Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 215: Chương 215




Vương Khởi Lệ gật gật đầu, tâm trạng có chút rã rời, nhưng đột nhiên lại đưa tay ra nắm cổ áo của Lâu Tư Trầm:

- Không phải đâu, Tư Trầm, ba con nói ông ấy nói không cần mẹ nữa! Ba con không cần mẹ con mình nữa…

Đột nhiên Vương Khởi Lệ khóc thét lên, ôm lấy đầu của bà, đau khổ hét lên:

- Ông ấy không cần mẹ con mình nữa!

- Mẹ, đừng vậy mà! Không cần thì không cần, chúng ta không cần phải cầu xin ông ấy!

- Không được!! Mẹ không thể mất ông ấy! Tư Trầm, mẹ không thể không có ông ấy bên cạnh! Huhuhuhu…

Vương Khởi Lệ ngã vào lòng của con trai, khóc trong đau khổ.

Vừa khóc, vừa lạnh lùng hét lên:

- Ta phải giết Lý Thiện xuân!! Ta phải giết chết bà ấy----

Khóc được một lúc, đột nhiên bà ta lại cười điên lên:

- Tư Trầm, tối nay mẹ sẽ làm món tôm luộc mà ba con thích ăn nhất, lát nữa ông ấy sẽ về…

- ……..

Điên được một lúc, làm loạn được một lúc, lại khóc một trận, cuối cùng, Vương Khởi Lệ mệt quá nên ngủ thiếp đi.

Sau khi Lâu Tư Trầm từ phòng của bà ta bước ra, bộ đồ tây trên người đã sớm bị làm cho nhăn nhúm rồi, đó giờ hắn xử lý chuyện không biết sợ là gì, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy kiệt sức hơn bao giờ hết.

- Thiếu chủ…..

Nhìn thấy hắn như vậy Tiết Bỉnh có chút đau lòng.

Lâu Tư Trầm nhìn anh ta một cái, đôi mắt đen láy của hắn được bao phủ bởi những đường gân màu đỏ, hắn trầm giọng dặn dò:

- Giúp tôi trông chừng mẹ của tôi, có chuyện gì lập tức báo cho tôi biết!

- Dạ! Bác sĩ Âu Văn đã đến rồi.

- Cho ông ta đợi chút đi! Phu nhân mới ngủ thôi, đừng làm ồn.

- Dạ vâng.

Sau khi dặn dò xong, Lâu Tư Trầm liền đi tới bệnh viện.

… … … … … …

Về phía Mộ Sở, Lý Thiện Xuân luôn ở bên giường cô, không rời nửa bước.

Chăm sóc lẫn bảo vệ cô, bà rót nước pha trà, rửa trái cây, gọt trái cây v...v…cũng không hề rời đi nửa bước.

Còn Mộ Sở ở trên giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Bà thấy đã đến giờ cơm rồi, Lý Thiện Xuân liền ở trong túi áo lấy ra hai tờ tiền màu đỏ đưa cho y tá:

Phiền cô giúp tôi đi tới cửa hàng tiện lợi gần bệnh viện mua dùm tôi một ly mì gói, được không? Giờ tôi thấy đói lắm rồi. Phu nhân, mua mì gói không cần nhiều tiền như vậy đâu. Không sao, còn dư thì cô xem coi có gì muốn ăn cứ mua đi, dư thì cô cứ giữ. Cảm ơn phu nhân. Y tá nghe bà ấy nói vậy, vội nhận lời, nhưng đột nhiên lại nhớ tới lời Lâu Tư Trầm đã dặn, cô ta quay trở lại phòng bệnh, gương mặt lo lắng:

- Phu nhân, nhưng ngài Lâu đã dặn dò tôi, không được rời khỏi cô Mộ Sở nửa bước, nếu như tôi……

Cô yên tâm đi, có tôi ở đây trông chừng mà, nếu thật sự có chuyện gì tôi sẽ kiếm bác sĩ ngay, cô cũng đâu giúp được gì, còn nữa, đây là con gái của tôi, chẳng lẽ tôi lại không chăm sóc tốt cho nó? Cô yên tâm đi đi, lát nữa ngài Lâu có hỏi, tôi không nói ra đâu. Giờ bụng tôi đói đến nỗi sôi sùng sục rồi.

Lý Thiện Xuân không ngừng hối thúc cô ta.

- Vậy được thôi.

Y tá đắn đo xong, lời bà ấy nói cũng không sai, thế là, cầm tiền đi đến cửa hàng tiện lợi mua đồ mà Lý Thiện Xuân dặn.

Y tá vừa đi khỏi, Lý Thiện Xuân vội vàng chạy ra cửa phòng khóa chốt lại, lại gấp rút từ trong túi lấy kim chỉ, băng gạc, bông gòn, dao mổ v..v…ra, những thứ này đều do bà chuẩn bị từ trước, có một số thứ do bà chôm ở phòng y tá và một số thứ thì xin của y tá.

Mộ Sở vẫn còn đang hôn mê không biết gì, Lý Thiện Xuân đi qua đó, mở mền của cô ra, tháo băng gạc đã được băng lại đàng hoàng ở bụng của cô ra, vết thương dài gần cả tấc, Lý Thiện Xuân nhìn xong đôi lông mày chau lại, trong chốc lát, bà nhẫn tâm, lấy dao mổ đã được khử trùng xong, nhẹ nhàng cẩn thận cắt vết thương đã được may lại ra.

Rách da toác thịt, máu không ngừng chảy ra ngoài.

Dường như Mộ Sở đang hôn mê cũng cảm thấy sự đau rát từ da thịt, đau đến nỗi lông mày cô chau lại, nhưng vẫn chưa hết thuốc mê nên vẫn chưa tỉnh lại được.

Lý Thiện Xuân vội vã nhét tờ giấy vào trong vết thương của cô, không quan tâm đến cảm giác của cô liệu có khó chịu hay đau đớn gì không, bà với tốc độ nhanh nhất có thể khâu lại vết thương cho Mộ Sở.

Hồi đó chuyện khâu vết thương làm cũng không ít, nên giờ cũng khá thành thạo.

- Sở Sở, con cũng đừng trách mẹ……

Nếu không dùng thủ đoạn này, bản thảo của bà trước sau gì cũng bị Lâu Tư Trầm phát hiện, chỉ có như vậy, mới an toàn nhất thôi!

Y tá của Mộ Sở cầm theo ly mì gói đi về hướng phòng bệnh, nhưng không ngờ, còn chưa kịp đi đến phòng bệnh, đã gặp Lâu Tư Trầm đi từ hướng ngược lại tới.

Lâu Tư Trầm thấy y tá đã rời khỏi phòng bệnh, liền biến sắc, dường như dùng tốc độ nhanh nhất để chạy vào phòng bệnh, lại thấy Lý Thiện Xuân đang ngồi ở cạnh giường gọt táo.

Lý Thiện Xuân còn tưởng y tá quay lại, không ngẩng đầu lên liền hỏi:

- Mua mì gói về nhanh như vậy ư?

Lâu Tư Trầm không nói gì, nhanh chân đi vào phòng bệnh, tiến gần đến giường của Mộ Sở.

Hắn đưa tay ra, sờ lên gương mặt trắng bệch của Mộ Sở, lại sờ vào trán của cô, mở mền ra, nhìn vào vết thương đã được băng bó ở bụng, thấy không có gì lạ, hắn mới cảm thấy yên lòng đôi chút.

Lâu Tư Trầm là người cẩn thận hơn người khác, Lý Thiện Xuân cũng đã sớm biết được, nhưng Lý Thiện Xuân ở trong giới này có thể thuận buồm xuôi gió tồn tại bao nhiêu năm đây, đương nhiên cũng là người dũng cảm mà thận trọng, bà ấy sớm biết Lâu Tư Trầm đến sẽ xem xét sơ bộ cho Mộ Sở, thế nên, lúc cắt vết thương và khâu lại, bà ấy đều rất cẩn trọng, trước khi cắt hình dạng thế nào, sau khi bà băng bó lại cố gắng giống y như trước khi cắt vậy, còn dao mổ, kim chỉ v…v…đã được dùng qua, bà ấy sớm quăng ra cửa sổ rồi, mà bên dưới cừa sổ lại là thùng rác, trong đó đầy đủ những loại rác y tế, sẽ không gây chú ý đến người khác.

Dường như cảm nhận được sự tồn tại của Lâu Tư Trầm, Mộ Sở trong trạng thái hôn mê đang dần tỉnh lại.

Cô mơ mơ hồ hồ mở mắt ra.

Người đầu tiên nhìn thấy, chính là Lâu Tư Trầm.

Ngũ quan tuấn tú của hắn, lúc này đây trông có vẻ mệt mỏi, đôi lông mày đang chau lại, thấy cô dần tỉnh lại liền giãn ra bớt.

- Tỉnh rồi à?

Giọng nói êm tai của hắn, trầm thấp đến nỗi như sợ ai nghe được, lại có chút khàn, những vẫn cuốn hút hơn người.

- Em vẫn chưa chết……

Giọng nói của Mộ Sở, không có sức lực gì, dường như thở không ra hơi vậy.

Gương mặt của cô vẫn trắng bệch như trước, không có chút máu.

Đôi mắt đen của Lâu Tư Trầm hằn lên gân máu, ngón tay dịu dàng nhẹ nhàng, lướt nhẹ qua gương mặt của cô.

- Tôi còn sống, tuyệt đối không cho phép em chết!

Mộ Sở cười cười, một màu đỏ sẫm trên môi.

- …..Không dám chết.

Rõ ràng là đang cười, nhưng khóe mắt của cô đã sớm đầy nước rồi.

Không dám chết……

Đúng vậy! Hắn nói qua, cô mà chết thì hắn sẽ bắt mẹ cô chôn sống theo! Thế nên, sao cô dám chết chứ!

- Sở Sở, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!

Lý Thiện Xuân cũng tiến đến bên giường của Mộ Sở, nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của cô:

Sở Sở, đứa con này, sao con lại khờ như vậy chứ…… Mẹ…… Mắt Mộ Sở đỏ hoe gọi tên bà, nước mắt nhẹ nhàng rơi từ khóe mắt ra:

Hứa với con, đừng đi phá vỡ gia đình của anh ấy nữa, được không? Đừng tìm cách đối phó với mẹ của anh ấy nữa, coi như con xin mẹ…… Được được được! Con nói gì cũng được! Chuyện gì mẹ cũng nghe hết, chỉ mong con mau chóng khỏe lại thôi! Dạ…….. Đứa con ngốc nghếch này, vừa tỉnh dậy đã khóc rồi…… Lý Thiện Xuân lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô:

Mau nín đi, nếu không lại ảnh hưởng đến vết thương nữa. Con…vết thương đau quá… Mộ Sở đau đến nỗi nhíu chặt đôi lông mày.

Lâu Tư Trầm cầm tờ khăn giấy, giúp cô lau đi những giọt mồ hôi lạnh ở trên trán, động viên cô:

Mới khâu vết thương lại, chắc giờ thuốc tê đã qua, nên mới đau chút thôi, ráng chịu đựng…… Ừ. Mộ Sở cắn môi, gật đầu.

Thật sự vết thương đang rất là đau!

Gương mặt cô trắng bệch đến nỗi không có tới một giọt máu, đôi môi không còn màu đỏ như trước đây nữa, giờ đang chuyển thành màu đỏ sẫm.

Hắn đưa tay ra, nắm lấy tay của cô, tay của cô lạng ngắt, những giọt mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, Lâu Tư Trầm nhíu chặt mày lại, tạo thành chữ ‘M’.

- Nhắm mắt lại ngủ đi, đừng nói gì nữa.

Mộ Sở đã không thể thốt nên lời nào nữa, chỉ gật gật đầu, nhắm mắt, ngủ tiếp.

Nhưng thật ra cô không hề ngủ, mơ mơ màng màng cảm thấy vết thương đau đến dữ dội, mỗi lần vừa tính ngủ, thì lại bị vết thương ở bụng làm cho tỉnh ngủ, vừa tính ngủ, lại tỉnh dậy, lặp đi lặp lại nhiều lần, bộ đồ đang mặt trên người cũng thấm mồ hôi ướt đến nỗi có thể vắt ra được nước luôn, sau đó mọi người lại cùng nhau hợp sức nhẹ nhàng giúp cô thay bộ đồ khác.

... … … …

Mộ Sở ở trong bệnh viện gần nửa tháng.

Trong nửa tháng nay, Lâu Trọng Bách đã xuất viện rồi, hình như ông ấy đã biết được tình yêu của vợ dành cho mình, cũng có thể ông ấy đã chịu tin những lời nói của vợ mình, cũng có thể do cú đấm của Lâu Tư Trầm đã khiến ông ấy thức tỉnh, đối với Lý Thiện Xuân ông ấy đã không còn chút nhung nhớ rồi, về lại bên Vương Khởi Lệ để làm lại từ đầu, nhưng bệnh tình của Vương Khởi Lệ ngày càng giảm sút, ý chí của bà ta càng ngày càng không tỉnh táo.

Lâu Tư Trầm vẫn không quan tâm đến Lâu Trọng Bách, trong suy nghĩ của hắn, cuối cùng mẹ của hắn trở nên như vậy, đều là tại ông ấy hết, cũng có thể nói, do chính tay ông ấy gây ra.

Ngày thứ hai kể từ ngày Mộ Sở xuất viện, Đôi Nhỏ cũng xuất viện thành công rồi.

Mọi thứ dường như đang đi về chiều hướng tốt, những chuyện ngấm ngầm sau lưng cô, sao Mộ Sở có thể cảm nhận được chứ.

Lâu Tư Trầm ở trong phòng làm việc cùng với Lục Ngạn Diễm và những người khác đang video call với nhau bàn về việc tìm ra manh mối của bản thảo.

- Người của chúng tôi, một ngày 24 giờ đều theo dõi kĩ, nhưng không thấy bà ấy có hành động gì!

- Chẳng lẽ bản thảo đó vẫn còn ở trong phòng?

- Nhưng người của chúng tôi đã lục xét nhiều lần rồi! Nếu như thật sự có, nhiều lần như vậy chẳng lẽ cũng không thấy được?

Chuyện này đúng là đáng ngờ mà.

Lâu Tư Trầm khổ tâm suy nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ được khả năng nào hết.

Ngay lúc đó, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa.

- Cốc cốc cốc –

Sau đó, gương mặt bầu bĩnh của ai đó thò vào:

- Ba ơi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.