- Cô nhìn nhìn cô, sắc mặt cũng trắng bệch rồi! Nếu như tôi không phát hiện kịp, cũng quậy ra mạng người rồi!
Điểm này, Mộ Sở cũng không nghi ngờ gì.
- Tần tiểu thư, cô nghỉ ngơi một lúc, tôi gọi bác sĩ giúp cô!
Má Trần nói xong, liền bước nhanh ra khỏi phòng, gọi điện thoại cho bác sĩ tư đến.
Gọi cho bác sĩ xong, má Trần liền gọi điện thoại cho Lâu Tư Trầm.
Tuy tiên sinh của nhà họ có thể lúc này đang bận, nhưng chuyện của Tần tiểu thư cũng không phải chuyện nhỏ, cho nên bà nhất định phải báo một tiếng mới đúng, vạn nhất xảy ra chuyện gì, bà cũng chỉ là một người làm làm sao mà gánh nỗi.
Đầu dây bên kia, Lâu Tư Trầm rất nhanh đã bắt máy.
Má Trần? Dạ, thưa ngài, là tôi! Chuyện đó, Tần tiểu thư, Tần tiểu thư xảy ra chuyện rồi... Lúc má Trần nói, giọng còn run đến lợi hại.
- Cô ấy sao rồi?
Chân mày Lâu Tư Trầm nhíu chặt lại.
- Tôi cũng không biết cô ấy cụ thể là làm sao, lúc nãy tôi vừa lên lầu tìm cô ấy, tôi thấy cô ấy nằm trong bồn tắm, mà trong bồn tắm còn chứa rất nhiều đá viên! Thân thể cô ấy vừa mới khỏi, lại như vậy làm sao mà chịu cho nỗi! Nhưng mà, ngài không cần quá lo, tôi đã gọi bác sĩ giúp Tần tiểu thư rồi, chắc cũng không có vấn đề lớn gì.
Má Trần vừa nói xong, chẳng nghe được Lâu Tư Trầm trả lời điều gì thì hắn đã ngắt điện thoại.
Rất nhanh, bác sĩ đã đến.
Bác sĩ giúp Mộ Sở xử lý kịp thời, đồng thời nói với má Trần những điều cần phải chú ý, sau đó rời khỏi.
Không lâu sau, Lâu Tư Trầm trở về.
Quản gia nhìn thấy đèn xe từ xa đã sớm đứng trước cửa đợi.
Tiết Bỉnh đẩy hắn bước nhanh vào biệt thự.
Trong ánh sáng tối, sắc mặt hắn âm trầm, bạc môi mím chặt thành một đường thẳng, hắn hỏi quản gia:
- Cô ấy sao rồi?
Quản gia tự biết cô ấy trong miệng của hắn, chỉ Tần tiểu thư.
Quản gia liền nói:
- Bác sĩ đã đến xem qua, Tần tiểu thư lúc này lại sốt cao, hơn nữa, hình như còn tay chân bị bỏng lạnh*...
(*Bỏng lạnh: là tình trạng mô sống ở người bị đông cứng và bị tổn thương do tiếp xúc với nhiệt độ quá thấp. Bỏng lạnh có thể là một loại vết thương rất nghiêm trọng. Các mô có thể mất nhiều tuần để phục hồi. Những người bị bỏng lạnh còn có thể bị hạ thân nhiệt.)
Lông mày Lâu Tư Trầm nhíu lại sâu hơn, hắn đẩy xe lăn về phía thang máy.
Lúc đến lầu hai, vừa đúng lúc má Trần từ trong phòng Mộ Sở bước ra, nhìn thấy vẻ mặt tối đen của Lâu Tư Trầm, bà bị dọa đến giật mình, run sợ chào hắn:
- Ngài về rồi...
Lâu Tư Trầm không trả lời gì hết, sắc mặt cũng chẳng có chút ấm áp, chỉ đẩy cửa phòng Mộ Sở ra.
Hắn rất mạnh tay, dường như đem tất cả phẫn nộ để đẩy, cửa vừa mới được đẩy ra, thì đập mạnh vào tường một cái, phát ra ‘rầm—’ một tiếng rất to.
Má Trần giật mình, liền nhanh bước đi xuống lầu, né xa cảnh sao hỏa đụng trái đất bắn tia lửa điện đó đó.
Lâu Tư Trầm vào cửa, thì thấy Mộ Sở đang nằm trên giường.
Sắc mặt cô trắng bệch chẳng có chút huyết sắc nào, đôi môi xanh tái, mở to đôi mắt có chút đục ngầu, nhìn cô như vậy, hắn vừa tức vừa hận, cánh tay để trên xe lăn, tức đến run rẩy:
- Quậy như vậy có ý nghĩa sao?
Hàm răng trắng của cô cắn chặt môi dưới.
Lúc này, cô cũng biết, bản thân mình quậy như vậy thực sự có chút quá đáng rồi.
Tự hành hạ mình thành bộ dạng như quỷ vậy thì thôi đi, còn khiếng cho cả nhà vì cô mà chạy lên chạy xuống, lúc này trong lòng cô rất áy náy.
Tuy là thành công gọi hắn về, nhưng trong lòng Mộ Sở chẳng có tư vị nào, cô biết lần này cô đã làm sai rồi.
- Vì muốn ở lại đây, thì tự hành hạ mình thành bộ dạng như quỷ vậy? Tần Mộ Sở, sinh mạng của cô không đáng giá vậy sao? Hay là cô căn bản chính là rẻ tiền?!
Thật sự, Mộ Sở đã nghĩ qua, Lâu Tư Trầm quay về sẽ chửi cô một trận, nhưng cô làm sao cũng không ngờ đến hắn sẽ nói những lời khiếng cô đau đến vậy.
Cô cắn chặt môi dưới, một lời cũng không nói.
Chỉ có nước mắt ấm ức, cứ vẽ vòng trong hốc mắt cô.
Muốn khóc.
Cô tự hành hạ bản thân thành bộ dạng như vậy, còn không phải vì có thể nhìn được hắn nhiều hơn sao?
Nhưng hiển nhiên, hắn hiểu, nhưng hắn không nể tình!
- Cô không phải luôn hiếu kì tại sao 6 năm trước tôi giả chết sao?
Lúc Lâu Tư Trầm nói lời này, thần sắc lạnh nhạt khiếng Mộ Sở dường như có chút sợ hãi, hắn nói tiếp:
Cô nghĩ là cô ngày ngày cứ bám lấy tôi thì có thể thay đổi kết cục sao? Cũng lâu như vậy rồi, không lẽ cô nhìn không ra sao? Tại sao tôi không muốn quan tâm cô? Nếu tôi thật sự yêu cô như vậy, cô thấy tôi sẽ như vậy sao? Tần Mộ Sở, tôi căn bản không yêu cô! Bất luận là 6 năm trước, hay là 6 năm sau của bây giờ! Lúc đầu tôi cưới cô, là bởi vì mẹ cô!! Tôi tiếp cận cô, lừa cô tin tưởng tôi cũng bởi vì mẹ cô!! Tôi muốn bắt được mẹ cô nên mới tiếp cận cô, cô hiểu chưa? 6 năm trước tôi giả chết cũng vì muốn thoát khỏi cô, cô hiểu chưa? Anh nói dối!! Mộ Sở không nguyện tin tưởng.
Nước mắt lại xông ra từ trong hốc mắt.
Cô ngôi dậy, quệt đi nước mắt:
- Nếu như anh thật sự không thích em, không có chút động lòng với em, vậy tại sao nghe em bệnh anh liền đón em về nhà? Lâu Tư Trầm, anh rõ ràng là đang nói dối!! Anh rõ ràng là có ý với em—
Từ đầu đến cuối Lâu Tư Trầm vẫn giữ bộ mặt thản nhiên, không chút biểu cảm gì nói:
Tôi đón cô đến đây cũng bởi vì cô là mẹ của Diên Vĩ, cô chính là mẹ đẻ của con gái tôi, chỉ đơn giản như vậy thôi! Nói dối... Anh căn bản là đang nói dối! Em mới không tin anh! Mộ Sở đứng từ giường lên, chân đất, chạy đến trước mặt Lâu Tư Trầm.
Lâu Tư Trầm lúc này mới chú ý, hai chân của cô bị bỏng lạnh, rõ ràng dẫm lên mặt đất rất đau, nhưng cô như không có tí cảm giác nào vậy.
Cũng đúng! Cô bị bỏng lạnh, căn bản không có chút cảm giác nào, lại bị Lâu Tư Trầm đâm như vậy, cô từ sớm đã đau đến tê dại rồi! Từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong, mỗi một nơi trên thân thể, đều đã bắt đầu ứa máu.
Mộ Sở khập khiểng đến gần Lâu Tư Trầm.
Nếu nói lúc nãy, chưa nhìn thấy đôi chân bị bỏng lạnh của Mộ Sở, Lâu Tư Trầm còn có thể che giấu tình cảm của bản thân đi, nhưng bây giờ nhìn thấy vết thương của cô rồi, hắn chỉ cảm thấy có một cây gậy đập mạnh vào tim của hắn, đau đến hít thở không thông.
Lúc Mộ Sở chưa kịp đến gần hắn, thì hắn đã đưa tay, kéo cô ngồi thẳng lên chân mình:
- Cô làm gì vậy?
Lâu Tư Trầm không tự chủ đã đưa tay, sờ vết sưng đỏ trên chân của cô.
Mộ Sở né đi, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống:
- Lúc nãy anh nói không phải là quan tâm em thật lòng! Bây giờ... càng không nên quản em mới đúng!!
Bạc môi Lâu Tư Trầm mím chặt, ánh mắt sắt như dao nhìn cô.
Rất lâu...
Hắn khàng giọng lên tiếng:
- Đông ý với tôi, lần sau đừng tự hành hạ mình như vậy nữa.
Bởi vì, không đáng!
- Anh chỉ vì em là mẹ của Diên Vĩ, cho nên mới quan tâm em?
Mộ Sở vẫn còn nhớ những lời lúc nãy hắn nói.
- Anh chưa từng yêu em?
Mộ Sở nén nước mắt, không chết tâm mà hỏi hắn lần nữa.
Lâu Tư Trầm bình tĩnh nhìn cô:
- 12 năm trước, có lẽ yêu qua.
12 năm trước...
12 năm trước!!
Thật xa vời.
Rất lâu, chuyện rất lâu rồi...
Nếu hắn không nhắc, Mộ Sở còn thấy bản thân cũng đã quên rồi.
Nhưng hắn nói, chỉ có 12 năm trước, mới từng yêu qua cô.
Chỉ có 12 năm trước...
Nhưng vậy thì tình cảm 6 năm này của cô, tất cả cho chó ăn rồi sao?
Tim của Mộ Sở, từng đợt từng đợt đau đến co rút.
Cô chôn sâu mặt mình trên vai của Lâu Tư Trầm, nước mắt như những hạt châu, không ngừng rơi xuống.
Mỗi giọt nước mắt của cô, thấm lên da Lâu Tư Trầm, như đốt cháy da của hắn rất bỏng rất đau.
Đôi mắt đen sâu của hắn, càng ngày tối hơn.
- Cho nên, giữa chúng ta thật sự... không còn khả năng nào nữa, phải không?
Mộ Sở vùi đầu trên vai hắn, không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi hắn.
- Phải!
Lâu Tư Trầm trả lời không chút do dự.
Mộ Sở dường như không cam tâm, lại hỏi hắn một câu:
Chúng ta cũng không thể ở bên nhau nữa, đúng không? Đúng! Bờ môi mỏng của Lâu Tư Trầm, mím chặt lại.
Trên mặt không có chút tình cảm nào, nhưng đôi sắt sâu thẩm đen lại, u tối.
- Được......
Giọng nói của Mộ Sở, cất giấu vài tia run rẩy.
Hai tay cô ôm chặt lấy vai của Lâu Tư Trầm, ôm rất chặt rất chặt, sau đó từ từ buông ra:
Anh bảo tài xế đưa em về khách sạn đi. Tối nay đừng đi nữa. Tay của Lâu Tư Trầm vô thức đặt lên eo thon của Mộ Sở.
Âm thâm trầm thấp như đáy vực sâu.
- Nếu như anh không có cách cho em điều mà em muốn, xin anh để em đi! Coi như em, cầu xin anh—
Nước mắt nóng hổi của Mộ sở, ‘tí tách tí tách’ từ trong hốc mắt chảy ra, từ giọt từng giọt, rơi lên vai của Lâu Tư Trầm, bỏng rát da thịt của hắn.
Cảm giác bỏng rát đó, dường như trong phút chốc thấm qua da thịt mà xông thẳng vào tim, đau đến hắn chau chặt chân mày.
Bàn tay ôm ở eo cô của hắn, bất giác thu thặt lực đạo.
Dùng sức quá lớn dường như muốn ép đứt eo cô đi.
Mộ Sở bị hắn ôm lấy, có chút không hít thở được, nhưng, cô rất thích cảm giác bị hắn nhốt trong lòng, cho dù cô có tan xương nát thịt, cô cũng nguyện ý!
Rất rất nguyện ý!!
Cô thu lại gương mặt đầy nước mắt, kìm lấy nước mắt nhìn hắn:
- Anh biết không? Vào một tiếng trước khi anh từ chối em, em mới cùng một người đàn ông khác nói lời tương tự như vậy, em cũng dứt khoát mà cự tuyệt anh ta, em nghĩ, đây chính là báo ứng, có phải không?
Lâu Tư Trầm nhìn chầm chầm vào mắt cô, trong đáy mắt ánh lên nhiều tình cảm phức tạp, dường như là bi thương, cũng dường như là bất lực.
Hắn mở miệng, rõ ràng muốn nói điều gì đó, đến cuối cùng, cũng chỉ khàn giọng nói ra bốn chữ:
- Ngày mai rồi đi!
Bốn chữ đơn giản, nhưng lại bá đạo không cho người ta cơ hội từ chối.
Nước mắt của Mộ Sở, như nước mưa rơi xuống, cô hít một hơi, nói:
- Anh rõ ràng biết là, chỉ cần anh để em ở lại, em sẽ không nỡ mà đi...
Lâu Tư Trầm chớp mắt một cái, nhưng lại không nói câu nào, chỉ đẩy chiếc xe lăn, đem cô trong lòng mình, ôm lại vào chăn.
- Bác sĩ có cho cô thuốc thoa bỏng lạnh không?
Lâu Tư Trầm ngồi trên xe lăn, hỏi Mộ Sở đang nằm trên giường.
Mộ Sở gật đầu:
- Vẫn chưa kịp bôi thuốc.