Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 283: Chương 283




Con lạc đà cao to cõng họ trên lưng, thong thả bước đi không mục tiêu trong sa mạc vô tận không thấy biên giới.

Lâu Tư Trầm một tay ôm lấy eo của Mộ Sở, khuôn mặt khẽ ghé sát xuống, vùi vào trong mái tóc cô, mùi hương bạc hà thanh nhã tràn vào trong hơi thở hắn, có cảm giác sảng khoái tinh thần.

Hắn rất thích mùi hương bạc hà, vì trong ấn tượng, mùi hương của cô, chính là hương bạc hà thanh nhã này.

- Sở Sở ….

Lâu Tư Trầm ghé sát bên tai Mộ Sở, nhẹ nhàng gọi tên cô.

- Hửm?

Mộ Sở quay đầu nhìn anh.

- Ngày mai sẽ đi sao?

Đôi tay Lâu Tư Trầm ôm chặt eo cô, để cô càng dựa sát vào trong lòng hắn, cái cảm giác dường như sợ hãi cô sẽ biến mất khỏi lòng hắn trong tích tắc vậy.

Mộ Sở trong lòng nhói đau, mím môi không nói gì.

Nghe giọng nói trầm lắng bên tai của Lâu Tư Trầm:

Hứa với tôi, sau lần chia tay này, đừng đến tìm tôi nữa. … Nước mắt của Mộ Sở, bắt đầu không ngừng đánh vòng trong khóe mắt, nhưng cô cố nén lại, không để bản thân phải khóc.

Lâu Tư Trầm dùng sức mạnh hơn để ôm cô:

- Đôi khi, gặp gỡ không bằng hoài niệm.

Vì ngay cả bản thân hắn cũng không biết còn bao nhiêu thời gian nữa.

Có thể, một năm?

Một tháng?

Cũng có thể…

Chỉ còn một ngày, một giờ …

Thay vì để cô ấy chịu đựng nỗi đau mất hắn như sáu năm trước, thôi thì để cô nghĩ rằng hắn vẫn còn, vẫn sống ở một ngóc ngách nào đó nơi cô không thể thấy được.

Không phải mất đi rồi, chỉ là không còn gặp nhau mà thôi.

- …. Vâng.

Mộ Sở ngoan ngoãn gật đầu.

Một giọt nước mắt, lăn dài xuống từ khóe mắt.

Cô tự nhận thấy bản thân cô không đủ dũng khí để tiễn hắn đi, vì vậy …

Không gặp cũng tốt.

Giống như hắn nói, gặp gỡ không bằng hoài niệm!

Ít ra, thì trong lòng cô vẫn còn chút kỳ vọng!

- Chúng ta chụp chung một tấm ảnh nhé! Được không?

Mộ Sở rút điện thoại từ trong túi áo ra.

- Ừm.

Hắn ừm một tiếng, cằm hắn đặt lên vai cô:

- Chụp xong rồi, gửi cho tôi.

Mộ Sở bật chế độ tự chụp trong điện thoại:

- Nhìn vào ống kính.

Trên màn hình, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Lâu Tư Trầm vẫn còn chút nghiêm túc, Lâu Tư Trầm dường như hiểu thấu tâm tư của Mộ Sở, hắn ta giải thích:

Trước đây ngoại trừ ảnh chụp giấy tờ, tôi chưa hề chụp qua loại ảnh nào cả. Ừm, ngay cả ảnh cưới cũng được PS mà. Sớm biết thế này, khi đó lẽ ra phải đưa em đi chụp một bộ ảnh cưới mới đúng! Mộ Sở quay đầu nhìn hắn, đôi mắt to mộng nước mang đầy kỳ vọng:

- Bây giờ anh bù cho em cũng không muộn mà.

Lâu Tư Trầm giơ tay, vuốt lại ngay ngắn tóc mái bị gió thổi bay lung tung trước trán cô, lắc lắc đầu:

- Không bù nữa…

Sở hữu càng nhiều, đến khi mất đi, sẽ càng đau khổ.

Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn!

Những hồi ức còn lưu lại, càng ít càng tốt.

Trong mắt Mộ Sở lướt qua cảm xúc thất vọng, đầu quay về phía trước:

Tôi thiếu em không chỉ có ảnh cưới thôi đâu, còn cả giấy chứng nhận kết hôn nữa đó. … Đúng vậy, năm đó trước khi xảy ra sự cố, bọn họ vốn định đi nhận lại giấy chứng nhận kết hôn, nhưng sau đó nhiều chuyện xảy ra liên tục, thế là việc kết hôn bị đẩy lùi, nhưng không ngờ, lùi đến tận 6 năm sau.

Nhắc đến hôn sự chưa hoàn thành 6 năm trước, trong lòng Lâu Tư Trầm như có một tảng đá to chắn ngang, đè nặng lên hắn khiến hắn không tài nào thở nổi.

Đây là lời hứa hắn thiếu cô sáu năm nay, nhưng lời hứa này, có lẽ kiếp sau hắn mới có thể thực hiện cho cô.

Nhưng lời này, hắn đâu dám nói ra lúc này?

Lâu Tư Trầm cầm lấy điện thoại từ tay cô, giơ cao, và nói với cô:

- Ngẩn đầu, nhìn ống kính.

Mộ Sở ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, ngước đầu lên, mặt vô thức hơi lùi về sau một chút, để gần hắn hơn.

“Tách” một tiếng, tư thế thân mật của hai người, được điện thoại lưu lại thành công.

- Em xem nào!

Mộ Sở lấy lại điện thoại từ tay hắn, nhưng không ngờ, lạc đà phía dưới bỗng lắc lư một phát, thì ra là đến một hồ nước xanh, và lạc đà đang cúi đầu uống nước, cơ thể Mộ Sở theo đó nghiêng về phía trước, điện thoại trên tay cũng từ đó trượt xuống hồ nước xanh trước mặt.

- Điện thoại của em!

Mộ Sở hét to một tiếng.

Chỉ thấy điện thoại chạm mặt khiến nước tung tóe, sau đó biến mất không thấy đâu.

Mộ Sở vẻ mặt cuống cuồng, chuẩn bị nhảy từ trên lưng lạc đà xuống, nhưng bị cánh tay rắn chắc phía sau kéo lại:

Làm gì vậy? Điện thoại em rơi xuống nước rồi! Em phải đi nhặt nó ngay! Mộ Sở nói xong, tư thế như sẵn sàng nhảy xuống:

Anh buông em ra đã… Em muốn gãy một tay hay một chân sao? Chờ lạc đà quỳ xuống rồi từ từ leo xuống! Khẩu khí Lâu Tư Trầm bá đạo, và không được phép làm trái.

Mộ Sở bồn chồn vô cùng, cổ cô vươn dài, ánh mắt nhìn chăm chăm về vị trí điện thoại rơi, nhưng Lâu Tư Trầm đã nói thế rồi, Mộ Sở chỉ biết chờ chủ nhân của lạc đà đến.

Rất nhanh, chủ nhân đi tới.

Mộ Sở nhanh chóng bò xuống từ lưng lạc đà, bắt đầu cởi bỏ giày.

Kì thực, cái cô muốn không phải là điện thoại, mà là tấm ảnh trong điện thoại ấy!

Đó là tấm ảnh chụp hai người duy nhất của cô và hắn!

Mộ Sở vừa cởi giày, đang định nhảy xuống, thì thấy một bóng dáng quen thuộc, đã vượt qua cô, chống gậy đi tới nhảy xuống nước.

Mộ Sở giật bắn mình, không màng đến gì nữa, trực tiếp nhảy xuống nước kéo lấy hắn:

- Anh mau đi lên! Em tự tìm là được rồi!

Lâu Tư Trầm nhìn thấy đôi chân trống không của cô, chau mày.

Nước hồ không hề ấm:

- Đi lên.

Hắn ra lệnh.

- Anh đi lên đi!

Khóe mắt Mộ Sở đỏ hoe.

Đừng giành với tôi. Anh lên đi!! Xem như em cầu xin anh! Lâu Tư Trầm thấy khóe mắt đỏ hoe của cô, không kiềm được ôm chầm lấy cô:

- Tôi là đàn ông, hãy cho tôi một cơ hội thể hiện mình, ngoan ngoãn đi lên nào!

Còn không thể hiện nữa thì không biết, sau này còn có cơ hội như thế không nữa.

Mộ Sở bị hắn cố đẩy lên bờ, và Lâu Tư Trầm lần nữa bước xuống nước, Mộ Sở thấy bóng dáng tìm kiếm của hắn dưới nước, không kiềm chế được cảm xúc khóc như mưa.

Thời khắc này, cô hối hận rồi.

Hối hận tại sao bản thân lại cố chấp muốn nhặt cái điện thoại đó!

Không phải chỉ là điện thoại thôi sao? Mất rồi thì thôi! Cho dù bên trong có ảnh của hai người thì sao chứ? Cùng lắm thì chụp lại thôi!

Mộ Sở nước mắt đầm đìa xông xuống nước, ôm chằm lấy hắn:

Điện thoại em không cần nữa! Chúng ta đi lên, được không anh? Xem như em cầu xin anh … Điện thoại có thể không cần, nhưng dù thế nào ảnh vẫn phải giữ lại. Lâu Tư Trầm vừa nói vừa vẫy vẫy cánh tay không biết tự lúc nào có thêm chiếc điện thoại:

- Tìm thấy rồi.

Mộ Sở nhìn thấy màn hình điện thoại được ánh mặt trời chiếu vào tỏa sáng lấp lánh, vui mừng đến mức cười phá lên.

- Lại khóc rồi…

Lâu Tư Trầm đưa tay lau nước mắt cho cô:

- Càng lớn tuổi, càng thích khóc nhè? Không trưởng thành được rồi?

Mộ Sở lau đi nước mắt, giận dỗi đáp:

- Là do anh chứ ai! Đi nào, mau đi lên, nước hồ lạnh qúa!

Mộ Sở nắm tay kéo Lâu Tư Trầm từ từ bước lên bờ.

- Quần tây anh ướt hết trơn rồi

Mộ Sở không lo lắng cho bản thân, chỉ lo cho hắn, bực dọc nói hắn một tràng luôn:

- Chân anh vốn đã không khỏe, còn ngâm mình vào nước lạnh như thế, em thấy anh cố tình tức chết em đúng không hả?

Lâu Tư Trầm xem như không nghe thấy những lời phàn nàn của Mộ Sở, hắn kéo Mộ Sở cùng ngồi xuống dưới ánh mặt trời, chỉ lên mặt trời phía đỉnh đầu:

- Phơi nắng xíu là ổn thôi, trời nắng to, nhanh khô lắm! Vả lại, tôi cũng không cao quý tới mức đó, nếu việc cỏn con như thế cũng không giúp em được thì còn cần tôi chi nữa?

Trong mắt Mộ Sở ướt đẫm:

Em không cần anh phải làm gì cho em, em chỉ cần anh sống tốt, anh hiểu không? Nào! Nằm xuống! Lâu Tư Trầm nằm lên mặt cát, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý chỉ Mộ Sở cũng nằm xuống:

- Phơi phơi nắng, chốc nữa sẽ khô thôi, tiện thể nằm chờ hai con lạc đà chậm chạp phía sau luôn.

Hai con lạc đà chậm chạp, tức nhiên là ám chỉ Tiết Bỉnh, Lý Vi An và Lục Ngạn Diễm rồi.

Mộ Sở nằm xuống bên cạnh Lâu Tư Trầm.

Hắn ta dang cánh tay ra, để Mộ Sở nằm gác lên cánh tay hắn.

Mặt trời tỏa nắng chói chang, chiếu thẳng vào mắt, có chút khó chịu, Mộ Sở nhắm mắt lại.

Cô nghĩ, hai ngày nay. Có lẽ là những ngày mà cô thấy vui vẻ nhất trong 6 năm nay.

Đột nhiên cô xoay người, bất ngờ nằm lên người Lâu Tư Trầm, đè hắn dưới người cô.

Lâu Tư Trầm không ngờ cô lại đột nhiên đè lên người, nên có chút bất ngờ.

Ánh mắt sâu thẳm nhuốm màu sẫm hơn, cuống họng gợi cảm trượt xuống, giọng nói khàn khàn hỏi:

Làm gì vậy? Làm tình …. yêu thích chứ gì. Mộ Sở cố ý trả lời ngắt quãng.

Ánh mắt Lâu Tư Trầm lóe sáng, đôi ngươi đen tuyền co nhíu lại, phút chốc, đột nhiên lật người, đè ngược lại lên người Mộ Sở, hai bàn tay to giữ chặt bàn tay nhỏ của cô, khiến cô không thể cựa quậy nữa:

Tôi nói rồi, đừng khiêu khích tôi. Em đâu có khiêu khích anh chứ? Mộ Sở tỏ vẻ vô tội, cô chớp chớp đôi mắt quyến rũ, sau đó liếm nhẹ đôi môi một cách gợi cảm:

- Anh không nhận ra là em đang khiêu gợi anh …. Ưm ưm ưm …

Lời nói của Mộ Sở, chưa kịp dứt câu, đôi môi gợi cảm đã được bờ môi mỏng của Lâu Tư Trầm hôn lấy.

Bờ môi mỏng của hắn, giống như có ma lực vậy, hôn chặt đôi môi đỏ của Mộ Sở, lúc nhẹ nhàng, lúc mạnh mẽ, lúc chậm, lúc nhanh, mỗi một nụ hôn đều nóng tựa ngọn lửa, nhiệt độ nóng bỏng lan từ đôi môi Mộ Sở ra đến từng bộ phận trên cơ thể cô, tiếp đến là xương tủy, cuối cùng là …. Nơi nhạy cảm nhất trong đáy tim cô.

Cô cảm thấy mỗi một bộ phận trên người cô, dường như được hắn làm cho bùng cháy, bắt đầu thở gấp, thở nóng.

Thậm chí Mộ Sở có thể cảm nhận được, phía dưới bụng, đang có cái gì đó vừa nóng vừa cứng đang tựa vào cô, khiến tim cô hoảng loạn, cổ họng khô rát, càng không kiềm chế được …

Cô chủ động, dùng thân dưới của mình để tiếp đón sự to lớn của hắn, cách lớp vải quần mỏng tanh, không kiềm được chà sát nhau, cặp môi hôn chặt phát ra từng tiếng rên rỉ khêu gợi.

Hạt mồ hôi to, từng hạt từng hạt rơi từ trán của Lâu Tư Trầm xuống.

Lòng bàn tay hắn nắm lấy Mộ Sở đã sớm đầy mồ hôi nóng rực, bám dính vào tay Mộ Sở, dường như muốn thiêu cháy từng lớp da của cô vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.