Lư Viễn bỗng nhớ tới chuyện Lương Cận Nghiêu muốn đè anh trong rừng lúc trước...
Vậy ra các cặp tình nhân đều thích ấy ấy ở trong rừng à?
Làm thế càng kích thích hơn à?
Có điều trông cũng kích thích thật nhỉ!
- Đâu có! Anh đang nói bậy bạ gì thế?
Mộ Sở đỏ mặt phủ nhận.
Lư Viễn cười cười, anh chì vào gò má đỏ bừng của cô rồi nói:
- Mặt em đỏ như mông khỉ rồi kia. Thế mà em còn dám nói không làm gì cơ đấy! Em nhìn anh ta xem, mặt đen hơn nhọ nồi. Đây là dáng vẻ điển hình khi chưa thỏa mãn dục vọng đấy!
Lúc Lương Cận Nghiêu chưa thỏa mãn dục vọng cũng y chang thế này!
Lâu Tư Trầm đen mặt lại rồi nói:
Nếu anh biết mình không được chào đón ở đây thì sao không lăn đi hả? Sao tôi phải đi kia chứ? Lư Viễn vừa nói vừa cầm cây sào bị hai người Mộ Sở vứt dưới đất lên, đoạn bắt dầu đập lê rớt xuống.
Tôi không đi đâu! Bây giờ tôi phải bảo vệ nhóm chó FA yếu đuối mà! Nếu như hai người không nhịn được thì cứ vào sâu thêm chút rồi tiếp tục ấy ấy. Tôi bảo đảm sẽ không nhìn lén đâu, mà tôi còn có thể canh chừng dùm hai người nữa. ... Lúc này, Tần Mộ Sở rất muốn đòi hố chôn mình luôn.
Lâu Tư Trầm kéo Tần Mộ Sở xoay người trở về.
- Nè! Hai người đi đâu thế? Không hái lê nữa à?
Lư Viễn thấy bọn họ cùng nhau quay về thì gấp tới mức la lớn lên:
- Hai người đừng đi mà! Ít ra phải có một người ở lại nhặt lê hộ tôi chứ.
Nhưng bọn họ lại chẳng để ý tới anh, như thể chẳng nghe thấy lời anh nói.
Lâu Tư Trầm không muốn đế ý tới Lư Viễn, còn Tần Mộ Sở thì... ngại trả lời.
Tự dưng bị bắt gặp đang làm chuyện đó, cô đâu còn mặt mũi nói chuyện với anh!
Lư Viễn nhìn theo bóng lưng của hai người kia mà cảm thán:
- Vẫn là Lương Cận Nghiêu tốt nhất, ít ra làm gì cũng có hai người.
Giờ thì hay rồi, một mình anh ở đây, suốt ngày bị hai người kia nhét thức ăn chó vào mồm!
Đêm dài đăng đẵng, anh cô đơn biết dường nào!
...
Ngày ngày, Lư Viễn sẽ theo ông nội Lư lên núi hái thuốc, nhưng hầu như đều trở về với vẻ thất vọng.
Mấy hôm trước chẳng nhìn thấy bóng dáng của loài hoa kia đâu cả. Mấy hôm sau trông thấy nó, nhưng vừa lại gần thì cánh hoa lập tức biến mất.
Trong lòng Lư Viễn rất chản nản.
Mỗi ngày Tần Mộ Sở đều đứng dưới chân núi đón bọn họ, nhưng lần nào cũng nhìn thấy bọn họ ủ rũ trở về.
Cứ thế kéo dài gần nửa tháng.
Hôm đó, lúc trời gần sập tối, Tần Mộ Sở vẫn đứng dưới chân núi đợi ông cháu Lư Viễn trở về.
Thật ra trải qua nhiều ngày thất bại như thế, Mộ Sở chẳng còn hy vọng nhiều vào loại thuốc này. Cô đi tới t9i lui trên bãi cỏ, đá mấy miếng đá vụn giết thời gian.
Cùng lúc đó, Lâu Tư Trầm ngồi trên ghế thưởng thức trà, hắn vẫy tay với Tần Mộ Sở.
- em lại đây, uống trà với tôi nào.
Mộ Sở do dư một chút, cô nhìn thoáng qua ngọn núi rồi mới đi tới chỗ của Lâu Tư Trầm.
Bỗng dưng, cô nghe thấy giọng nói đầy kích động của Lư Viễn vang lên trong núi:
- Sở Sở!! Sở Sở.
Thật ra Lư Viễn vẫn chưa nhìn thấy Mộ Sở, nhưng anh biết cô đang ở dưới chân núi chờ anh và ông nội. Cho nên anh mới la lớn lên, dù không thấy người nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng của anh.
Mộ Sở nghe thấy tiếng gọi của Lư Viễn, cô giật mình, vội vàng chạy vào trong núi.
Anh Viễn!! Em ở đây này!! ... Lâu Tư Trầm đen mặt lại.
Sao hai người lại thân thiết đến thế, rốt cuộc xem Lâu Tư Trầm hắn là gì hả?
Lâu Tư Trầm cảm thấy mình nên hối Lương Cận Nghiêu tới hốt người về.
- Sở Sở, anh với ông nội đã tìm được nó rồi! Bọn anh đã tìm được nó rồi!
Lư Viễn la lên đầy phấn khích.
Thật ra Lâu Tư Trầm nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của Lư Viễn thì cũng đoán được phần nào, chẳng qua trước giờ hắn vẫn luôn bình thản như thế.
Nhưng Mộ Sở thì khác, cô nhảy cẫng lên vô cùng vui mừng.
- Thế thì tốt quá rồi! Tư Trầm được cứu rồi! Mau cho em xem hoa này trông như thế nào?
Lư Viễn vội vàng chạy tới chỗ Tần Mộ Sở, sau đó anh lấy ra một chiếc khăn tay bằng tơ tằm ra.
Chỉ có ba đóa mà thôi. Chúng ta phải cẩn thận. Hoa này chỉ có thể xem chứ kh6ong được chạm vào, nó quý lắm đấy! Được được được, em chỉ xem thôi, tuyệt đối em sẽ không chạm vào nó đâu. Mộ Sở gật đầu như giã tỏi.
Lúc này Lư Viễn mới mở khăn ra một cách cẩn thận, sau đó cánh hoa vàng chói lộ ra trước mắt họ.
- Wow... đẹp quá đi mất!
Mộ Sở cảm thấy, có lẽ đây là bông hoa đẹp nhất, màu sắc tinh khiết nhất mà cô từng thấy.
- Trông nó đẹp quá nhỉ!
Đúng là khiến người ta không nhịn được muốn chạm vào nó!
Em tuyệt đối đừng chạm vào nó! Ông nội anh nói, thứ gì càng đẹp thì càng độc! Nếu em đụng vào nó, ngón tay em cũng bị tê liệt luôn đấy! Độc thế ư? Tần Mộ Sở không khỏi căng thẳng.
Ông lão Lư cũng đi tới nói:
Được rồi, xem cũng đã xem rồi, mau đưa thuốc cho ông nào! Dạ ông nội! Lư Viễn cẩn thận gói lại rồi đưa cho ông nội Lư, trông anh như sợ bản thân sẽ làm hư cánh hoa vậy.
Đây đúng là loại thuốc rất hiếm có! Hơn nữa là thuốc trị bệnh rất hiếm có đấy.
Cho nên anh phải cẩn thận hơn chút rồi.
Ông nội Lư cầm khăn chứa cánh hoa, đi tới trước mặt Lâu Tư Trầm.
Hai người Mộ Sở, Lư Viễn cũng vội theo sau.
Lâu Tư Trầm thấy thế thì vội vàng đứng dậy.
- Cứ ngồi đấy đi, khỏi đứng dậy!
Ông Lư bảo Lâu Tư Trầm ngồi xuống rồi nói:
- Bây giờ thuốc đã tìm thấy rồi, nhưng hai đứa quyết định xong chưa?
Lâu Tư Trầm nhìn về phía Tần Mộ Sở đứng đằng sau ông Lư.
Ông thấy thế cũng quay đầu nhìn sang Tần Mộ Sở.
Lư Viễn cũng nhìn về phía cô.
Tần Mộ Sở biết họ có ý gì, bọn họ đang chờ quyết định của cô.
Tần Mộ Sở hồi hộp, cô nuốt nước bọt rồi mỉm cười nói:
Vậy cứ thử một phen! Bọn con đã bàn bạc như thế ạ. Ừm. Ông Lư gật đầu nói:
Vậy chúng ta cứ thử một phen xem sao! Cảm ơn ông nội. Lâu Tư Trầm trầm giọng nói.
Con đừng khách sáo như thế. Viễn à, con đi pha chế với ông nào! Vâng ạ! Lư Viễn xách balo, đi theo ông Lư vào phòng chứa thuốc.
Còn Mộ Sở thì im lặng ngồi đối diện Lâu Tư Trầm.
Lâu Tư Trầm thấy cô im lặng thì ngước mắt, liếc cô một cái rồi hỏi:
Sao bỗng nhiên em lại im lặng vậy? Em... em hơi lo... Tần Mộ Sở trả lời, hai tay cô run rẩy.
Cô nghĩ tới cánh hoa đẹp khó mà tả hết kia cùng với độc tính của nó.
- Chỉ cẩn chạm vào cũng có thể khiến ngón tay bị tê liệt. Đóa hoa này thật đáng sợ...
Lâu Tư Trầm rót một tách trà nóng, rồi đưa tới trước mặt cô.
- Em uống chút trà cho đỡ sợ đi. Nếu em sợ thì chúng ta không uống nó nữa.
Hai tay lạnh buốt của Mộ Sở cầm lấy tách trà nóng hổi kia, cô cố gắng hấp thu hơi nóng tỏa ra từ nó.
... Bây giờ trong lòng em rất hỗn loạn. Loạn gì chứ? Uống với không uống chỉ có hai kết quả mà thôi! Anh không sợ ư? Sao anh có thể bình tĩnh như thế kia? Mộ Sở thật sự rất bội phục Lâu Tư Trầm.
Tôi đã ở ranh giới sống chết rồi thì còn sợ gì nữa chứ? Cho nên cứ thuận theo tự nhiên thôi em. Thuyền tới cầu tự nhiên thẳng mà. Cũng đúng... Mộ Sở thở dài nói:
Có khi do em nghĩ nhiều, tự làm khó bản thân mình mà thôi. Ừm. Lâu Tư Trầm gật đầu đáp.
Được Lâu Tư Trầm trấn an, nỗi lo lắng trong lòng Mộ Sở cũng dịu bớt.
Ngay lúc đó, ông Lư cầm ống rút máu dùng một lần tới gần bọn họ.
Tư Trầm, ông muốn rút ít máu của con. Đây cũng là một vị thuốc sao ông? Lâu Tư Trầm hỏi.
- Ừm.
Ông nội Lư gật đầu nhưng chẳng nói thêm gì khác.
- Con xắn tay áo lên đi!
Lâu Tư Trầm cởi nút tay áo, hắn xắn tay áo lên để lộ cánh tay rắn chắc. Ông lau cồn sát trùng lên trước rồi mới rút máu hắn.
Sau khi rút khá nhiều máy thì ông lại đưa một viên đường phèn cho hắn.
Con ăn chút ngọt vào. Cảm ơn ông. Lâu Tư Trầm trầm giọng nói.
Sau đó ông nội Lư xoay người đi vào phòng thuốc.
Cả ngày, ông cháu họ Lư đều ở rịt trong phòng thuốc. Tới bữa cơm, họ chỉ ra ngoài ăn vài miếng rồi lại vội vàng chạy vào phòng thuốc.
Nửa đêm, Tần Mộ Sở đang ngủ thì mắc tiểu.
Đúng là không nên uống nước trước khi đi ngủ mà.
Mộ Sở sợ đánh thức Lâu Tư Trầm đang nằm cạnh cô. Cô cẩn thận bước xuống giường rồi rón rén đi về phía nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở cạnh phòng thuốc, khá xa phòng cô.
Vốn dĩ Tần Mộ Sở đi tới nhà vệ sinh để đi tiểu, nhưng cô lại phát hiện phòng thuốc vẫn còn sáng đèn.
Chẳng lẽ ông nội Lư vẫn còn thức ư? Mấy giờ rồi nhỉ?
Mộ Sở liếc nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ đã là ba giờ sáng rồi.
Đã trễ thế này!
Mộ Sở cảm thấy đau lòng, ông nội gần như đã thức suốt đêm để chữa bệnh cho Lâu Tư Trầm.
Mộ Sở biết trong lòng ông nội Lư vẫn cảm thấy chất độc trong người Lâu Tư Trầm có liên quan tới ông. Nhưng mà còn cô thì sao? Cô cũng có liên quan tới nó!
Tần Mộ Sở đứng trước cửa ra vào, cô đang do dự không biết có nên gõ cửa nhắc ông Lư nghỉ ngơi hay không, chợt cô nghe thấy cuộc đối thoại của hai ông cháu họ Lư.
- Viễn à, tuy con là huyết mạch duy nhất của nhà họ Lư chúng ta, nhưng mà... ông nội đành phải có lỗi với nhà họ Lư mà thôi!
Ông thở dài một tiếng.
- Nếu có thể, ông sẽ không bắt con thử thuốc thay cho Tư Trầm đâu. Ông từng nghĩ tự mình thử thuốc, dù sao chính ông nợ bọn họ. Nhưng mà độc tính của nó quá mạnh, ông sợ nếu nuốt vào thì e rằng ông khó mà tỉnh táo bào chế thuốc, cho nên con đành phải chịu thiệt vậy. Nhưng ông nội đồng ý với con, lỡ như con xảy ra chuyện gì thì ông sẽ dốc hết sức cứu con! Con mau uống chén máu này đi.