Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 212: Chương 212




Mộ Sở rời giường, rửa mặt xong rồi đi ra ngoài ăn cơm.

Trên bàn ăn bày đủ các loại món ăn rất thịnh soạn, nhưng đều là những món thanh đạm, dinh dưỡng.

Mộ Sở biết rằng những món ăn dành cho bệnh nhân này đều là do Lâu Tư Trầm dụng ý sắp xếp cho cô, vì vậy cô cũng không biết nói gì.

Cô ngoan ngoãn ngồi xuống trước bàn ăn, Lâu Tư Trầm đã xới cho cô một bát cơm thật đầy, nói: "Em sáng nay đừng có đi đâu, cứ ở nhà đợi thôi. Đuôi Nhỏ và ba tôi ở bên kia, tôi đã cho người tới rồi, chờ trưa em khỏe hơn một chút, tôi sẽ qua bệnh viện một chút, em ở nhà dưỡng bệnh thật tốt, biết chưa?"

Mộ Sở biết hắn đang lo lắng mình, mặc dù mình rất muốn đi bệnh viện thăm Đuôi Nhỏ một chút, nhưng cô lại không muốn hắn lo lắng nhiều chuyện liền vâng lời nghe theo sự sắp xếp của hắn, cố gắng không tạo thêm gánh nặng cho hắn, "Được, anh nói như thế nào thì tôi nghe như thế đó."

Sau bữa ăn, uống thuốc xong, Mộ Sở cảm giác thoải mái hơn.

Lâu Tư Trầm qua bệnh viện một chút, thì liền vào thăm Đuôi Nhỏ, sau đó lại đi đến phòng bệnh của Lâu Trọng Bách.

Vương Khởi Lệ đang bên giường chăm sóc chồng, mới mấy ngày thôi mà bà đã già đi trông thấy.

- Mẹ...

Vương Khởi Lệ nhìn thấy con trai thì rất vui mừng, "Ba con cứ nhắc sao không thấy con đến thăm!"

Lâu Tư Trầm tiến lại gần giường bệnh.

Lâu Trọng Bách đã tỉnh.

Nhìn thấy Lâu Tư Trầm, lập tức nghiêm mặt, "Anh còn tới làm gì?"

Lâu Trọng Bách trách cứ mình nằm viện mấy ngày nay mà chả thấy mặt mũi hắn đâu.

Lâu Tư Trầm giải thích: "Con đi một chuyến giải quyết chút chuyện."

- Tôi đã nói mà con trai làm sao mà không hiếu thảo với ông cơ chứ! Nói con có việc mà ông còn không tin.

Thời điểm Vương Khởi Lệ nói ra những lời này, ánh mắt có chút chột dạ, liếc mắt nhìn Lâu Tư Trầm một cái, ý là hy vọng hắn có thể nói chút lời dễ nghe với Lâu Trọng Bách.

Hiện tại, Lâu Tư Trầm căn bản cũng không có tâm trạng nào mà dỗ ngọt ông, tình cảm của hắn đối với Lâu Trọng Bách cũng biến đổi rất phức tạp.

Hắn nhếch môi như muốn nói ra điều gì đó, nhưng đến cuối lại chỉ nói một câu: "Ông hãy nghỉ ngơi thật tốt, hôm sau tôi lại đến thăm."

Nói xong, liền quay người ra khỏi phòng bệnh.

- Xem... xem cái thái độ của nó đi?!

Lâu Trọng Bách thấy thái độ lạnh lùng của con trai, rất tức giận.

Vương Khởi Lệ vội vàng bước nhanh đuổi theo, "Tư Trầm!!"

Ở hành lang, bà túm lấy tay con trai, "Thái độ vừa rồi của con là gì hả?"

Vẻ mặt Lâu Tư Trầm lạnh nhạt, "Vậy mẹ muốn con có thái độ như thế nào?"

Người đó là ba con! ... Khóe môi Lâu Tư Trầm trào phúng nhếch lên.

Sắc mặt Vương Khởi Lệ tái đi, "Con không định nhận ông ấy làm ba ư? Tư Trầm, mặc dù ông ấy không phải là ba ruột nhưng ông ấy cũng đã có công nuôi dưỡng con trong nhiều năm như vậy! Ba nuôi cũng không phải là ba sao?"

Rõ ràng, Vương Khởi Lệ hiểu nhầm Lâu Tư Trầm.

Bà tưởng rằng Lâu Tư Trầm không chịu nhận Lâu Trọng Bách làm ba, nhưng trong lòng Lâu Tư Trầm không suy nghĩ như vậy, mà nghĩ rằng Lâu Trọng Bách đã phản bội mẹ hắn.

Lý Thiện Xuân làm ra chuyện bỉ ổi như vậy với mẹ, nhưng ba hắn là chồng lại chơi đến quên trời quên đất, thậm chí ngay cả con cũng đã sinh rồi! Cho tới hôm nay, trong lòng ông ta vẫn như trước vẫn nghĩ đến người phụ nữ kia, mà bây giờ người hầu hạ sinh hoạt ăn uống bên cạnh ông ta lại là mẹ hắn.

Người đàn ông ngay cả chuyện tình cảm cũng xử lí lộn xộn như thế, Lâu Tư Trầm cực kì coi thường!

Càng như vậy, trong lòng hắn lại càng kính trọng ba ruột hơn.

Ít nhất, trong lòng ông thì gia đình, con trai và người thân luôn chiếm vị trí quan trọng! Không có sự lừa dối, phản bội, giải thích rõ ràng thì sẽ được tha thứ.

- Bà hãy chăm sóc ông ta thật tốt.

Lâu Tư Trầm đẩy tay bà ra, muốn đi.

- Lâu Tư Trầm!!

Vương Khởi Lệ bắt lấy tay hắn, "Con sẽ không tuyệt tình như vậy mà, đúng không?!"

Đúng! Lâu Tư Trầm hắn từ trước đến nay chưa bao giờ là người tuyệt tình.

Hắn nắm chặt tay bà, cúi đầu nhìn người phụ nữ hết mực yêu chồng trước mặt, "Mẹ, mẹ có bao giờ hỏi ông ta vì sao lại bị tai nạn xe chưa? Mẹ có tình hỏi qua trước khi xảy ra tai nạn thì ông ta đã gặp ai không?"

- Là ai?

Trực giác Vương Khởi Lệ mách bảo trong lời của con trai nhất định có chuyện gì đó.

Lâu Tư Trầm không nói.

Hắn biết, nếu nói ra thì bà sẽ suy sụp mất.

Mộ Sở lại càng không thể biết, hắn không mong những người quan trọng với hắn sẽ vì hai con người điên dại kia mà sụp đổ!

Lâu Tư Trầm vươn ra hai tay, ôm lấy mẹ mình, tới giây phút này mới chợt phát hiện ra mẹ đã gầy đi rất nhiều.

Vương Khởi Lệ ngạc nhiên, không nghĩ đến con trai sẽ ôm mình, ai cũng biết là bà với con trai chưa bao giờ gần gũi với nhau, đừng nói là ôm, chạm tay thôi cũng rất khó khăn.

Vương Khởi Lệ bỗng nhiên có chút cảm động, trong hốc mắt nóng ướt.

Lại nghe Lâu Tư Trầm khàn giọng nói ra: "Mẹ, con yêu mẹ! Cho nên... mẹ hãy yêu lấy mình một chút!"

Hắn vỗ nhè nhẹ sau lưng bà, sau đó buông tay xoay người rời đi.

Vương Khởi Lệ đứng tại hành lang nhìn bóng lưng rời đi của con trai, mãi mới hoàn hồn.

Hồi lâu, bà mới trở lại phòng bệnh.

Lâu Trọng Bách thấy chỉ có Vương Khởi Lệ một mình trở lại, đáy mắt có chút thất vọng, "Nó đi thật rồi sao?"

"Ừm." Vương Khởi Lệ gật gật đầu, lấy cho con trai một cái cớ, "Nó bảo quá bận rộn, có chút thời gian rảnh thật không dễ."

Lâu Trọng Bách sắc mặt khó coi.

Mím môi, không lên tiếng, nhưng Vương Khởi Lệ biết chồng bà đang tức giận.

Vương Khởi Lệ vội vàng an ủi: "Trong lòng con trai chắc chắn quan tâm đến ông, nếu như không có thì làm sao nó lại phái nhiều người như vậy thay phiên bảo vệ ông! Hơn nữa, ông nhìn xem, những người kia đều là những bác sĩ nổi tiếng trên thế giới, ngoài ông ra thì còn ai có thể hưởng loại đãi ngộ này chứ?"

Lâu Trọng Bách chỉ hừ lạnh một tiếng, "Thật là hiếm có ai!"

- Để tôi gọt táo cho ông nhé!

Vương Khởi Lệ chuyển đề tài, đứng dậy đi đến giỏ trái cây, cầm lấy quả táo rồi ngồi trước khay trà gọt táo, bỗng nhiên lại hỏi một câu: "Đúng rồi, lần trước nghe người của ông có bảo trước khi xảy ra tai nạn ông đã đi gặp một người? Ai vậy? Tôi có quen không?"

Lâu Trọng Bách dường như không nghĩ tới vợ ông đột nhiên lại hỏi đến vấn đề này, liền chột dạ, mập mờ nói: "Là người bạn cũ lâu năm, bà không biết đâu, chắc là tôi đã nhìn nhầm!"

Lâu Trọng Bách đưa ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong đầu hiện lên hình ảnh Lý Thiện Xuân đang cười thật động lòng người.

Chẳng lẽ là mình nhìn nhầm sao? Sao có thể chứ?! Rõ ràng là bà ấy! Nhưng mà không phải 6 năm trước bà ấy đã...

- Rốt cuộc là ai chứ? Tên là gì, tôi chắc chắn đã từng nghe qua chứ?

Vương Khởi Lệ không có ý cho qua chuyện này.

Trực giác mách bảo Lâu Trọng Bách đang lừa dối bà, nhớ tới lời vừa rồi của con trai, rõ ràng là có chuyện gì đó.

Lâu Trọng Bách dường như có chút không hài lòng với câu hỏi của vợ, cuối cùng chỉ nói, "Tôi có chút mệt nên ngủ một giấc đã."

Sau đó liền nằm xuống.

Ăn xong táo đã rồi đi ngủ, tôi mới gọt xong. Tôi không ăn đâu. Lâu Trọng Bách nhắm mắt lại ngủ.

Vương Khởi Lệ đành phải tự ăn vậy.

Lâu Trọng Bách nằm ở trên giường, nhưng không ngủ, trong đầu cứ nghĩ đến sự việc trước khi xảy ra tai nạn xe.

Người kia chắc chắn không phải là Thiện Xuân! Nếu như là Thiện Xuân thì đã sớm đến thăm mình rồi. Nhưng người kia nếu như không phải là Thiện Xuân thì là ai? Là ai mà giống bà ấy đến vậy?

Lâu Trọng Bách nghĩ đi nghĩ lại, sau đó ngủ thiếp đi.

.........

Khi Lý Thiện Xuân biết mình bị Lâu Tư Trầm theo dõi sát sao, giam lỏng bà, coi như nếu bà có cầm bản thảo quân sự thật thì cũng đừng hòng truyền đi, vì vậy, bà cũng không nóng vội, trước khi tìm được phương án tốt nhất bà định sẽ yên ổn ở lại thành phố A, bà lại lần nữa nổi lên mặt nước.

Nhưng bây giờ, con gái không thể hiểu rõ hết sự tình, bất cứ thế nào thì nó cũng là con gái bà, máu mủ tình thâm, tình cảm sâu đậm.

Hơn nữa, về sau nếu bà muốn thoát thân còn phải dựa vào con gái!

Lý Thiện Xuân gọi cho Mộ Sở.

Mộ Sở nhìn màn hình của cuộc gọi đến, trong lòng đau nhói ném ra ngoài.

- Mẹ em sao?

Lâu Tư Trầm ra vẻ tự nhiên hỏi một câu.

- Ừm.

Mộ Sở ngồi trên đùi hắn gật đầu,, đôi mi thanh tú nhíu lại, "Em không muốn nghe."

Còn tức giận sao? Đương nhiên! Bây giờ Mộ Sở vẫn còn rất tức giận!

Lâu Tư Trầm nhìn lên những văn kiện trên bàn, rồi nhìn cô, ngón tay luồn qua mái tóc mềm mại của cô, "Sở Sở..."

- Ừm?

Hắn bỗng nhiên gọi, Mộ Sở mở mắt ra nhìn hắn.

- Nếu như, tôi nói là nếu như, nếu như mẹ em có tội, cảnh sát đang cần em cung cấp thông tin tình báo của bà ấy, thì em có đồng ý không?

Câu hỏi này, Mộ Sở mâu thuẫn cau mày, "Mẹ tôi làm sao mà lại trở thành tội phạm được chứ?"

Nói xong câu đó, nhưng lại cảm thấy như đang tự vả tay vào mặt, hơn hai mươi năm trước bà ta đã hại mẹ hắn cũng không tính là tội phạm sao?

Mộ Sở bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng ngồi dậy, nhìn vẻ mặt của Lâu Tư Trầm, "Tư Trầm, chẳng nhẽ sự việc đã hai mươi năm rồi, anh khởi tố mẹ tôi sao?"

- Đoán mò cái gì đấy!

Lâu Tư Trầm sờ lên gáy Mộ Sở, đáy mắt có chút đục ngầu.

Mộ Sở nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi..."

Lâu Tư Trầm nghiêng đầu nhìn cô.

Mộ Sở bị hắn nhìn, lòng có chút áy náy, "Tư Trầm, tôi xin lỗi, hiện tại tôi biết mọi người muốn khởi tố bà ấy, nhưng tôi cũng không thể nói gì hơn, nhưng mà..."

"Nhưng rốt cuộc bà ấy chính là mẹ của em, đúng không" Lâu Tư Trầm tiếp lời cô.

Mộ Sở gật đầu, nói lời xin lỗi, "Thật xin lỗi."

Lâu Tư Trầm ôm cô, khóa cô vào lồng ngực, nhẹ nhàng hôn cô, "Từ trước đến giờ em chưa từng có lỗi với tôi, không cho phép em nói lại ba từ kia nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.