Lương Cận Nghiêu siết chặt người đang không ngừng run rẩy trong ngực mình, chỉ muốn truyền hết độ ấm trên người sang cho anh:
Nghe tôi nói đây, chắc chắn em có thể chiến thắng nó! Vượt qua cơn ác mộng này là chúng ta sẽ thắng! Có lẽ nó rất mạnh mẽ, nhưng chỉ cần chúng ta kiên trì là được! Chỉ cần em mạnh hơn nó thì nó sẽ không thể nào làm hại tới em nữa! Cút —— Lư Viễn dùng hết sức bình sinh để đẩy người đàn ông kia ra xa:
- Cút ngay!
Nước mắt nước mũi tràn ra, trong đầu không ngừng vang lên những tiếng “ong ong” vô nghĩa, anh không chịu được nữa mà lăn lộn gào thét hòng giảm bớt nỗi khổ này lại.
- Đau quá! Đau ——
Khó chịu đến mức anh không ngừng dùng đầu đập xuống đất.
Chỉ hận không thể cứ thế này chết đi cho xong, chết đi được thì sẽ được giải thoát!
Lương Cận Nghiêu thấy thế vội kéo người đang tự hại mình lên rồi lại ôm anh vào lòng:
Lư Viễn! Lư Viễn ——— Cho tôi thuốc được không? Trên mặt Lư Viễn đã ướt nhẹp bởi nước mắt.
Bộ dáng đáng thương kia đập vào mắt Lương Cận Nghiêu, như lưỡi dao không ngừng đâm xuyên qua tim gã, khiến trái tim vừa đau đớn lại vừa khổ sở.
Có đôi khi Lương Cận Nghiêu từng nghĩ không bắt người này cai thuốc nữa, cùng lắm thì cho anh đủ thuốc là được rồi, dù sao Lương Cận Nghiêu gã cũng không thiếu tiền nuôi anh.
Nhưng dù gã có tiền tiêu không hết thì sao chứ? Mua ma túy cho anh thì dễ nhưng làm sao mới đổi lại được cơ thể khỏe mạnh cho anh đấy, nếu cứ để mặc anh dùng ma túy thì sớm muộn cũng có ngày anh chết vì thuốc thôi!
- Cho tôi hít một hơi thôi! Xin anh... Hít xong anh giết tôi cũng được!!!
Lư Viễn khóc lóc cầu xin người đàn ông trước mặt.
Trong một giây Lương Cận Nghiêu thật sự muốn lấy súng bắn chết tên nghiện này đi cho xong.
Trong ngực gã như có một hòn đá đè nặng lên, từng giây từng phút ép tới mức gã thở không nổi nữa.
Gã không lên tiếng, đôi môi mỏng mím chặt lại rồi giơ tay kéo người kia vào lòng, ôm anh thặt chặt.
Nếu có thể Lương Cận Nghiêu thật sự hy vọng vĩnh viễn anh sẽ không lên cơn thèm thuốc trước mặt mình một lần nào nữa, bởi cảnh tượng thế này mỗi lần nhìn thấy lại khiến bản thân gã đau như bị đem ra cắt da cắt thịt. Thế nhưng gã cũng lại hy vọng mỗi lần người này lên cơn đều có chính mình bên cạnh.
Lư Viễn không muốn bị bất cứ ai nhìn thấy bộ dáng mình lúc lên cơn, là Lương Cận Nghiêu không mong bất kể kẻ nào khác thấy cảnh này, không mong người khác sẽ nhìn anh như quái vật, như một kẻ cặn bã của xã hội. Cảnh tượng đáng sợ mà cũng đáng thương thế này chỉ cần một mình Lương Cận Nghiêu gã nhìn thấy là đủ rồi!
Lư Viễn dù đau đớn, hay khó chịu, nhận hết mọi tra tấn thì Lương Cận Nghiêu gã vẫn sẽ luôn theo cùng!
- Cho tôi thuốc ——
Lư Viễn giãy giụa cầu xin Lương Cận Nghiêu, nhưng thấy gã cứ tỏ ra thờ ơ thì anh lập tức mất khống chế cảm xúc, sẵn sàng dùng cái đầu đang bị thương của mình nhào lên đập vào đầu Lương Cận Nghiêu.
Một tiếng “bộp — ” vang lên, Lương Cận Nghiêu bị đập đến mức đầu váng mắt hoa.
- Mẹ nó!
Gã bực đến mức chỉ hận không thể đánh người này ngất đi mới tốt.
Gã lấy sức rồi đẩy ngã Lư Viễn sau đó ngồi chống trên eo anh, tay thì nắm chặt lấy hai cánh tay đang quơ quào loạn xạ kia:
- Em biết điều một chút cho ông!
Mắt Lư Viễn đã biến thành màu đỏ, trong con ngươi vằn lên tơ máu, hung ác trừng người trước mặt, bộ dáng như thể hận mình không tự cắn chết gã vậy.
Lúc này anh căn bản là mất hết tính người rồi.
Nếu trên tay có dao thì chắc chắn anh sẽ cầm dao đâm thẳng vào Lương Cận Nghiêu.
Mà đúng là ngay gần tay Lư Viễn đang có một thứ như thế bị vứt dưới đất!
Một cái liềm sắc bén.
- Buông ra ——
Bị ma túy khống chế nên lúc này Lư Viễn khỏe hơn bình thường nhiều lắm, anh giãy khỏi Lương Cận Nghiêu rồi cầm lấy cái liềm bên cạnh lên, sau đó bổ thẳng xuống:
- Đi chết đi!
Đao kiếm luôn là thứ không có mắt, Lương Cận Nghiêu rõ ràng không thể ngờ được chuyện này lại phát sinh, thế nên trên vai lãnh trọn một nhát chém của Lư Viễn, nháy mắt máu vẩy ra ướt nhẹp cánh tay gã.
- Mẹ nó!
Gã cắn răng chịu đau, tức giận đấm Lư Viễn một cú rồi giật lấy vũ khí của anh sau đó ném đi thật xa. Cuối cùng lại tát thẳng một cái lên khuôn mặt vẫn trắng bệch của người đang lên cơn nghiện kia:
- Em con mẹ nó tỉnh táo lại cho ông ngay!
Lư Viễn bị đánh đến hoa cả mắt, chỉ có cảm giác trước mặt tối sầm lại rồi sau đó nghẹo đầu ngất đi.
- Lư Viễn?
Lương Cận Nghiêu nhíu mày hô lên.
Không có phản ứng gì.
- Lư Viễn?!
Vỗ nhẹ khuôn mặt trắng bệch kia nhưng vẫn không có phản ứng.
Gã hốt hoảng kiểm tra mạch đập của anh, dù không ổn định nhưng may là vẫn có mạch.
Có lẽ vì chất gây nghiện kích thích mạnh tới não thế nên anh cuối cùng không chịu nổi rồi ngất đi.
Lương Cận Nghiêu lúc này mới dám thở mạnh, cơ thể cũng thả lỏng hơn:
- Mẹ nó!
Gã cáu kỉnh chửi thề.
Thần kinh vốn căng thẳng được thả lỏng thì mới cảm nhận được cơn đau buốt trên vai.
Máu gần như đã chảy đầy tay, còn vẩy lên cả chiếc áo sơ mi gã dùng để quấn cho Lư Viễn lúc trước.
Một nhát chém kia cũng khá sâu.
Lương Cận Nghiêu nhíu mày nhìn người đàn ông đã bất tỉnh kia, tức giận véo má anh một cái:
- Em con mẹ nó đúng là ác thật! Chờ em tỉnh lại rồi xem ông đây phạt em thế nào!
Gã trượt xuống khỏi người Lư Viễn rồi mò trong túi quần ra một gói thuốc lá.
Rút một điếu rồi xé lớp giấy bọc ngoài sau đó vê sợi thuốc rã ra rồi rịt vào miệng vết thương để cầm máu.
Lúc dán sợi thuốc lá lên người quả thực cũng hơi đau, thế nhưng chút đau đớn này Lương Cận Nghiêu vẫn có thể chịu được.
Nói thật ra thì nỗi đau này cũng không đáng gì.
Lúc bắt ma túy còn từng bị súng bắn thì vết thương thế này nào có đáng gì đâu.
So với sự khó chịu trong lòng thì thương tích ngoài da thịt không là gì hết.
Lương Cận Nghiêu lại rút một điếu ra rồi đưa lên miệng, rồi tìm bật lửa châm thuốc, hít vào một hơi sau đó nhả ra khói trắng. Gã cúi đầu nhìn người vẫn đang mê man, đôi mắt đen như thể càng sâu không thấy đáy:
- Tôi mẹ nó rốt cuộc là thích điểm gì ở em chứ? Không sinh con cho ông được thì thôi lại còn suốt ngày gây chuyện...
Nhưng biết làm sao được?
Lương Cận Nghiêu gã lại cứ như kẻ nghiện ma túy, say mê anh đến điên rồ, muốn cai cũng không thể cai nổi!
Gã thở dài, nếu chính mình là kẻ nghiện thì Lư Viễn chính là thứ ma túy mà gã không thể nào cai nổi!
Ít nhất giờ gã không cai được!
Lương Cận Nghiêu lấy điện thoại trong túi ra, định gọi cho Tần Mộ Sở hỏi ông Lư đã trở về chưa, nhưng vẫn thấy báo hiệu không bắt được sóng.
- Đùa đấy à!
Gã lại đành cất điện thoại đi rồi ngồi hút thuốc tiếp.
Giờ muốn tiếp tục tìm kiếm tin tức của ông Lư rõ ràng là không được, Lư Viễn đang hôn mê còn gã lại bị thương.
Thôi thì nghỉ ngơi một lát đi!
Chờ Lư Viễn tỉnh dậy rồi tính tiếp.
Lương Cận Nghiêu cứ thế cởi trần nằm xuống đất.
Sỏi đá trên đất cộm lên, chỉ là gã cũng đã quen rồi, trong quân ngũ lúc huấn luyện sinh tồn tại dã ngoại còn khổ gấp ngàn lần ấy chứ!
Gã giơ cánh tay không bị thương ra sau đầu làm gối, một tay kia thì để cầm thuốc, dù hơi đau nhưng đợi một lúc cũng dần quen.
Lư Viễn bên cạnh vẫn thở đều.
Gã nghiêng đầu nhìn anh, sau đó giơ tay kéo người đang mê man kia vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu anh, Lương Cận Nghiêu mới tự mình lẩm bẩm:
- Tôi mẹ nó đời này chắc khó thoát khỏi xui xẻo là em rồi! Em thử nói xem cái bộ dáng như quỷ thế này ngoài ông đây thì liệu còn ai thích nữa hả? Đúng là có phúc mà không biết hưởng!
Lương Cận Nghiêu nói xong thì hôn một cái thật mạnh lên trán người trong lòng.
...
Trời dần sáng, lúc ánh nắng bắt đầu xuyên qua những đám mây để chiếu xuống mặt đất thì Lư Viễn mới mơ màng tỉnh lại.
Đầu đau quá!
Mặt cũng đau quá!
Như thể bị ai đó đánh mạnh lên vậy.
Cả cơ thể cũng đau như bị tháo rời ra, khó chịu đến không thở nổi.
Anh nhíu mày, cố nên cơn đau rồi chậm rãi mở mắt.
Thấy thứ đập vào mắt khiến anh không khỏi sửng sốt.
Đó là một lồng ngực đàn ông cường tráng.
Cơ ngực rộng lớn, từng tấc da vì được phơi nắng thường xuyên mà trở thành màu đồng quyến rũ...
Từng chút một kích thích trái tim anh, làm nó đập mỗi lúc một nhanh hơn.
Lư Viễn anh từ lúc nào thấy cơ thể trần trụi của đàn ông cũng có thể tim đập chân run thế này? Rõ ràng từ trước tới giờ anh vẫn thích phụ nữ cơ mà!
- Nhìn nữa là sẽ rơi nước miếng đấy!
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói ngả ngớn của Lương Cận Nghiêu.
Tim Lư Viễn rung lên, anh giật mình ngẩng đầu nhìn gã.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Lương Cận Nghiêu thì tất cả những chuyện xảy ra đêm qua dần dần tái hiện trong đầu anh.
Chính mình dùng đầu đập gã...
Hai người lao vào đánh nhau, cuối cùng, anh còn lấy...
Lư Viễn hoảng hốt bật dậy:
- Tôi làm anh bị thương ở đâu? Để tôi xem!
Lương Cận Nghiêu cũng ngồi dậy, gã vươn vai cho đỡ mỏi rồi chỉ chiếc áo sơ mi của mình trên người Lư Viễn:
- Mau cởi áo ra cho tôi! Không lát về nhà bị ông em thấy bộ dáng tôi quần áo lộn xộn thế này lại nghi ngờ chúng ta ở ngoài làm chuyện gì xấu xa thì chết!
Đến lúc này rồi mà gã vẫn nói đùa được.
Chỉ là Lư Viễn cũng không có tâm trạng mà đùa với gã.
Anh nhìn Lương Cận Nghiêu một vòng, thấy vết thương trên bả vai gã, trong đôi mắt đen lóe lên cảm xúc phức tạp, có hối hận, có xấu hổ, còn có cả đau lòng.
Lương Cận Nghiêu liếc một cái là biết anh đang nghĩ gì, thế nên gã chỉ nhẹ nhàng nói:
- Chuyện nhỏ ấy mà. Chỉ là vết thương ngoài da thôi! Về thôi, chúng ta lòng vòng cả đêm trong núi thế này khéo ông em cũng đã về nhà lâu rồi ấy, cứ ở đây mãi ngược lại còn khiến người ở nhà lo lắng vô ích, đi nào!
Lương Cận Nghiêu nói xong thì phủi lá cây và bùn đất dính trên người rồi đứng dậy.
Lư Viễn cũng đứng lên theo.
Anh cắn răng một lúc lâu rồi mới nhìn Lương Cận Nghiêu bảo:
- Anh trở về đi!