Mộ Sở không ngờ rằng mình đưa thuốc tới thì lại bị đóng sầm cửa vào mặt. Cô muốn ấn chuông cửa hỏi thăm tình hình của hắn, nhưng lại sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của hắn. Trong lúc nhất thời, cô không biết phải làm gì mới được đây, đành phải đứng ngoài cửa lo lắng suông.
Nhớ tới sắc mặt không khỏe của hắn, Mộ Sở thật sự không yên lòng rời đi. Lỡ như bệnh tình của hắn nặng hơn thì cô ở đây cũng sẽ tiện hơn chút, dù sao thì Lý Vi An cũng không phải là bác sĩ. Tuy rằng lúc này mình cũng đã không thể gọi là bác sĩ, nhưng vẫn có thể xử lý một ít tình huống khẩn cấp. Cho nên, cuối cùng Mộ Sở vẫn không rời đi, cũng không ấn chuông cửa nữa mà dứt khoát đứng canh giữ ngoài cửa.
Thật ra thì cô cũng không tại sao mình lại phải quan tâm đến hắn như vậy. Không phải đã nói là phải quên hắn đi rồi hay sao? Không phải đã nói là phải dứt bỏ hắn ra khỏi lòng mình triệt để rồi hay sao? Nhưng kết quả thì sao? Vừa nghĩ tới dáng vẻ tiều tụy của hắn, mọi suy nghĩ nhẫn tâm lúc trước trong lòng Mộ Sở đều tan biến triệt để.
Nhẫn tâm? Với hắn?
Ha! Thật ra ngay cả Mộ Sở cũng không thể lừa bản thân mình được! Nếu thật sự đối xử nhẫn tâm với hắn thì tại sao lại không nỡ vứt những tấm ảnh của hắn đi? Tại sao những tấm ảnh đã bị mình cắt rời, cuối cùng còn lấy băng dính dán lại như cũ? ‘Tự ngược đãi mình’ đại khái là nói người như cô!
Gặp gỡ hắn, Mộ Sở chịu thua!
Lâu Tư Trầm chợp mắt trong phòng ngủ chừng nửa giờ.
Bé Nhật Lâm nằm trên sofa, đôi mắt to đen lúng liếng nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, lo lắng hỏi Lý Vi An đứng bên cạnh:
- Dì Vi An, ba sẽ khỏi bệnh đúng không?
- Ừ.
Tuy rằng bé Nhật Lâm nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía cánh cửa, rõ ràng chứa đầy lo lắng.
Chỉ nghe thấy cậu bé lẩm bẩm:
- Hy vọng ba có thể khỏi bệnh nhanh lên. Ba còn chưa nhìn thấy mẹ đâu!
Lý Vi An sửng sốt.
‘Mẹ’ trong miệng cậu nhóc là chỉ ai? Tần Mộ Sở sao?
Đúng rồi! Ngoài cô ta ra thì còn có thể là ai được đây? Trong lòng Lâu Tư Trầm hắn, ngoài người phụ nữ tên mà Tần Mộ Sở kia thì còn ai đủ tư cách để làm mẹ của Lâu Nhật Lâm nữa đây?
Đôi mắt Lý Vi An chợt lóe qua một chút buồn bã khó có thể phát hiện.
Cô ta xoa đầu bé Nhật Lâm. Cuối cùng không nói lời nào.
Một giờ sau, Lâu Tư Trầm đẩy xe lăn ra khỏi phòng ngủ.
- Ba!
Người phản ứng đầu tiên là bé Nhật Lâm đang nằm trên sofa.
Cậu nhảy nhót mấy bước lao tới, ngẩng đầu hỏi Lâu Tư Trầm với vẻ quan tâm:
- Ba có sao không vậy? Còn đau chỗ nào nữa? Nhật Lâm xoa bóp cho ba nha!
Cậu nhóc nói rồi nâng bàn tay nhỏ bé xoa đầu gối hắn.
- Chỗ này có đau không?
- Không đau.
Được con trai quan tâm như vậy, cho dù có đau đớn đi nữa thì cũng sẽ không có cảm giác.
Cậu nhóc rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười.
- Thế thì con an tâm rồi.
- Có đói bụng không?
Lâu Tư Trầm nói cậu bé.
- Đói.
Cậu nhóc gật đầu, sờ cái bụng nhỏ tròn vo của mình, cười khanh khách:
- Ba ơi, mình gọi Sở Sở tới chọn món đi!
Lâu Tư Trầm nghe cậu bé gọi ‘Sở Sở’ thân thiết như vậy, không khỏi sa sầm mặt.
- Con thân với cô ta từ khi nào vậy?
Cậu nhóc cười hì hì ngồi lên sofa, lấy quyển sách cổ tích đặt bên cạnh, lắc lư đôi chân ngắn của mình ra chiều đắc ý:
- Tụi con thân với nhau lắm á!
Nhìn dáng vẻ e thẹn của con trai, trong lòng Lâu Tư Trầm tự dưng lại cảm thấy hơi bực bội. Hắn cố ý đanh mặt nói:
- Lâu Nhật Lâm, con không cảm thấy con trưởng thành sớm quá à?
- Đâu có đâu!
Cậu nhóc lắc đầu, nghiêng cổ, chớp đôi mắt to ngây thơ nói với vẻ nghiêm túc:
- Người ta còn chưa trưởng thành đâu!
- …
Lần đầu tiên Lâu Tư Trầm cảm thấy con trai mình giả vờ đáng yêu là chuyện cực kỳ đáng xấu hổ!
Cay hết cả mắt!
Hắn quay mặt đi, giống như là không đành lòng nhìn tiếp.
Ánh mắt lơ đãng lia qua màn hình theo dõi, hắn không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp quen thuộc trong đó.
Ngoài cửa, Mộ Sở đang đứng tựa lưng vào vách tường.
Dường như cô đã đứng ở đó rất lâu, đang liên tiếp co duỗi hai chân, ngẫu nhiên đi lại mấy bước trong hành lang. Nhưng chưa đi được mấy mét thì sẽ quay trở lại chỗ cũ. Ánh mắt thường lướt qua máy theo dõi trên cửa, dường như đang chờ cửa mở bất cứ lúc nào.
Rốt cuộc thì cô đã đứng ở đó bao lâu rồi? Vừa mới lại đây, hay là từ khi mình bắt đầu nghỉ ngơi thì cô đã ở đó rồi? Nhưng nhìn trạng thái của cô, rõ ràng không phải là vừa mới tới.
Lâu Tư Trầm liếc nhìn đồng hồ thạch anh trên tường. Từ lúc tan họp tới bây giờ đã là hơn một giờ.
Cho nên, cô đã đứng ở ngoài cửa suốt một giờ?
Ánh mắt đen tuyền của Lâu Tư Trầm bỗng trở nên thâm trầm.
- Vi An!
- Có!
- Mở cửa ra, để cho cô ta vào.
- Dạ?
Lý Vi An nhìn thoáng qua cửa theo tầm mắt của Lâu Tư Trầm. Khi thấy Mộ Sở vẫn còn đứng ngoài cửa, cô ta không khỏi kinh ngạc.
Chẳng lẽ cô ta vẫn đứng ở ngoài cửa à?
Lý Vi An không dám dây dưa nửa bước, nhanh chóng đi tới mở cửa ra.
Cánh cửa bỗng mở ra, Mộ Sở giật thót mình, còn tưởng Lâu Tư Trầm đã xảy ra chuyện gì. Thấy Lý Vi An xuất hiện ở cửa, câu đầu tiên mà Mộ Sở hỏi cô ta là:
- Anh ấy không sao chứ? Thế nào rồi? Đã ổn chưa? Uống thuốc chưa?
- …
Lý Vi An không đáp lại Mộ Sở mà chỉ nghiêng người nhường đường, ra hiệu cho cô vào cửa.
Mộ Sở bước vào.
- Sở Sở!
Mộ Sở xuất hiện, người vui vẻ nhất là bé Nhật Lâm. Cậu bé cất bước chạy tới nhanh chóng, kích động muốn ôm lấy chân cô, nhưng không biết là vì ngại ngùng hay là sao đó mà cuối cùng lại thu cánh tay lại, e thẹn nắm tay Mộ Sở.
Tầm mắt Mộ Sở dừng trên người Lâu Tư Trầm ngồi trong phòng khách.
- Ổn chưa?
Cô hỏi hắn, ánh mắt khó nén sự lo lắng.
Lâu Tư Trầm ậm ừ một tiếng, coi như đáp lại.
Mộ Sở thế mới nhìn thấy hộp thuốc mà mình mua về còn đặt trên quầy bar, hoàn toàn chưa từng bị động vào.
Dường như Lâu Tư Trầm đã phát hiện suy nghĩ của cô, khẽ nhếch đôi môi mỏng.
- Tôi có mang thuốc rồi.
- À.
Mộ Sở đáp lại một tiếng, giọng điệu còn có một chút cô đơn.
Cô cầm lấy hộp thuốc còn chưa kịp mở ra đặt lên lòng bàn tay ước lượng, rồi ngước mắt nhìn hắn:
- Cho nên vừa rồi bảo tôi đi mua thuốc, thật ra chỉ vì xúi tôi ra ngoài thôi sao?
- …
Đó đúng là suy nghĩ của hắn.
Lâu Tư Trầm mím chặt môi mỏng.
- Tôi thật ngốc, chút ý đồ đó mà cũng không đoán được, thế mà còn ngờ nghệch đứng chờ ngoài cửa! Người ta thậm chí đã khóa trái cửa luôn rồi, thế mà tôi còn ở đây làm chướng mắt người ta!
Mộ Sở nói xong, hít vào một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn đau trong lòng. Cô đặt hộp thuốc lên quầy bar.
- Tôi đi đây, có việc gì thì cứ gọi điện tới chỗ lễ tân, tôi sẽ bảo họ thu xếp một người khác tới đây.
- Cô Tần, khóa cửa là do…
Lý Vi An thấy Mộ Sở muốn đi, vội vàng lên tiếng muốn giải thích. Nhưng cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị Lâu Tư Trầm lạnh lùng ngắt lời:
- Ra ngoài nhớ tiện tay đóng cửa lại. Cảm ơn.
- …
Vành mắt Mộ Sở đỏ hoe.
Cô tự an ủi mình rằng coi như là lòng tốt cùng với sự quan tâm của mình đều đút hết cho chó ăn vậy!
Nhưng tại sao trái tim mình vẫn còn đau đến thế? Thậm chí lúc xoay người, lại vẫn mong chờ hắn sẽ giữ mình lại!
Rõ ràng đã biết chuyện đó không bao giờ có thể xảy ra!
- Sở Sở!
Trước khi Mộ Sở ra ngoài, cuối cùng cũng có người giữ cô lại.
Nhưng người ấy không phải là Lâu Tư Trầm, mà là con trai hắn Lâu Nhật Lâm.
- Sở Sở!
Nó kéo tay Mộ Sở không chịu buông ra.
- Lâu Nhật Lâm!
Lâu Tư Trầm kêu con trai mình bằng giọng cảnh cáo.
Bé Nhật Lâm sợ tới mức vội bỏ tay Mộ Sở ra. Nhưng ngay sau đó nó tỉnh táo lại, lại giữ chặt tay cô.
- Ba, con đói rồi, để Sở Sở chọn món cho chúng ta đi. Con thích những món do dì ấy chọn.
Lâu Tư Trầm nhíu mày, ra chiều rất là bất mãn.
Bé Nhật Lâm rất sợ Lâu Tư Trầm, cho nên lúc này thân thể nhỏ nhắn của cậu bé nhích lại gần bên chân Mộ Sở, dường như đang tìm kiếm chỗ dựa vững chắc cho mình.
Mộ Sở dứt khoát khom lưng ôm cậu bé vào lòng mình, nhìn Lâu Tư Trầm ngồi trên xe lăn:
- Anh làm nó sợ kìa. Nó chỉ là một đứa bé thôi mà, đừng đối xử với nó nghiêm khắc như vậy.
- Con trai của tôi, tôi đương nhiên sẽ dạy dỗ nó, không cần cô bận tâm.
Thái độ của Lâu Tư Trầm rất lạnh lùng, rất hờ hững.
Mộ Sở khẽ nhướn mày, nói thản nhiên:
- Đúng rồi! Trong nhà tôi còn có đứa con gái không có cha nữa kìa. Chỉ mình nó đã đủ khiến tôi phải bận tâm rồi, đâu còn rảnh mà bận tâm đến con trai của người khác nữa, đúng không?
Mộ Sở biết mình nói vậy là hơi cay nghiệt, nhưng nhìn tương tác giữa cha con họ, trong lòng cô lại cảm thấy cực kỳ bất bình.
Bất bình thay con gái của cô!
Nhưng cảm giác bất bình này cũng không ảnh hưởng tới sự yêu thích của cô dành cho bé Nhật Lâm.
Những lời nói của cô rõ ràng là kích thích đến Lâu Tư Trầm. Tuy rằng hắn không nói lời nào, vẻ mặt cũng vẫn hờ hững ung dung, nhưng bàn tay đặt trên tay vịn bắt đầu run nhè nhẹ đã bán đứng nội tâm của hắn.
Mộ Sở nghĩ, chắc là hắn cũng cảm thấy áy náy với Đuôi Nhỏ nhỉ?
Nhưng áy náy thì có tác dụng gì?
Nếu thật sự áy náy, thật sự yêu thương, thì sao hắn lại chẳng thèm quan tâm đến con gái chứ?
Lại nhìn lúc này hắn yêu thương con trai mình, tuy rằng bề ngoài nghiêm túc, nhưng từng câu từng lời, mỗi một ánh mắt đều lộ vẻ cưng chiều. Mộ Sở không khỏi ghen tỵ thay con gái mình.
Lồng ngực nặng trĩu tới mức khó thở, cô không nhìn Lâu Tư Trầm nữa mà chỉ nói với bé Nhật Lâm:
- Trưa nay muốn ăn gì?
- Sở Sở chọn thì con đều thích.
- Cơm Trung, ăn quen không?
- Quen!
- Được, vậy thì chúng ta ăn cơm Trung. Dì gọi chú đưa lên cho con nhé.
- Vâng ạ!
Cậu nhóc rất là vui vẻ, lại chân thành mời Mộ Sở:
- Sở Sở, dì có thể ăn cơm chung với con và ba được không?
Ăn cơm chung?
Mộ Sở liếc nhìn Lâu Tư Trầm ngồi trên xe lăn, sắc mặt đen sì từ nãy tới giờ.
Hay là thôi đi! Mộ Sở cảm thấy ăn xong bữa cơm này, chắc là mình cũng sẽ bị người đàn ông này ăn thịt luôn mất!
Mộ Sở mới định lên tiếng từ chối thì người đàn ông trên xe lăn đã nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Nó không biết dùng đũa. Cô dạy nó cách dùng đi!