ Sở đi vào,nhưng lại không thấy bóng hình của Lâu Tư Trầm, mà cửa phòng ngủ của hắn còn đang đóng.
Thư ký Lâm nói:
- Thiếu chủ có lẽ bây giờ vẫn còn đang nghỉ ngơi ở bên trong, người ở đây đợi một chút.
Mặt thư ký Lâm áy náy.
Mộ Sở cũng chẳng sao:
Tôi không sao, cô bận việc của mình đi! Được. Thư ký Lâm cũng không nói chuyện với Mộ Sở nữa, chỉ đi ra khỏi phòng, trong lòng nghĩ để cho hai vợ chồng họ thêm không gian riêng tư, hoặc lẽ có thể hòa hoãn quan hệ của họ lại cũng nên.
Thư ký Lâm đưa Mộ Sở về đến phòng cũng rời đi xuống lầu, ai ngờ từ trong thang máy, lại gặp Tiết Bỉnh chuẩn bị đi vào.
Trợ lý Tiết? Thư ký Lâm, cô không phải ở cửa đón thiếu phu nhân sao? Tiết Bỉnh ở trước cửa thang máy gặp thư ký Lâm thấy thắc mắc.
Tôi đẫ đón được người rồi! Người đâu? Đưa đến phòng của thiếu chủ rồi. Cái gì? Sắc mặt Tiết Bỉnh hoảng lên:
Cô đưa thiếu phu nhân đến phòng của thiếu chủ rồi? Đúng vậy! Thư ký Lâm nhìn sắc mặt Tiết Bỉnh có gì đó không đúng, liền hỏi:
Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Không phải tôi nói cô đưa thiếu phu nhân đến phòng khách sao? Thì tôi đưa cô ấy đến phòng khách trong phòng của thiếu chủ đó! Đầu thư ký Lâm phủ đầy sương mù.
Tiết Bỉnh vỗ trán một cái:
Ý tôi là phòng khách của khách sạn!! ... Xong phim rồi! Mặt Tiết Bỉnh trắng bệch.
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra rồi?
Thư ký Lâm nghe xong đầu cũng đầy mồ hôi.
Tiết Bỉnh nói nhỏ bên tai thư ký Lâm, nói nhỏ với cô vài câu, nghe xong, sắc mặt thư ký Lâm liền thay đổi:
Cái gì? Thiếu chủ ngủ với người phụ nữa khác?! ... Nhỏ tiếng thôi! Còn không phải ý của cái tên Lục Tứ đó! Chuyện này... chuyện này cuối cùng là làm sao? Cũng không biết thiếu chủ trúng tà gì nữa, uống đến say mềm, cái tên Lục Tứ cũng đáng chết, trực tiếp gọi một cô gái đến cho thiếu chủ, mà thiếu chủ còn đồng ý nữa!! Ngài ấy lại đồng ý đó, cô nói xem thiếu chủ có phải trúng tà rồi không? Vậy... vậy lúc này người vẫn còn đang... ở trong phòng? Còn không nữa sao! Tôi còn đang định lên gọi thiếu chủ dậy này! Ai biết cô lại đưa thiếu phu nhân lên đó rồi! ... Chuyện này thật không xong rồi! Thư ký Lâm có một cảm giác bất an.
Tiết Bỉnh lau mồ hôi trên trán, hỏi thư ký Lâm:
- Bây giờ chúng ta lên đưa người đi còn kịp không?
Thư ký Lâm liếc hắn một cái:
Anh thấy sao? Chuyện này... có phải là bắt gian tại giường không? Anh thấy sao? ...Thôi, thôi bỏ đi, dù gì bọn họ cũng ly hôn rồi mà? Tiết Bỉnh vẫn tự an ủi bản thân.
Thư ký Lâm thở dài một hơi:
Nhưng tôi thấy giữa hai bọn họ vẫn rất chàng có tình thiếp có ý lắm mà. Qua hôm nay, e là... ... Phòng vvip 5888
Mộ Sở ngồi chờ trong phòng khách một hồi, nhưng từ đầu đến cuối cửa phòng ngủ cũng không mở ra.
Cũng gần 9 giờ rồi, chẳng lẽ hắn chưa thức? Hay là, không biết cô ở bên ngoài chờ hắn, hay là cố ý không ra ngoài?
Mộ Sở suy đoán biết bao nhiêu điều trong lòng, cô đợit ít nhiều cũng có chuts sốt ruột, thì nghe trong phòng ngủ truyền ra tiếng gọi yêu kiều:
Tư Trầm... Gọi chồng! Giọng nói trầm thấp đó của Lâu Tư Trầm, hơn nữa còn dày và dễ chịu, còn mang theo cảm giác vừa tỉnh ngủ, bay ra từ trong phòng ngủ.
Ngữ khí như nói chuyện với cô vậy, bá đạo, cường thế, nhưng lại đầy mê lực.
Giọng phụ nữ e thẹn lại yêu kiều vang lên:
- ......Chồng ơi~~
Âm thanh mềm mại đó khiếng Mộ Sở nghe còn muốn say nữa.
Sắc mặt cô đổi thành trắng bệch, tim bắt đầu không nhịn được nữa mà run lên.
Cô có ngốc hơn nữa, cũng nghe rõ ràng bên trong đang xảy ra chuyện gì...
Hai tay, nắm hờ đặt trên chân, không ngừng run rẩy.
Chỉ có một luồng hơi lạnh, phút chốc xông thẳng từ dưới chân cô lên, cả người như bị tạt cả xô nước lạnh vào.
Cô vội vàng đứng dậy, muốn bỏ chạy, nhưng ai ngờ, một cảnh tượng đâm vào mắt cô, nước mắt lập tức trào ra, sắc mặt cô lúc này trắng bệch như bức tường phía sau lưng cô.
Lúc trước, Lục Dung Nhan bắt gian tại giường, tận mắt thấy bạn trai mình cùng với người đàn bà khác lăn giường với nhau, cô là một người ngoài cũng là bạn thân của cô tận tâm khuyên nhủ cô, chỉ dẫn cô, nhìn nước mắt cô rơi từ đầu đến cuối bản thân cũng không thể không đồng cảm, cho đến giờ phút này... mình cuối cùng cũng hiểu! Tất cả mùi vị đó!!
Tim gan như bị một bàn tay vô hình xé ra tan nát.
Một mảnh, rồi lại một mảnh, tiếp thêm một mảnh, rồi lại thêm một mảnh nữa...
Mỗi lần như vậy, đều thấm đẫm máu tươi của cô!
Mỗi lần như vậy, đều như muốn đi nửa cái mạng của cô!!
Nước mắt không tiếng động mà tuông ra, ướt đẫm cả không mặt của cô, cũng khiếng đôi mắt cô mơ hồ đi...
Lại nghe người đàn ông trên giường lạnh giọng nói:
- Ra ngoài!
Âm thanh âm u lạnh lẹo không có nửa phần tình cảm.
Mộ Sở mới giật mình bừng tỉnh, đôi mắt ngập nước nhìn vào đôi mắt sâu đen láy của Lâu Tư Trầm, nước mắt của cô cứ không ngừng mà roiq xuống, từng giọt, từng giọt...
Lâu Tư Trầm nhíu chặt chân mày.
Người đàn bà trên giường lại liếc nhìn Mộ Sở một cái, chau mày:
- Cô là ai? Bảo cô ra ngoài, nghe không hiểu?
Cả người Mộ Sở run lên, “rầm—” một tiếng đẩy mạnh cửa chạy ra ngoài.
Cửa vừa khép lại, đôi mắt chô nhắm lại, vô số giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống, điên cuồng mà chảy ra.
Cô muốn thu lại, nhưng căn bản không được!
Cô nói với bản thân, không nên khóc, học bây giờ đã ly hôn rồi, có nghĩ là hai người không có chút liên quan gì với nhau rồi, cho nên, hắn ta ngủ với người đàn bà khác, có gì không được chứ?!
Trong lòng cô cứ một câu rồi lại một câu tự an ủi bản thân mình, nhưng, càng an ủi, tim càng đau! Càng đau, nước mắt cô lại không thể ngừng rơi!
Cô căn bản không có cách để lừa bản thân mình!
Cô để tâm! Cho dù họ đã ly hôn rồi, cô cũng để tâm đến muốn điên lên!
Mà lúc này, trên giường trong phòng ngủ- -
Người phụ nữa lại hướng ngực của Lâu Tư Trầm mà nằm lên, tay còn sờ tới sờ lui trên bộ ngực của hắn, thì bị hắn lạnh nhạt cản lại:
Cút! Chồng à... Câm miệng!! Chồng là để cô gọi sao? Lâu Tư Trầm kéo chăn xuống giường.
Đáng chết! Chính lúc này, vừa tỉnh dậy lúc đó, hắn cư nhiên lại nghĩ là người đàn bà trong lòng mình là người đàn bà ngu vừa bỏ đi trong nước mắt lúc nãy!!
Con đàn bà này lúc nào trèo lên giường mình rồi, một chút ấn tượng hắn cũng không có! Nhưng thấy áo ngủ còn trên người, thêm việc tối hôm qua say đến không nhận ra gì, cho nên, Lâu Tư Trầm khẳng định tối hôm qua giữa hắn và người đàn bà đó không có làm chuyện gì hết!
Hắn từ trước đến nay không có thói quen tùy tiện đụng vào đàn bà!
Ngoại trừ người phụ nữ vừa xông vào lúc này!
Lâu Tư Trầm hướng về phía nhà tắm mà đi, lúc đi đến cửa, chân hắn dừng bước lại, đầu không quay lại mà nói với người đàn bà trên giường:
- Đừng để tôi đi ra lại nhìn thấy cô! Ngoài ra, câu nói đầu tiên tôi bảo “ra ngoài” là bảo cô cút!
Nghe xong, người đàn bà trên giường sắc mặt trắng đi.
Cũng có nghĩ là, hắn bảo “ra ngoài” không phải là nói người phụ nữ kia, mà là.... chính mình?!
Người đàn bà phẫn nộ, nhưng không dám biểu hiện ra, chỉ nắm chặt lấy cái chăn trên giường.
Trong phòng tắm, truyền đến tiếng nước chảy.
Người đàn bà đó không cam tâm, nhưng cũng không dám ở lại, mặc quần áo, bước ra khỏi phòng ngủ.
Ngoài phòng ngủ, trong phòng khách—
Mộ Sở ngồi ở sô pha mặt trắng bệch, nhìn thấy người đàn bà kia bước ra, bà tay nắm hờ của cô bất giác nắm chặt lại, răng cắn chặt lấy môi dưới, thì nghe người phụ nữa kia đắc ý nói:
Kỹ thuật của anh ấy thật tốt, khiến tôi sảng khoái cả một đêm... ... Móng tay Mộ Sở dường như đâm xuyên vào da thịt trong lòng bàn tay, nhưng cô kìm chế lại, không khiếng bản thân lộ ra điểm nào.
Người đàn bà dương dương tự đắc nhướng mày, lắc mông đi.
Cô ta vừa mới đi ra, tâm tình của Mộ Sở không dễ dàng bình tĩnh lại, liền lại một lần nữa đổ sông đổ biển mà nổi lên, nước mắt lại chảy ra, cô liền đưa tay lên, lau đi.
Cô không cho phép bản thân mình khóc, không cho phép bản thân rơi lệ, càng không cho phép bản thân yêu đuối.
Nhưng lúc này vẫn có vài giọt nước mắt không nghe lời mà từ hốc mắt trào ra.
Bên trong phòng tắm, nước lạnh một đợt một đợt gột rửa cơ thể cường tráng của Lâu Tư Trầm, hắn nhìn bản thân mơ hồ của mình trong gương, trong đầu toàn là nghĩ về chuyện tối hôm qua, cảnh Mộ Sở và Cố Cẩn Ngôm ôm hôn thắm thiết trên sô pha nhà cô...
“Bụp—“ một tiếng...
Nắm đấm của hắn, nặng nề đập vỡ mặt gương, gương mặt nồng đậm ý ghen như rách toạt, và tấm gương cũng bị vỡ tan nát, rơi đầy ra đất, văng ra nơi nào cũng có.