Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 277: Chương 277




Lúc đó hai người bỏ hết tất cả ôm nhau, hôn nhau...

Môi lưỡi nóng hổi, quấn lấy nhau.

Hút lấy nhau, chiếm hữu nhau...

Dường như như thế nào cũng không ngớt đi sự thèm muốn của mình với đối phương!

Cánh tay của Lâu Tư Trầm khóa chặt lấy eo của Mộ Sở, tay còn lại giữ chặt lấy cái cầm mềm mại của cô, khiếng cô càng bị hút sâu vào nụ hôn hơn.

Không nghi ngờ gì, nụ hôn này, là sạch sẽ, là thuần túy.

Cảm giác yêu nhau rất sâu đậm, lan ra giữa hai người...

Có một loại cảm giác, dường như hận không thể hòa nhập đôi phương vào thân thể của mình, mãi mãi không tách rời.

Không biết hai người đã hôn nhau bao lâu, hai mươi phút? Hay là ba mươi phút, cho đến khi Mộ Sở cảm thấy đôi môi của mình tê hết đi, cuối cùng mới chịu lui ra.

Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, đáy mắt nhuốm một tầng suyowng mù dày mê luyến không mở to được:

- Môi của em sưng hết rồi...

Đôi mắt của Lâu Tư Trầm cũng híp lại, tình ý nồng đậm cũng chuyển động trong đó, nhưng đột nhiên, cuối đầu xuống lại, hướng đến môi cô, không khống chế được mà lại hôn cô một cái nữa.

Lần này, hắn không hôn sâu như lúc nãy nữa, nói là hôn, nhưng thực ra giống như đang thưởng thức, hắn tỉ mỉ mà lại nhu tình miêu tả bờ môi của cô, mỗi lần rơi xuống, đều khiếng trái tim của Mộ Sở ‘thình thịch thình thịch’ mà điên cuồng nhảy lên.

Hai má cũng nhuốm lên một tầng phấn hồng mê người.

Mãi cho đến khi bụng của Mộ Sở ‘rột roạt rột roạt’ kêu lên, Lâu Tư Trầm mới chịu buông tha cho cô.

Hắn đưa tay vo đầu của cô:

Đói lắm rồi phải không? Ừ, bụng đói đến kháng nghị đến nơi rồi. Sorry! Hắn xin lỗi:

Nấu cơm. Em giúp anh. Mộ Sở đi nấu cơm, Lâu Tư Trầm bên này bắt đầu cắt thức ăn.

Mộ Sở nấu cơm xong quay lại, Lâu Tư Trầm bên này vẫn còn chậm chạp cắt thức ăn, Mộ Sở thực sự chó chút nhìn không nỗi nữa:

- Chủ nhiệm Lâu, hay là để em làm cho?

Lâu Tư Trầm đối với xưng hô của cô, ngẩng ra một lúc, rồi quay đầu, nhìn chầm chầm cô.

- Nhìn em làm gì?

Mộ Sở chớp mắt, nói tiếp:

- Gọi sai sao? Cũng đúng, anh không làm chủ nhiệm của em cũng nhiều năm lắm rồi. Vậy em nên gọi như thế nào? Chồng cũ?

Mộ Sở cố ý trêu hắn.

- ...

Lâu Tư Trầm quay đầu lại, tiếp tục cắt thức ăn tiếp.

Mộ Sở lén lút làm mặt quỷ.

Trước lúc đầu bếp Lâu làm thức ăn, Mộ Sở lại giúp hắn mặc tạp dề lên, khiếng cho hắn có chút phản đối:

Đây là thứ phụ nữ các em mặc! Anh cũng không xem xem cái áo trên người anh đáng giá bao nhiêu tiền! Nếu bị dính phải dầu rồi thì làm sao? Nhất định phải mặc! Anh không thương tiếc tiền của anh, em cũng thấy tiếc đó! Mộ Sở mặc kệ lời hắn, nói xong mặc tạp dề lên cho hắn, vòng ra phía sau, giúp hắn thắt sợi dây lại thành một cái nơ.

Lâu Tư Trầm tuy là không vui lắm, nhưng cũng mặc kệ cho cô làm.

Lúc làm thức ăn, hắn một bên xem cách làm, một bên bỏ gia vị vào.

Nói thực thì, trong tưởng tượng của Mộ Sở, người đàn ông lần đầu tiên xuống bếp sẽ tay chân loạn choạng, nhưng hắn lại không phải như vậy!

Tay hắn cầm cái thìa, xử lý mọi chuyện, đều có bài có bản, đổ dầu, cho muối vào...

Bộ dáng thong dong bình tĩnh, thật không giống như người đàn ông lần đầu tiên xuống bếp.

Mô Sở còn nghĩ sẽ cười nhạo hắn một trận, kết quả không ngờ đến được nghiệm chứng lời nói lúc nãy của hắn: chuyện mà với IQ của cô có thể làm được, thì hắn nhất định không thành vấn đề.

Tất cả món ăn, đều thành công được bày ra đĩa.

Thẩm mĩ nhìn cũng thật không tệ!

Nhịn không được món ăn được bưng ra bàn, Mộ Sở liền dùng tay bốc một miếng cho vào miệng.

- Cẩn thận nóng!

Lâu Tư Trầm nhắc nhở cô.

Kết quả, vẫn là muộn rồi.

- Nóng quá, nóng nóng nóng---

Mộ Sở cảm thấy miệng của mình cũng sắp nóng để nổi bong bóng lên rồi.

- Mau nhổ ra!

Lâu Tư Trầm đưa tay lên để bên miệng của cô.

Mộ Sở liền nhổ miếng thịt nóng hổi trong miệng ra, miệng nhỏ cứ phù phù:

- Nóng chết em rồi.

Cái mặt nhỏ đau khổ, viết đầy chữ ấm ức.

Lâu Tư Trầm đem miếng thịt trong tay mình bỏ vào thùng rác, lại rửa cái tay dính dầu một lần, giáo huấn cô:

- Một bên la nóng, còn một bên nhét đồ ăn vào miệng mình! Đứa tẻ ba tuổi còn ngoan hơn em đó.

- ...

Bị hắn huấn một trận, Mộ Sở càng ấm ức hơn.

Mở miệng ra. Làm gì? Mộ Sở không chịu mở.

Có nổi bong bóng không? Để tôi xem. A— Mộ Sở như đứa trẻ vậy, ngoan ngoãn mở cái miệng nhỏ ra, để hắn kiểm tra.

Lâu Tư Trầm nghiêm túc nhìn một vòng quanh miệng cô, không nhìn thấy bất kì điều khác thường nào, lúc này mới yên tâm:

Sau này lúc ăn cơm không được loạn tay loạn chân gì nữa. Dạ! Mộ Sở ngoan ngoãn trả lời, lại ấm ức xoa xoa cái bụng nhỏ của mình:

Còn không phải là do đói quá sao. Mau chóng ăn cơm đi! Lâu Tư Trầm một tay cầm lấy cây trượng, tay còn lại còn bưng một đĩa thức ăn, đi về phía bàn ăn.

Mộ Sở vốn muốn cầm đĩa thức ăn trong tay hắn, hưng lại sợ tổn thương đến lòng tự trọng của hắn, chỉ có thể bưng hai dĩa thức ăn từ từ đi theo sau lưng hắn, lại luôn chú ý bước chân của hắn, đề phòng điều ngoài ý muốn.

Lâu Tư Trầm cũng khồng để ý cô phía sau mình, nhưng cũng như có thể nhìn thấu tâm tư của cô, chỉ nói:

- Tôi không có yếu đuối như em nghĩ đâu, ngoan ngoãn đi đến trước mặt tôi.

- ... Mắt anh mọc phía sau đầu sao?

- Là do ánh mắt em nhìn tôi quá nóng bỏng rồi, tôi muốn vờ như không thấy cũng khó.

- ...

Mộ Sở đỏ hết cả mặt.

Bữa cơm này, kéo dài đến gần hai tiếng đồng hồ.

Đợi Mộ Sở ăn xong, trời bên ngoài, cũng sắp sáng rồi.

Không biết cô có phải là đói đến quá mức hay không, cô cư nhiên cảm thấy mùi vị của bữa cơm này thật không tệ.

Mộ Sở vốn vẫn còn muốn rửa chén, nhưng lại bị Lâu Tư Trầm kéo lại:

Đi ngủ trước! Nhưng mà... Buổi sáng tự sẽ có người rửa thôi. Lâu Tư Trầm kéo theo Mộ Sở lên lầu hai.

Hắn để Mộ Sở ở căn phòng khách kế bên phòng của hắn, sau đó cũng quay về phòng của mình.

Tắm rửa, thay áo, chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng bất luận làm cái gì, trong đầu cũng ngập tràn hình bonngs của người phụ nữ phòng kế bên...

Lúc tắm, nhớ cô.

Lúc thay quần áo, vẫn đang nhớ cô.

Cho dù là hắn đã nằm xuống, vẫn là đang nhớ cô.

Lâu như vậy rồi, đại khái cô cũng đã nằm xuống rồi!

Đang lúc suy nghĩ, thì đột nhiên, cửa phòng ngủ bị người nhào đó mở ra từ bên ngoài, một cái đầu nhỏ nhỏ đưa vào trong.

Lâu Tư Trầm kinh ngạc ngồi dậy, mở to mắt, nhìn Mộ Sở đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Mộ Sở hai má đó hồng, ngại ngùng ho lên một tiếng:

- Chuyện đó...

- ?

Lâu Tư Trầm nghi ngờ nhìn cô.

Mặt của Mộ Sở đỏ lên tới lợi hại, nói với hắn:

- Chuyện đó, có thể cho em mượn một cái quần nhỏ không? em đến quá gấp gáp, quên mang rồi...

- ...

Lâu Tư Trầm thực sự rất muốn hỏi cô, cuối cùng còn nhớ được cái gì.

- Được không?

Nhìn thấy hắn mím môi không nói chuyện, Mộ Sở lại hỏi một câu.

- Tự mình đi lựa đi!

Lâu Tư Trầm cuối cùng mới lên tiếng.

Hắn chỉ vào phòng thay đồ của bản thân:

Ở bên trong. Cám ơn. Mộ Sở đẩy cửa vào trong, ngại ngùng mà chạy vào trong phòng thay đồ.

Lâu Tư Trầm phát hiện cô đã tắm qua, thay một bộ đồ ngủ hình hoạt hình, không mặc áo ngực, cho nên bên dưới thực ra ngay cả quần nhỏ cũng...

Lâu Tư Trầm cảm thấy bản thân mình thực chất nghĩ quá nhiều rồi, nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cả người đều dáy lên một cảm giác khó chịu.

Hắn lật người một cái, khiếng cho bản thân trực tiếp đối diện phòng thay đồ.

Mắt không chớp.

Mộ Sở bên trong phòng thay đồ quay quắt một hồi, chọn đến chọn lui, mắt đo thử có chút lớn, hơn nữa, phụ nữ mặc quần nhỏ của đàn ông, thực sự cũng khá ngại ngùng.

Cuối cùng, chọn được một cái lực đàn hồi không tệ, nhét vào trong túi áo ngủ, bước ra khỏi phòng thay đồ:

- Em chọn xong rồi.

Lâu Tư Trầm quay người nhìn cô.

- Cần cho anh nhìn một cái không?

Lâu Tư Trầm đầu đầy vạch đen:

Không cần đâu, ngủ sớm một chút. Ờ, được. Mộ Sở gật đầu:

- Cám ơn.

Sau đó, nhanh chân chạy ra khỏi phòng hắn.

Thật sự, ngại ngùng nha!

Mộ Sở một bên chạy, một bên nắm lấy cái túi áo của mình:

- Tần Mộ Sở, sao mà cô ngu như vậy chứ? Tiền quên đem, sạc điện thoại cũng quên đem, những thứ này cũng thôi đi, nhưng cô... ngay cả quần nhỏ cũng quên đem!! Sao cô không để quên người ở nhà luôn đi?

Tìm hắn mượn quần nhỏ?

Thật sự viết hai chữ ngại ngùng lớn nha!

Mộ Sở nằm ở trên giường, gương mặt đỏ cực kì, hai má nóng hổi, giống như bị thiêu đốt qua vậy.

Tim cô càng ‘bùm bụp bùm bụp—’ điên cuồng nhảy lên.

Đem quần nhỏ của hắn từ trong túi lấy ra, nhìn một cái, hai má càng đỏ hơn.

Lúc này, trong đầu cô toàn là các bản phác thảo, cư nhiên là lúc đàn ông mặc quần lót thật gợi cảm...

Chỉ cảm thấy máu không ngừng chạy thông qua đầu cô!

Cô cư nhiên lại có cảm giác khác cầu và xung động đó!

Trời ơi!

Mộ Sở cảm thấy mình bây giờ, hiển nhiên là một tên biến thái!

Cô cư nhiên nhìn quần nhỏ của người ta mà... YY?

Quá không biết ngại ngùng là gì rồi!

Mộ Sở liền đem quần lót nhét vào trong túi lại.

Đợi đỡ hơn một lúc, tâm tư không có tà ác như vậy nữa, nhịp tim cũng không nhanh nữa, cô mới trốn trong chăn mà mặc quần nhỏ của hắn lên.

Thực ra Mộ Sở không phải lần đầu tiên mặc quần nhỏ của hắn rồi, nhưng mà tình hình lại như vậy, thực sự là lần đầu tiên.

Thay quần nhỏ của hắn lên, lại lăn một vòng trên giường không ngủ được, cuối cùng cũng từ từ mà ngủ.

Lúc Mộ Sở thức dậy, thì đã là buổi trưa ngày hôm sau rồi.

Cô mở cửa ra, thì thấy bên cửa có một túi giấy màu hồng.

Mộ Sở nghi hoặc.

Cong người, cầm lên.

Mở ra nhìn một cái, ngoài ý muốn, ở bên trong hiển nhiên lại có mấy cái quần nhỏ của thiếu nữ.

Nói thật thì, vẫn rất dễ thương.

Cho nên, là hắn mua?

Tim của Mộ Sở run động lên một chút.

Sờ sờ chất liệu của nó, tay cảm thấy rất dễ chiuju, hơn nữa, còn nóng nóng nữa, hiển nhiên, là dùng nhiệt độ cao bài độc rồi mới đem qua cho cô.

Đây là phong cách của hắn.

Mộ Sở lại quay về phòng, chuẩn bị cởi quần nhỏ trên người mình của hắn ra thay một cái mới.

Nhưng ai biết...

Vừa mới cởi quần nhỏ ra, để lên đầu giường, còn chưa kịp mặc cái mới vào, thì đột nhiên, cửa phòng ngủ bị đẩy ra từ bên ngoài, thân hình cao lớn của Lâu Tư Trầm, không chút cảnh báo mà xuất hiện trước cửa.

- ...

Mộ Sở trừng to mắt, kinh ngạc nhìn hắn.

Lâu Tư Trầm cũng nhìn vào cô.

Cửa ‘rầm—’ một tiếng, bị đóng lại.

Nhưng hắn, vẫn ở trong phòng, nhìn chằm chằm vào cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.