Khuôn mặt xinh xắn của Mục Lan Hân đỏ bừng lên vì xấu hổ.
- Ngơ ngác gì nữa? Còn không nhanh đưa số cho cô Mục đi à?
Thấy Tần Mộ Sở vẫn đứng ngơ ra thì Lâu Tư Trầm không quên “tốt bụng” thúc giục.
- ...À!
Lúc này cô mới giật mình hồi thần, lấy điện thoại ra rồi nói:
- Số của cô Mục là gì? Để tội gọi qua máy cô nhé!
Đây là chuyện quái gì không biết? Rõ ràng là tên này rước lấy nợ đào hoa cơ mà, dựa vào cái gì mà cô phải chắn hộ hắn chứ? Đúng là... FUCK!
Đương nhiên là Mục Lan Hân không muốn lấy số của Tần Mộ Sở làm gì nhưng giờ đâm lao thì phải theo lao, cô chỉ đành đọc số điện thoại của mình cho đối phương. Tần Mộ Sở gọi đến dãy số kia, nhưng tự cô cũng hiểu người này sẽ không lưu số cô làm gì cả, mọi người đều đang làm trò cả thôi!
Lát sau cả hai cùng ra khỏi phòng bệnh.
- Trưởng khoa Lâu này, hành vi giả heo ăn thịt hổ vừa rồi của anh không hay đâu, anh biết người ta không muốn lấy số của tôi cơ mà!
Tần Mộ Sở vừa ra ngoài đã không nhịn được mỉa mai ai đó.
- Bệnh viện là nơi cứu người chứ không phải chỗ để yêu đương!
Mỗi lần lấy cớ đều vô cùng đàng hoàng!
Ha ha, thế chuyện của hắn và Trình Huyên Oánh thì sao? Chẳng lẽ không phải yêu đương trong bệnh viện đấy à?
Chuẩn bị đi, một tiếng sau có một ca giải phẫu, cô báo cho người nhà bệnh nhân tới ký tên đi! Vâng! Ký lục cho tốt vào, đầu giờ làm việc sáng mai gửi mail cho tôi, tôi sẽ xem lại. Lâu Tư Trầm nói xong lấy giấy bút trong túi áo ngực ra rồi nhanh chóng viết một dãy số đưa cô:
- Đây là số wechat của tôi.
Tần Mộ Sở cầm giấy, nói:
- ...Được rồi.
Hắn đưa tờ ghi chú còn nguyên cho cô, thản nhiên bảo:
Ghi lại các cách liên lạc của cô vào đây, cả số di động lẫn wechat. Hả? Tần Mộ Sở giật mình nhìn hắn.
Hả cái gì mà hả? Viết nhanh lên! Chẳng lẽ đến lúc có chuyện quan trọng tôi còn phải nhờ người chuyển lời cho cô à? ...Vâng. Nói cũng đúng!
Tần Mộ Sở ngoan ngoãn ghi số điện thoại công việc xuống giấy xong đưa cho hắn.
Lâu Tư Trầm nhìn qua rồi nhíu mày, nói:
Wechat. ...Wechat của tôi cũng là số điện thoại này. ... Lúc này Lâu Tư Trầm mới giơ tay nhận tờ giấy, hắn cho vào túi áo rồi đi thẳng.
Tần Mộ Sở ở sau lưng nhỏ giọng lầm bầm:
- Lấy wechat làm gì chứ? Bình thường có chuyện quan trọng không phải gọi điện là được rồi à?
Lâu Tư Trầm quay lại liếc cô một cái:
Sao cô không nghĩ một ngày hai mươi bốn giờ tôi sẽ có lúc không muốn phải nghe thấy giọng cô hả? Nếu không cần nghe cô nói mà vẫn làm việc được thì tôi sẽ dùng mọi cách! Hiểu chưa? ... Từ bao giờ mà người đàn ông này lại trở thành kẻ ngang ngược khó chịu thế này chứ?
Nếu vậy anh gửi tin nhắn cho tôi là được rồi mà? Sao tôi phải mất tiền cho công ty viễn thông hả? ... Tần Mộ Sở nghẹn họng, không nói được gì.
Lý do thế này, thật đúng là...
Cô không có cách nào đáp lại!
Gửi tin nhắn đúng là rất tốn tiền!
Nhưng mà tên này từ bao giờ lại trở nên keo kiệt như thế? Lúc trước khi chưa có wechat, chưa có mạng internet không phải ngày nào hắn cũng chăm chỉ gửi tin nhắn cho cô đấy à? Sao lúc đó không thấy hắn nghĩ cho ví tiền của mình chứ?