Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ và tấm màn mỏng màu vàng nhạt hắt lên giường, như thể phủ lên một tấm vải mỏng màu vàng, khiến cho căn phòng lạnh lẽo bổng trở nên ấm áp.
Lâu Tư Trầm bị ánh hoàng hôn rọi tỉnh.
Dường như đã lâu hắn chưa được ngủ ngon như thế rời. Hình như trong mơ có một đội tay bé nhỏ xoa ngực hắn một cách dịu dàng, như thể sợ hắn đau. Mà hơi ấm của đôi bàn tay này lại rất quen thuộc, mổi khi gia65t6 mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, hắn đều nhớ tới hơi ấm của cô.
Lâu Tư Trầm từ từ mở mắt ra.
Nhưng đập vào mắt hắn là gương mặt xinh đẹp luôn xuất hiện trong mơ.
Dưới ánh hoàng hôn, hai mắt Mộ Sở nhắm nghiền, ánh vàng mờ nhạt rọi lên má cô trông rất xinh đẹp. Sống mũi cao, phía dưới còn có đôi môi ngọt ngào như mật, khiến cho người không kiềm được muốn cắn nó.
Ánh mắt sâu thẳm của Lâu Tư Trầm ánh lên cảm xúc phức tạp.
Tựa như lưu luyến, đau lòng, lại giống như chịu đựng, buồn bã và bất đắc dĩ...
Bỗng cô mở mắt ra.
Đôi mắt trong veo của Mộ Sở bắt gặp cặp mắt sâu thẳm nọ.
Lâu Tư Trầm lại không có ý tránh né, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cô nhưng ánh mắt lại trở nên hờ hững.
- Sao cô ở đây?
Tần Mộ Sở cố tình dựa sát vào hắn, cô híp mắt nói:
- Sao tôi không thể ở đây? Quản lý đã bán tôi cho anh rồi! Bây giờ tôi... là người của anh!
Lời của Tần Mộ Sở vô cùng mập mờ, mà ánh mắt của cô cũng rất mập mờ.
Lời nói, ánh mắt của cô trở nên nóng bỏng như thể muốn thiêu cháy hắn.
Lâu Tư Trầm cụp mắt nói:
Đi xuống! Không! Tần Mộ Sở chơi xấu, cô lắc đầu nói.
Mộ Sở vừa nói vừa nhích lại gần Lâu Tư Trầm, phần ngực mềm mại của cô áp vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
Lâu Tư Trầm có thể cảm giác được nơi mềm mại, ấm áp khiến người khác trở nên điên cuồng dưới lớp áo sơ mi của cô.
Cứ tiếp tục thế này thì hắn sợ rằng mình sẽ không khống chế được...
Hắn nhíu mày lại rồi túm lấy cổ áo sau gáy của Mộ Sở, ném cô ra ngoài không chút nương tay.
- Á!
Mộ Sở la lên đầy đau đớn.
Người đó ngã mạnh xuống sàn nhà.
- Đau quá...
Tần Mộ Sở ôm lấy khuỷu tay bị đập trúng sàn, đoạn cô ngồi dậy rồi trừng hắn với vẻ tủi thân xen lẫn tức giận.
- Chảy máu rồi này!
Mộ Sở thấy rất khó hiểu, chẳng phải Lâu Tư Trầm không tiện đi đứng à? Chẳng phải hắn đang đau dạ dày sao? Sao lúc ném cô lại có sức đến thế? Khi nãy hắn ném cô như ném gà con đi vậy! Tức quá mà!
- Ra ngoài!
Lâu Tư Trầm làm lơ trước tiếng kêu đau của cô.
Mộ Sở chực khóc, ra vẻ tội nghiệp.
- Chảy máu thật đấy! Anh nhìn này!!
Cô giơ khuỷu tay đang chảy máu của mình lên trước mặt hắn.
Vết thương trên tay Mộ Sở khiến Lâu Tư Trầm không nhịn được mà nhíu mày lại, chợt cô oán trách đầy uất ức:
- Có biết đau lắm không hả? Chẳng phải tôi chỉ nằm trên giường anh thôi à? Có cần thô bạo tới như vậy không?!
Lâu Tư Trầm cố gắng ngồi dậy, sau đó hắn lấy lọ khử trùng và bông y tế ở trong tủ đầu giường ra, đoạn ném vào lòng Mộ Sở rồi nói:
- Nếu cô có chút rụt rè mà phụ nữ nên có thì cũng không bị thương như thế!
Hở!
Tần Mộ Sở cầm thuốc khử trùng và bông băng y tế đi tới mép giường, cô ngồi xuống rồi ném hai thứ đó cho hắn:
- Anh làm đi!
Lâu Tư Trầm nhíu mày.
Dựa vào cái gì hả? Anh làm tôi bị thương mà còn nói thế à! ... Hơn nữa tôi bị ngược tay thì sao bôi thuốc được! Lâu Tư Trầm trừng Tần Mộ Sở một cái.
Mộ Sở cũng trừng lại.
Vết máu chảy từ vết thương dọc theo cánh tay cô, Lâu Tư Trầm cầm lấy bông gòn thấm máu trên tay, sau đó lấy thuốc khử trùng rửa vết thương cho cô một cách thuần thục.
- Ui da...
Mộ Sở đau tới nhe răng, cô nói:
- Anh không nhẹ tay được hả?
Lâu Tư Trầm liếc cô một cái với vẻ không vui.
Hay cô tự làm đi. ... Hứ! Càng ngày càng xấu tính!
Tuy ngoài miệng Lâu Tư Trầm nói thế nhưng động tác lại dịu dàng hơn hẳn.
Hắn làm bộ tức giận hất tay cô ra.
- Ra ngoài.
Mà Mộ Sở vẫn ngồi lì ở đấy giống như không nghe thấy lời hắn. Cô cúi đầu thổi vết thương tay mình rồi nói:
- Nếu anh ghét tôi như thế, vậy thì cần gì xử lý vết thương cho tôi?
Lâu Tư Trầm cất lọ thuốc khử trùng và bông gòn vào tủ rồi lạnh lùng nói:
- Để cô khỏi làm phiền tôi!
Bây giờ Lâu Tư Trầm cảm thấy phần bụng dưới của hắn rất nóng.
- Tần Mộ Sở, cô đang ép tôi đánh cô đấy à?
Hắn hận tới nghiến răng.
Tần Mộ Sở lại chẳng có chút sợ hãi, cô thừa dịp Lâu Tư Trầm đang nói chuyện mà hôn lên môi hắn. Đầu lưỡi ấm nóng lách vào, đảo khắp khoang miệng của hắn. Cô tham lam mút lấy lưỡi hắn như muốn nuốt lấy hương vị chỉ thuộc về hắn.
- Nếu anh làm được thì cứ đánh đi!
Cô mơ hồ đáp lại hắn.
Mỗi lần thốt ra một chữ đều kèm theo tiếng thở hổn hển.
Lâu Tư Trầm biết cô rất ngang bướng nhưng không ngờ, lúc cô thức dậy lại ngang bướng tới mức này.
Tần Mộ Sở vòng hai tay quanh cổ Lâu Tư Trầm, chân quắp chặt lấy eo hắn khiến hắn không thể tránh né.
Bọn họ chỉ không gặp nhau sáu năm thôi, hắn không ngờ cô lại học được trò này.
Nhưng hắn lại bó tay, chẳng thể làm gì cô được!
Tránh không khỏi, lại không nỡ đánh cô. Cuối cùng Lâu Tư Trầm chỉ đành mặc cô hôn loạn.
Ban đầu Lâu Tư Trầm còn có thể chống đỡ được chút ít, nhưng cuối cùng hắn cũng không kiềm được mà đáp lại nụ hôn của cô.
Tần Mộ Sở thấy Lâu Tư Trầm đáp lại, trong lòng cô hơi kích động. Sau đó cô ôm chặt lấy anh, hôn càng lúc càng mãnh liệt...
Mãi tới khi hai người thở hổn hển, Tần Mộ Sở mới lùi lại.
Trong đôi mắt trong veo xinh đẹp của cô ánh lên vẻ xuân sắc.
Nhưng ánh mắt của Lâu Tư Trầm vẫn lạnh nhạt như cũ.
Cô hôn đủ chưa? Đủ rồi thì đi ra ngoài! Làm như anh không hôn tôi ấy? Mộ Sở sờ lên cánh môi sưng đỏ của mình.
Khi nãy hắn còn mút lấy môi cô đấy! Bây giờ lại ra vẻ gì chứ?
Lâu Tư Trầm làm lơ nói:
- Đây chỉ là phản ứng sinh lý của đàn ông thôi! Nếu đổi lại là người khác thì tôi cũng như thế!
Ý của hắn tức là phản ứng khi nãy chẳng liên quan gì tới cô cả!
Phủi tay lẹ thật đấy!
Tần Mộ Sở mỉm cười vặc lại:
- Ngài Lâu à, ngài cũng đừng hiểu lầm. Nụ hôn vừa rồi chỉ để cảm ơn ngài thôi! Ngài đã cứu tôi một lần nên tôi hôn ngài một lần, chẳng phải à?
Lâu Tư Trầm ghét thái độ này của cô.
Vậy ý cô tức là ai cứu cô thì cô đều hôn người ta hết à?
Trong lòng hắn bỗng dấy lên cơn tức giận, hắn kéo tay Mộ Sở xuống.
- Đi xuống!