Mộ Sở vỗ vỗ mặt của Đuôi Nhỏ, hứa với nó:
- Con yên tâm, mẹ tuyệt đối không làm người phá hoại gia đình người khác đâu, mẹ hứa với con.
- Vậy thì được!
Lúc đó Đuôi Nhỏ mới yên lòng hơn.
Mộ Sở hỏi Trần Ngọc:
- Anh ấy không có tái hôn, đứa bé đó…chắc không phải con ruột của anh ấy đâu!
- Thì ra là vậy hả?
Trần Ngọc gật gật đầu, nói tiếp:
- Nhưng con cũng phải để ý chút, từng tuổi này rồi, người đàn ông đã kết hôn ở ngoài luôn miệng phủ nhận, cũng nhiều lắm đó!
- Dạ, nhưng anh ấy không phải người như vậy.
Hắn là dạng đàn ông vì muốn đẩy cô ra, đã nói dối là mình đã kết hôn!
- Woa! Xem ra đã động lòng rồi!
Trần Ngọc cong mắt mỉm cười.
- Giờ hai con phát triển đến đâu rồi? Nếu hai đứa đều có ý với nhau thì dẫn về cho ba mẹ xem đi! Xem ra người đó cũng lợi hại thật, đứa con xinh đẹp bao nhiêu năm vẫn không chịu động lòng với bất kì ai, mà hắn vừa ra tay, chưa tới vài ngày, đã cưa đổ được con rồi! Lợi hại thật.
Biết được chuyện này Trần Ngọc cũng rất vui, tuy người đó không phải là Tô Kỳ, nhưng ít ra cũng chứng minh được là Mộ Sở đã quên đi quá khứ đau khổ đó, chuyện này so với những thứ khác đều đáng mừng hơn hẳn.
Mộ nằm ườn ra ghế sofa:
- Giờ vấn đề không phải là anh ấy cưa đổ con, mà là……con phải làm thế nào để cưa đổ anh ấy.
- ……..
Trần Ngọc với Đuôi Nhỏ đều kinh ngạc nhìn Mộ Sở, dường như có chút nghi ngờ hỏi:
- Anh ấy không thích con?
- ……Lạ lắm sao?
- Chuyện này……cũng không phải……
Trần Ngọc vẫn cảm thấy có chút kì lạ.
- Chỉ là không ngờ con lại thích một người đàn ông không thích con, với lại, với bề ngoài của con, thân hình của con……
- Mẹ ơi, có phải chú đó biết mẹ có con, nên mới không thích mẹ đúng không?
Mắt Đuôi Nhỏ ươn ướt, gương mặt nghiêm túc hỏi Mộ Sở.
- Nói bậy gì vậy hả!
Mộ Sở vỗ vào gáy của con gái,lại hôn lên trán của nó.
- Ngược lại mới đúng, mẹ nghĩ sau khi anh ấy gặp con, sẽ giữ mẹ lại không buông!
Lời nói này, Đuôi Nhỏ nghe không hiểu, mà Trần Ngọc cũng không hiểu lắm, hai người gương mặt hoài nghi nhìn cô.
- Được rồi, không nói với hai người nữa, con mệt đến nỗi thở không nổi rồi, đi tắm, rồi ngủ một giấc!
Mộ Sở nói xong, đứng dậy, vươn người một cái rồi đi về phòng ngủ của mình.
- Cảm giác lúc về tới nhà thật tốt!!
Trần Ngọc nhìn theo bóng dáng của cô mà nói lớn:
- Con vẫn chưa nói mẹ biết tối nay con muốn ăn gì đó!
- Chỉ cần là mẹ làm, món gì cũng được!
Cánh cửa cùng với giọng nói của Mộ Sở, đóng lại.
- Con nhỏ này!
Trần Ngọc cười cười lắc đầu, giúp Mộ Sở dọn dẹp hành lý.
Mộ Sở tắm nước nóng xong, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, lúc đó cảm thấy cả người sảng khoái hẳn, cô ngã người lên giường, có cảm giác như ngã vào đống bông gòn vậy.
Trời ơi! Cảm giác về nhà đúng là đã thật! Cũng là lần đầu tiên cảm thấy, giường của mình lại dễ chịu như vậy!
Mộ Sở tham lam lăn qua lăn lại, chuẩn bị đi ngủ, vừa nhắm mắt lại, đột nhiên lại mở to mắt ra.
Chân trần không mang dép, chạy đến túi áo khoác mà lấy điện thoại ra.
Mở điện thoại ra nhìn, trên màn hình không có báo bất kì cuộc gọi nhỡ nào, cũng không có tới một tin nhắn.
Nhìn vào cũng hiểu, từ nãy đến giờ không ai gọi đến.
Cũng đúng! Lúc này hắn còn đang trên máy bay bay đi Las Vegas! Sao có thể gọi cho cô được chứ!
Mộ Sở nghĩ như vậy, trong lòng cũng dễ chịu chút.
Cô mở mắt nhìn lên trần nhà trong phòng, trong đầu lại nghĩ đến nụ hôn sau mà lúc hai người rời xe nhau…
Có thể coi là hắn chủ động hôn mình rồi!
Mộ Sở bất giác lại mím lấy môi, hình như nơi đó còn vương chút mùi vị của hắn, hương bạc hà thanh mát, là mùi bạc hà dành riêng cho hắn, vương lại trên môi cô, mùi thơm xông thẳng lên mũi cô……
Mộ Sở theo quán tính liếm lấy môi của mình, cố gắng kiếm lại chút hơi thở còn đọng lại của hắn.
Cô từ từ nhắm mắt lại, để bản thân chìm vào mùi vị của hắn, rồi say giấc.
Mộ Sở ngủ một cái, ngủ đến bảy giờ.
Nguyên nhà vì không muốn làm phiền cô nghỉ ngơi, nên đã dời thời gian ăn cơm lại.
Lúc Mộ Sở tỉnh lại, bầu trời ngoài cửa sổ đã sớm tối rồi, Mộ Sở cứ tưởng họ đã ăn cơm rồi, nhưng không ngờ, vừa đi vào phòng khách, mọi người đều ngồi trên sofa vừa xem tin tức, vừa đợi cô.
Cô đi tới, Đuôi Nhỏ là người vui nhất.
- Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng dậy rồi, con sắp đói xỉu rồi đó!
Mọi người đang đợi con ăn cơm hả?
Trong lòng Mộ Sở dâng lên sự cảm động.
- Mọi người đợi con làm gì vậy, tự ăn trước đi!
Tô Thành Lý đặt điều khiển tivi xuống, đứng dậy, vừa đi về phía phòng ăn, vừa nói với Mộ Sở:
- Mẹ con nói lên lầu kêu con dậy, ba nói bà ấy đừng kêu con, khó lắm mới ngủ được một giấc, để con nghỉ ngơi cho tốt vào! Ăn cơm đi, ăn trễ chút thôi mà, đâu phải chuyện gì lớn lao đâu.
Trần Ngọc bắt đầu dọn chén đũa ra, vừa nói với Mộ Sở:
- Ba con đó, sợ con ngủ không ngon.
- Cảm ơn ba! Cảm ơn mẹ! Giờ tinh thần của con khỏe nhiều rồi, sợ là tối nay khó ngủ nữa!
- Con với chú nhỏ cũng đợi mẹ lâu lắm rồi, sao mẹ không cảm ơn tụi con?
Đuôi Nhỏ cười cười quậy đuôi tóc của cô.
- Quên mất! Cảm ơn, cảm ơn hai người! Cảm ơn con, cảm ơn Đại Lực!
Đại Lực đang giúp Trần Ngọc dọn chén đũa, cười trêu chọcĐuôi Nhỏ:
- Chị Sở Sở, chị còn không chịu dậy, có con mèo ham ăn nào đó sẽ ăn vụng hết đồ ăn ở trong bếp mất!
- Cháu đâu có ăn vụng!
- Không ăn vụng? Mép miệng cháu đang dính gì đó?
Đại Lực nói xong, lấy tay chùi chùi mép miệng của Đuôi Nhỏ.
- Con mèo ham ăn!
Đuôi Nhỏ bị bắt được tại trận thẹn quá hóa giận.
- Không chơi với chú nữa!
Cả nhà bị hai người họ làm cho bật cười, Trần Ngọc vội nói:
- Đủ rồi đủ rồi, Tô Lực con đừng có chọc Đuôi Nhỏ nữa, nó còn đang phát triển đóm không đói được đâu! Ăn cơm đi, ăn cơm đi!
- Ăn cơm thôi!
Đuôi Nhỏ vui vẻ la lên.
Cả nhà năm người, cuối cùng cũng bắt đầu ăn cơm.
Chỉ là, gia đình tốt đẹp như vậy, liệu hắn có cảm nhận qua chưa? Có nhớ lại không? Có giống như cô vậy, đã yêu thương gia đình này từ lâu rồi không?
Hồi đó, lúc Mộ Sở vừa mới dọn về đây, cô nghĩ đợi Đuôi Nhỏ lớn một chút cô sẽ tự dọn ra ngoài ở, nhưng cuối cùng, không ngờ đã ở đây 6 năm rồi, nói thật, nếu giờ kêu cô dọn đi, cô thật sự không nỡ.
Gia đình ấm cúng như vậy, đối với cô mà nói cứ như món quà trời ban vậy, là món quà tốt đẹp nhất mà ông trời ban cho cô, sao cô lại nỡ bỏ đi chứ?
Cô chỉ hi vọng, có một ngày, người đó cùng có thể cùng cảm nhận với cô, cô tin, hắn cũng sẽ như cô, sẽ yêu thương gia đình này rất nhiều!
Sẽ thôi!
Nhất định sẽ có cơ hội!
- Sở Sở, nghe mẹ con nói, con có bạn trai rồi hả?
Đột nhiên Tô Thành Lý hỏi Mộ Sở.
- Hả?
Mộ Sở ngây người ra.
Sao thành bạn trai mình nhanh như vậy?
Cô ngờ nghệch gật gật đầu.
- Có thời gian rảnh thì dẫn về ra mắt mọi người nha!
- Được, có cơ hội nhất định sẽ dẫn về.
Mộ Sở gật đầu trả lời.
Trần Ngọc thở dài.
- Haiz, mẹ nói nha, lúc con còn chưa hẹn hò, mọi người ai cũng hối thúc con hết, sợ con sẽ không ai cưới, giờ tốt rồi, con thật sự kiếm được rồi, nhưng sao trong lòng lại khó chịu ghê, nghĩ đến ngày con sẽ từ nhà này gả cho người khác, trong lòng mẹ như bị cục đá đè lên vậy! Không nỡ xa con!
Mộ Sở nuốt cơm trong miệng xuống.
- Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định không gả! Không, nói như vậy không được, phải nói là con nhất định sẽ không rời khỏi nhà này đâu.
- Vậy đâu có được đâu? Con đồng ý ở nhà này, người ta chưa chắc gì đồng ý.
Tô Thành Lý nói vào.
Tô Lực gắp miếng rau bỏ vào trong chén của Đuôi Nhỏ, nói:
- Lúc mà chị Sở Sở chưa quen ai, hai người lại hối hoài, giờ người ta hẹn hò rồi, hai người lại không vui, hai người nói xem hai người có mâu thuẫn quá không!
Nên ba mẹ mới muốn làm mai cho chú Kỳ của con cho Sở Sở đó! Thành người một nhà rồi, còn được gặp mặt nữa, nhưng giờ phải gả cho người khác, người ta chưa chắc hài lòng để con tiếp tục ở đây mà không dọn đi.
Trần Ngọc nói xong lại thở dài rồi thở dài.
Mộ Sở lại thấy vui vui.
- Thì ra mọi người không muốn xa con đến vậy à!
- Haiz! Con còn nói giỡn nữa! Không thấy mẹ với ba thật sự buồn sao/
Mộ Sở đưa tay ra ôm lấy vai của Trần Ngọc.
- Mẹ, con viết giấy cam kết với mẹ mẹ thấy thế nào?
- Giấy cam kết gì?
- Con nhất định sẽ kiếm người rất rất rất thương gia đình chúng ta, người đàn ông thương yêu mọi người trong nhà mình! Nếu không thương, vậy con sẽ không gả!
- Không gả đâu có được?
Trần Ngọc nghe xong có chút vội vã.
- Người không chấp nhận ba mẹ con, con gả rồi có ích gì? Lỡ sau này ăn hiếp con thì sao? Ngay cả ba mẹ cũng không thương được, vậy người đó tốt đến đâu, đúng không? Sao gả được chứ?
- Đúng! Không gả được!
Tô Thành Lý vội vã đồng tình với lời nói của Mộ Sở.
Trần Ngọc thở dài, vỗ vỗ đùi của Mộ Sở.
- Con đừng có nghe lời ba con, con khó khăn lắm mới kiếm được người mình thích, con phải thấy được người đó là người thế nào, đối xử với con tốt mới tính đến vấn đề hôn nhân, đương nhiên, còn phải chấp nhận yêu thương Đuôi Nhỏ nữa. Còn ba mẹ, người ta không chấp nhận……cũng có thể hiểu được.
- Mẹ có thể hiểu, nhưng con không thể hiểu!
Mộ Sở bĩu môi, sau đó lại cười.
- Được thôi, ba mẹ, liên quan đến vấn đề này, ba mẹ đừng bận lòng, con dám chắc, người đàn ông mà con kiếm nhất định không phạm phải những vấn đề đó! Cả nhà chúng ta, tuyệt đối không được rời xa nhau! Đừng nói ba mẹ không nỡ xa con, cho dù ba mẹ có đuổi con đi, con cũng ăn vạ ở đây không nỡ đi đâu!
- Ai đuổi con đi? Hận không thể giữ con ở lại đây cả đời đó! Cả nhà vui vẻ náo nhiệt, tốt biết mấy!
Lúc Trần Ngọc nói lời này, Mộ Sở có thể nhìn rõ ánh mắt của bà ấy có chút ươn ướt.
Tô Thành Lý cũng tiếp lời vợ nói:
- Chúng ta là người một nhà, người nhà thì mãi mãi không rời xa nhau.
Trong lòng Mộ Sở cảm thấy nóng lên, nước mắt đang ứ đọng lại ở khóe mắt.
Ông trời đúng là công bằng mà, mở cho cô thêm cánh cửa khác, cướp đi tình cảm của cô, lại mở cho cô một cánh cửa của tình thân.
6 năm nay cô dường như sống trong đau khổ, nhưng cũng là 6 năm hạnh phúc nhất của cô!