Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 193: Chương 193




Hai người ở rất gần nhau, hai cơ thể nóng bỏng dán sát lại như muốn thiêu cháy đối phương.

Đến cả hơi thở cũng bắt đầu nhuốm màu dục vọng.

Mồ hôi liên tiếp chảy xuống, nháy mắt đã làm ướt nhẹp thái dương, áo sơ mi của Lâu Tư Trầm cũng đã thấm ướt. Hương vị kiều diễm mỗi lúc một nồng, mê hoặc cõi lòng hai con người có mặt.

Lâu Tư Trầm cúi đầu thấp hơn, hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng của cô rồi mới rời ra.

Đôi mắt Tần Mộ Sở vẫn còn mơ màng, cô ngẩng đầu nhìn người trước mắt, đôi môi được hắn hôn lên giờ đã bắt đầu sưng đỏ.

Hắn rũ mắt, cái nhìn nóng cháy chăm chú dừng trên mặt cô, giơ tay thay cô vén sợi tóc ẩm ướt ra sau tai rồi nói:

- Không phải đã dặn đừng chờ tôi rồi sao?

Chỉ một động tác vô ý của hắn lại khiến trái tim Tần Mộ Sở đập như nổi trống.

Vốn đôi má đã đỏ rực giờ lại càng nóng cháy hơn nữa, màu đỏ dần lan ra vành tai.

- Em... vừa hay em xem TV muộn thôi.

Cô cố gắng biện giải cho mình.

- ...Vừa hay à?

Lâu Tư Trầm nhướng mày:

- Thật là vừa hay thôi sao?

- ...

Bị hắn hỏi như thế Tần Mộ Sở xấu hổ không dám nói dối nữa.

- Sao về muộn thế? Bận lắm à?

Cô gượng gạo đổi sang chủ đề khác ngay.

- Có cuộc họp đột xuất nên mới muộn.

Hắn dựa vào sofa, một cánh tay choàng qua vòng eo nhỏ nhắn của cô, kéo cô lại gần mình, hai chân cô tách ra, vừa lúc ngồi kẹp ngang người đàn ông này.

- Đói không?

Cô hỏi:

- Nếu đói thì để em làm bữa khuya cho nhé?

- Định làm gì cho tôi?

- Em thấy trong tủ lạnh có mì, mì cà chua trứng gà được không?

- OK!

Lâu Tư Trầm gật đầu đồng ý.

Tần Mộ Sở giơ tay kéo chiếc carvat hắn đang đeo lại rồi bảo:

- Thế anh đi tắm trước đi, áo sơ mi cũng bị ướt mồ hôi rồi nè.

- Ừ.

Lâu Tư Trầm bế Tần Mộ Sở đứng lên rồi đặt cô xuống dưới, sau đó hắn lên gác tắm rửa thay đồ.

Khoảng ba mươi phút sau Tần Mộ Sở làm xong bữa khuya thì Lâu Tư Trầm cũng vừa thay một bộ đồ ở nhà rồi đi xuống.

Không như lúc thường luôn mặc sơ mi chỉn chu, giờ hắn mặc một chiếc áo ngủ màu xám cùng một chiếc quần cùng màu rất rộng. Không còn dáng vẻ trưởng thành chững chạc như ban ngày mà lại có thêm vài phần trẻ trung bất ngờ, đã thế cảm giác hiền hòa tỏa ra từ hắn khiến mắt Tần Mộ Sở sáng rực lên.

Hắn chỉ cần bước lại gần là tất cả khung cảnh xung quanh cũng như được phủ lên ánh sáng, hấp dẫn đến mức cô không tài nào rời mắt nổi.

- Nhìn gì thế?

Lâu Tư Trầm lại gần rồi đón lấy mắt mì nóng hổi trên tay cô.

Lúc này Tần Mộ Sở mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê muội:

- Không, chỉ là ít khi thấy anh mặc đồ ngủ thế này nên cứ là lạ sao ấy.

- Cái này chỉ có thể chứng minh là thời gian chúng ta ở bên nhau thật sự quá ít.

Hắn thản nhiên đáp, giọng điệu ung dung nhưng lại khiến Tần Mộ Sở không có cách nào cãi được.

Ngẫm lại thì đúng là từ sáu năm trước đến tận giờ hai người có quá ít thời gian ở bên nhau, thậm chí có thể tính bằng đầu ngón tay cũng được, rồi những khi cãi vã và xa cách còn nhiều hơn lúc ấm áp êm đềm thế này.

Nhưng tại sao lại như vậy chứ?

- Đang nghĩ gì thế?

Lâu Tư Trầm khẽ búng trán cô một cái, lúc này Tần Mộ Sở mới giật mình hồi thần.

- Lại đây nào!

Lâu Tư Trầm hô một tiếng rồi bưng bát mì kia vào phòng ăn.

Tần Mộ Sở cũng đi theo sau lưng hắn.

Hắn ngồi xuống bàn ăn thì cô cũng ngoan ngoãn ngồi ngay phía đối diện.

Lúc này hắn mới bắt đầu ăn mì, cô ở bên kia cứ chống cằm ngắm hắn ăn.

Lâu Tư Trầm gắp mấy miếng rồi nhưng vẫn không thấy Tần Mộ Sở nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm mình thì nghi hoặc hỏi:

- Muốn ăn à?

Cô lắc nhẹ đầu:

- Không ăn. Hồi tối chị Lý nấu nhiều món ngon lắm, giờ bụng em vẫn còn căng đây này.

Lâu Tư Trầm “Ừ” một tiếng coi như đáp rồi lại cúi đầu gắp mì, vừa ăn vừa nói:

- Sau này đừng ra ngoài ở nữa.

Tần Mộ Sở mím môi, cô ngước mắt nhìn hắn một cách dè dặt rồi nhỏ giọng bảo:

- Cũng không thể ở lại cả đời được...

Tay đang gắp mì của Lâu Tư Trầm khựng lại, một lúc lâu sau hắn mới nói một câu vô thưởng vô phạt:

- Thế tùy em muốn ở bao lâu thì ở.

- ...

Tần Mộ Sở có cảm giác người đàn ông này lại giận dỗi rồi.

Cứ như cô nói gì cũng có thể làm hắn hiểu lầm ngay được ấy.

Khẽ thở dài, cô hỏi hắn:

- Lúc sáng ông ấy nói gì với anh?

Cuối cùng cô vẫn hỏi câu này.

Thật ra cô vẫn rất tò mò về cuộc nói chuyện của hai cha con Lâu Trọng Bách và Lâu Tư Trầm. Vì biết chắc chuyện họ nói có liên quan tới mình thế nên cô muốn hỏi lâu rồi nhưng lại không dám nói ra, giờ rốt cuộc cũng hỏi được.

- Ông ấy bảo tôi đừng gây nghiệp chướng nữa.

Lâu Tư Trầm thật thà kể lại.

Nghe thế sắc mặt Tần Mộ Sở trắng bệch cả ra.

Nghiệp chướng, hai từ này khiến Tần Mộ Sở nghĩ lại vẫn thấy rùng mình.

Lại nhớ tới đứa con gái yêu quý của cô, bé Tần Diên Vĩ.

Lâu Tư Trầm thấy sắc mặt cô là lạ thì trong đôi mắt lập tức lóe lên áng sáng phức tạp, nhưng hắn vẫn nói tiếp:

- Tôi không đáp lại ông ấy.

Rồi hắn lại quay sang hỏi cô:

- Nếu là em thì sao? Nếu là em thì em sẽ trả lời ông ấy thế nào?

- ...

Câu hỏi này thật sự đã làm khó Tần Mộ Sở.

Cô mím môi, lắc đầu, chân thành hồi đáp:

- Em cũng không biết nữa.

Lâu Tư Trầm không nói thêm gì nữa mà chỉ lặng im cúi đầu ăn nốt bát mì.

Lúc này Tần Mộ Sở không biết có phải hắn lại giận nữa không, cô không nhận ra cảm xúc gì trên mặt hắn.

Đôi tay đặt trên bàn ăn của không ngừng siết lại, cuối cùng cô nhỏ giọng thì thầm:

- Cứ như ông trời cố tình trêu cợt chúng ta ấy, đang yên đang lành sao lại thành... anh em được chứ?

Nhắc đến chuyện này trong lòng Tần Mộ Sở vẫn rất buồn bã, cô cau mày rồi khẽ lắc đầu:

- Sao mẹ em với ba anh lại làm thế được chứ?

Thở dài một hơi.

Mối quan hệ này thật sự rất rối loạn!

- Có muốn ở bên tôi không?

Bỗng nhiên Lâu Tư Trầm lại hỏi như thế.

Một câu không đầu không đuôi làm Tần Mộ Sở ngẩn ra.

Cô sững người, đôi môi đỏ mọng mở lớn thành hình chữ “O”, lúc lâu sau vẫn chưa trở lại bình thường.

Đôi mắt tối đen của Lâu Tư Trầm nhìn chằm chằm cô gái đang ngây ngẩn này, hắn lặp lại một lần nữa:

- Có muốn ở bên tôi không?

Đến tận khi hắn hỏi lần thứ hai Tần Mộ Sở mới xác định được mình không nghe nhầm.

Cái đầu cô đột ngột gật mạnh, cứ như ma xui quỷ khiến vậy.

Thấy cô gật đầu Lâu Tư Trầm mới nhẹ nhàng thở ra.

Giờ Tần Mộ Sở mới nhận ra mình vừa làm gì, trong nháy mắt hai má hồng rực lên, cô cúi gằm mặt để che đi sự xấu hổ.

Lâu Tư Trầm đàng hoàng lên tiếng:

- Mai chúng ta đến Cục dân chính đi.

- Dạ?

- Tái hôn.

- Nhanh thế à?

- Nhanh sao?

- Không, không phải...

- Thế thì cứ quyết vậy đi!

- ...

Tần Mộ Sở 囧 rồi.

Sao mà lần nào kết hôn cái tên này cũng... vội vàng thế không biết?

Đúng là không thể đuổi theo kịp mà!

Tần Mộ Sở nghĩ rồi vẫn nói:

- Nhưng hai đứa mình đi đăng ký thì pháp luật có thừa nhận không?

- Sao lại không thừa nhận?

- Không phải chúng ta là...

- Trên phương diện pháp luật thì chúng ta không phải anh em.

- ...Đúng nhỉ.

Anh em...

Đối với mối quan hệ này trong lòng Tần Mộ Sở ít nhiều vẫn có khúc mắc.

Lần này ông trời đùa cũng quá trớn rồi.

- Sau này... có lẽ chúng ta không thể có con được nữa.

- Ừ.

Lâu Tư Trầm gật đầu:

- Chúng ta có Đuôi Nhỏ là đủ rồi.

- Phải rồi.

Nghĩ đến cái đuôi nhỏ nhà mình là khóe miệng Tần Mộ Sở lập tức cong lên, nhưng lại nhớ đến Lâu Trọng Bách, cô nói:

- Cha mẹ anh mà biết chắc tức chết mất.

- Chuyện của tôi không cần họ nhúng tay vào.

Lâu Tư Trầm người này luôn là kẻ mạnh mẽ ngang ngạnh, vả lại... còn không biết nói lý là gì.

Tần Mộ Sở nghiêng đầu cười.

Lâu Tư Trầm nhướng mày nhìn lại cô:

- Nhìn gì thế?

Cô quay mặt sang một bên, không để ý hắn nữa rồi nhỏ giọng nói:

- Em thấy anh vẫn còn thích em nhiều lắm.

- ...

Sắc mặt Lâu Tư Trầm hơi đỏ, hắn cứng ngắc ho khan một tiếng như để che đi xấu hổ rồi khẽ mắng một câu:

- Đồ ngốc này!

Thế mà đến tận giờ mới phát hiện ra hắn vẫn rất thích cô nữa chứ!

Không phải ngốc thì còn vì sao nữa?

Tần Mộ Sở như cũng phát hiện ra mình vừa nói xong thì bầu không khí bỗng trở nên quái dị, mặt cô cũng đỏ bừng lên.

Bị hắn mắng ngốc cô cũng im lặng nhận.

Phòng ăn đột ngột rơi vào yên tĩnh kéo dài.

Tần Mộ Sở nghĩ tới chuyện mai sẽ cùng người đàn ông này đi vào Cục dân chính thì bất giác đã mỉm cười.

Vòng đi vòng lại cuối cùng hai người vẫn trở về bên nhau.

Dù hắn chưa bao giờ nói một câu “Anh yêu em” cho cô nghe nhưng đến giờ thì cô cũng đã cảm nhận được tình cảm đó rồi.

Thế nên có nhiều khi tình yêu không phải chỉ dựa vào lời nói đầu môi mà còn phải dùng hành động và trái tim để chứng minh mới được!

Ngắm người đàn ông đẹp trai không ai sánh bằng trước mặt, cô không kìm được mà nghĩ không rõ mình đã tu mấy đời mới đổi được một kiếp cùng người tốt đẹp thế này nắm tay đến già đây?

Đúng!

Tốt đẹp!

Tần Mộ Sở nghĩ từ để hình dung chính xác nhất về người tên Lâu Tư Trầm này chỉ có hai từ — tốt đẹp!

Được ở bên hắn giống như tất thảy đều tốt đẹp và hạnh phúc.

Cảm giác thế này thật sự quá tuyệt vời!

- Sau này anh cũng dọn về biệt thự ở chứ?

Cô hỏi hắn, trên mặt không giấu được mong chờ.

Trong mắt Lâu Tư Trầm không nén được ánh sáng vui vẻ, hắn đáp:

- Ừ.

Khóe miệng Tần Mộ Sở bất giác cong lên:

- Dạ.

Đường mật như thể tràn ra giữa hai người, ngọt đến mức răng cũng muốn sâu luôn rồi.

Tần Mộ Sở gục trên bàn cơm, bật cười “ha hả”. Những ngày khổ sở giống như đều đã biến mất không còn dấu vết, trả lại thế giới rạng rỡ cho cô.

Tốt quá!

Đuôi Nhỏ đã khỏe hơn, hắn cũng trở lại rồi.

Ngày mà một nhà ba người bên nhau cũng sắp đến rồi...

Bỗng cô thấy vô cùng mong chờ tương lai sắp tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.