Tiết Bỉnh chở Mộ Sở và Lâu Tư Trầm đến trung tâm thành phố.
Trên đường đi, Mộ Sở căng thẳng tới mức không dám nói lấy một câu, bàn tay bị Lâu Tư Trầm nắm lấy còn chảy mồ hôi nhễ nhại.
Lâu Tư Trầm có thể cảm nhận được sự hồi hộp của Mộ Sở, nhưng thật ra trong lòng hắn cũng không bình tĩnh hơn cô là mấy, im lặng hơn nhiều. Hắn luôn bất giác liếc nhìn Mộ Sở bên cạnh mình, thấy cô đang lặng lẽ hít thở thật sâu, hai má đỏ rực hơi phồng lên, rất là đáng yêu.
Lâu Tư Trầm nhìn Tiết Bỉnh đang lái xe đằng trước, thấy Tiết Bỉnh đang âm thầm quan sát họ xuyên qua gương chiếu hậu. Lâu Tư Trầm trừng Tiết Bỉnh trong gương chiếu hậu một cái khiến anh ta sợ tới mức rụt cổ lại, thu hồi ánh mắt bà tám, làm bộ như đang chuyên chú lái xe, không dám nhìn bậy bạ nữa.
Lâu Tư Trầm ngồi ngay ngắn lại.
Mộ Sở ở bên cạnh rõ ràng không phát hiện tình huống bên này của họ, vẫn chìm đắm trong thế giới của mình.
Lâu Tư Trầm ngẫm nghĩ rồi nghiêng đầu đến gần cô, ghé vào tai cô hỏi nhỏ:
- Em hồi hộp lắm à?
- Hả?
Mộ Sở bừng tỉnh, nghe thấy hắn hỏi vậy, khuôn mặt cô càng đỏ rực hơn, không đầu không đuôi hỏi lại một câu:
- Anh thấy sắc mặt em trông thế nào?
Lâu Tư Trầm sửng sốt, sau đó gật đầu:
- Tốt lắm, chẳng qua là trông hơi yếu một chút. Chắc là do trưa nay lấy máu khử độc.
Lâu Tư Trầm nói rồi vén sợi tóc trên trán Mộ Sở ra sau tai cô với vẻ cưng chiều.
Mộ Sở ôm lấy hai má của mình, hơi lo lắng hỏi anh:
- Có phải là trông có vẻ trắng bệch không? Chắc chắn quầng thâm mắt cũng rất đậm, tối hôm qua…
Nói đến đây, Mộ Sở lại nhớ tới chuyện tối qua, hai má lập tức càng đỏ hơn nữa. Lại nhớ tới trên xe còn có Tiết Bỉnh, cô vội ngậm miệng lại.
Lâu Tư Trầm nhìn dáng vẻ e thẹn của cô thì đoán ra ngay cô đang nghĩ gì trong lòng. Hắn hơi nhếch mép, cười đểu cáng:
- Sắc mặt hoàn toàn không trắng tí nào, ngược lại còn đỏ rực, giống hai quả táo.
- …
Mộ Sở biết hắn đang trêu ghẹo sự xấu hổ của cô.
Mộ Sở dứt khoát lấy gương của xe xuống, soi thử xem, không khỏi buồn bực.
Sắc mặt đúng là không được tốt lắm. Tuy rằng gương mặt hơi đỏ lên vì e thẹn, nhưng vẫn không giấu được nét suy yếu trong đó, quầng thâm mắt cũng rất rõ ràng. Dù sao thì tối qua giày vò lâu như thế, mãi tới sáng mới đi vào giấc ngủ.
Mộ Sở vỗ hai má của mình, lẩm bẩm:
- Nếu biết hôm nay sẽ chụp ảnh cưới thì…
Thì cô không làm thế nữa đâu!
- Lát nữa đi trung tâm thương mại trước được không?
Mộ Sở thò đầu hỏi Tiết Bỉnh đằng trước, lại nói:
- Tôi muốn mua mỹ phẩm trước để trang điểm lại.
- …
Lâu Tư Trầm và Tiết Bỉnh đồng thời tỏ vẻ cạn lời.
Thế giới của phụ nữ quả là khó hiểu.
Nhưng cạn lời thì cạn lời, cuối cùng xe vẫn dừng lại ở bãi đỗ xe trong trung tâm thương mại.
Mộ Sở nhanh chóng mua đủ bộ mỹ phẩm bằng tốc độ nhanh nhất, còn nhân tiện nhờ chuyên viên trang điểm trong cửa hàng trang điểm nhẹ cho mình. Lâu Tư Trầm chống gậy ba-toong kiên nhẫn đứng chờ bên cạnh.
Nói thật thì đây là lần đầu tiên hắn cùng mua đồ trang điểm với phụ nữ. Trước kia hắn có mua mỹ phẩm cho mẹ, nhưng đa phần đều là mẹ chọn xong rồi, hắn chỉ cần trả tiền thôi. Để hắn kiên nhẫn chờ một người, nhìn cô ấy lựa chọn, nhìn cô ấy trang điểm, đúng là lần đầu tiên.
Nhưng Lâu Tư Trầm lại cảm thấy cảnh này cho hắn cảm giác rất an nhàn bình yên.
Gương mặt xinh đẹp tươi tắn của Mộ Sở phản chiếu trong gương, hắn cứ vậy kiên nhẫn nhìn vợ mình trở nên tràn đầy tinh thần từng chút từng chút một dưới bàn tay phù thủy của chuyên viên trang điểm. Nhưng bất kể là cô ấy sau khi trang điểm hay là cô ấy trước khi trang điểm thì trong mắt hắn, vẫn luôn là người xinh đẹp nhất!
Mộ Sở nhìn bản thân mình ‘mặt mày sáng ngời’ trong gương, hài lòng gật đầu, ôm cánh tay Lâu Tư Trầm cười tươi tắn:
- Đi thôi!
Trong trung tâm thương mại không tốn bao nhiêu thời gian, ba người nhanh chóng chạy tới cục dân chính.
Nhưng không ngờ rằng, mới xuống xe đã thấy Trần Ngọc và Tô Thành Lý, dắt Diên Vĩ và Nhật Lâm đi về phía họ.
- Mẹ!!!
Diên Vĩ sung sướng kêu to.
- Ba!
Bé Nhật Lâm cũng nhảy nhót.
- Sao các con lại đến đây?
Mộ Sở vui sướng không thôi, vội đi tới trước một tay ôm lấy bé Nhật Lâm vào lòng, tay còn lại thì ôm Đuôi Nhỏ cưng của cô:
- Nói thật đi, có phải các con nhớ mẹ không hả?
Cô thật sự là rất nhớ rất nhớ chúng!
- Nhớ!
- Nhớ!
Hai đứa trẻ cùng đồng thanh.
- Thời khắc quan trọng như thế, sao chúng ta lại không đến đây được chứ?
Trần Ngọc cười nói:
- Tiết Bỉnh vừa tới hỏi mẹ sổ hộ khẩu thì mẹ biết ngay là chuyện gì mà!
Dù sao thì Trần Ngọc cũng là người từng trải, chuyện này không thể giấu bà ấy được.
Bà ấy vừa nói với Tô Thành Lý, hai người lập tức quyết định đến bắt quả tang họ ở cục dân chính.
Bên này, Mộ Sở và đám người Trần Ngọc, Tô Thành Lý trò chuyện vui vẻ. Đuôi Nhỏ rời khỏi lòng Mộ Sở, ngược lại đi về phía Lâu Tư Trầm bên cạnh.
Thấy con gái cuối cùng cũng chú ý tới mình, không hiểu sao Lâu Tư Trầm lại cảm thấy khẩn trương, ưỡn thẳng lưng theo phản xạ.
Đuôi Nhỏ đứng trước mặt hắn, miệng nhỏ hơi hé mở, dường như muốn gọi một tiếng ‘Ba’, nhưng lời tới môi lại không hiểu sao mà không gọi ra khỏi miệng được.
Dù sao thì mười một năm qua, số ngày là họ chung sống thật sự là quá ít, ít đến mức gần như có thể tính bằng giờ.
- Hi!
Cuối cùng Lâu Tư Trầm chủ động chào hỏi Đuôi Nhỏ.
Giống như một người bạn cùng thế hệ vậy!
- Hi!
Đuôi Nhỏ cười rồi đáp, trong lúc nhất thời, bầu không khí gượng gạo giữa hai người giảm bớt rất nhiều.
Đuôi Nhỏ nói:
- Con có thể nói chuyện với ba một mình được không?
- Dĩ nhiên rồi.
Lâu Tư Trầm gật đầu.
Nghe thấy lời nói của con gái, Mộ Sở không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía con gái và Lâu Tư Trầm.
Lâu Tư Trầm nói với Mộ Sở:
- Anh và Đuôi Nhỏ đi vào quán café gần đây ngồi một lát. Các em vào đại sảnh chờ anh trước đi, sẽ nhanh thôi.
- Vâng.
Mộ Sở không lo lắng về nội dung cuộc nói chuyện giữa hai cha con họ. Cô cũng cảm thấy hai người họ đúng là rất cần không gian riêng để nói chuyện với nhau.
Thế là Mộ Sở dẫn bé Nhật Lâm đi vào đại sảnh xếp hàng đăng ký với Trần Ngọc và Tô Thành Lý.
Lâu Tư Trầm thì dắt con gái vào quán café bên cạnh.
Lúc gọi thức uống, Lâu Tư Trầm chỉ cần một ly nước, cuối cùng hỏi Diên Vĩ:
- Con muốn uống gì?
- Con có thể uống café không?
- Dĩ nhiên rồi.
- Nhưng mẹ chưa bao giờ cho con uống hết.
Chuyện này…
Lâu Tư Trầm ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi Đuôi Nhỏ:
- Tại sao mẹ lại không cho con uống?
- Mẹ nói café bên ngoài đa số là hòa tan, uống vào có hại cho sức khỏe.
Điều này thì đúng là sự thật.
Lâu Tư Trầm rất là tán đồng.
Hắn gật đầu, nói với nhân viên phục vụ:
- Vậy cho hai ly nước chanh.
Hắn có thể thấy được cảm xúc hụt hẫng trong mắt Đuôi Nhỏ, nhưng mà hắn cũng không sốt ruột.
- Nếu con muốn uống café thì ba có thể nấu cho con uống.
- Ba biết nấu à?
Quả nhiên, đôi mắt to sóng sánh của Đuôi Nhỏ sáng lên.
- Đương nhiên.
Lâu Tư Trầm gật đầu.
- Xay xong rồi nấu liền. Lát nữa về nhà ba nấu cho con uống.
- Nhưng nhà con không có máy pha café.
- Không sao, chờ chúng ta về thì sẽ có thôi.
- Thật à?
- Đương nhiên rồi.
Lâu Tư Trầm gật đầu khẳng định.
Tuy rằng không có kinh nghiệm giáo dục con gái, nhưng có một câu hắn nghe thấy rất nhiều lần: Con gái phải nuôi giàu.
Vậy thì mới không dễ bị những gã đàn ông xấu xa trên đời này lừa gạt.
- Tốt quá! Thật ra con muốn uống café từ rất lâu rất lâu rồi. Nhưng mẹ vẫn không cho…
Cuối cùng thì Đuôi Nhỏ cũng trở nên vui vẻ, sung sướng uống nước chanh mà nhân viên phục vụ vừa đưa tới.
Nhìn nụ cười của con gái, Lâu Tư Trầm cảm thấy thỏa mãn vô cùng, không khỏi cũng mỉm cười với cô bé. Mãi tới giờ phút này, hắn mới hiểu được câu ngạn ngữ: Có con gái muôn việc đều đã đủ.
- Không phải là con có chuyện muốn nói với ba một mình à? Chẳng lẽ gọi ba qua đây chỉ vì một ly café thôi sao?
Lâu Tư Trầm hỏi con gái.
- Đương nhiên là không phải.
Đuôi Nhỏ vội lắc đầu.
- Thế là gì?
Đuôi Nhỏ ngoáy ly thủy tinh trước mặt, không nói lời nào, dường như còn đang suy xét không biết phải mở lời thế nào mới ổn đây.
Lâu Tư Trầm cũng không giục cô bé, kiên nhẫn chờ cô nghĩ kỹ.
- Ba thật sự định cưới mẹ con à?
Cuối cùng Đuôi Nhỏ vẫn lên tiếng hỏi.
Câu hỏi này khiến Lâu Tư Trầm hơi bất ngờ.
- Đương nhiên rồi.
Hắn đáp lại không do dự chút nào, gật đầu một cách kiên định, vẻ mặt nghiêm túc nói với Đuôi Nhỏ:
- Ba nghiêm túc đấy.
- …
Đuôi Nhỏ im lặng.
Mắt nhìn chằm chằm vào miếng chanh trong ly nước, mãi mà không đáp một tiếng.
Lâu Tư Trầm không hiểu lắm suy nghĩ của con gái mình.
- Con không thích hả?
Đuôi Nhỏ lắc đầu:
- Không phải là thế. Chẳng qua…
- Chẳng qua gì cơ?
Đuôi Nhỏ ngẩng đầu nhìn về phía Lâu Tư Trầm:
- Con sợ ba lại vứt bỏ mẹ lần nữa. Nếu là thế thì thà rằng đừng kết hôn, vậy thì mẹ còn có cơ hội gả cho chú sẵn lòng bảo vệ mẹ cả đời!
Lời nói của Đuôi Nhỏ khiến Lâu Tư Trầm ngây người.
Hắn phát hiện ra tuy rằng con gái mới chỉ mười một tuổi thôi, nhưng cô bé đã cực kỳ hiểu chuyện rồi. Cô bé biết vứt bỏ là gì, hơn nữa còn biết ở bên nhau cả đời là gì!
Thật ra thì cô bé biết tất cả mọi thứ…
Trong lòng Lâu Tư Trầm chợt cảm thấy đau đớn. Lời nói của con gái thật ra cũng đang chứng tỏ sự rời bỏ của mình đã mang tới tổn thương thế nào cho Mộ Sở, cho cô bé, cho cái nhà này!
Cô bé không có cảm giác an toàn!
Cho dù hắn sắp kết hôn với Mộ Sở, nhưng cô bé nhỏ nhắn này vẫn cảm thấy một ngày nào đó, người cha trước mắt này vẫn sẽ bỏ họ mà đi.
Thà rằng chưa từng có còn hơn là bị mất đi lần nữa.
Chưa từng có thì sẽ không bao giờ mất đi, sẽ không bao giờ biết cảm giác khi mất đi.
Lâu Tư Trầm nhìn con gái bằng ánh mắt bình tĩnh:
- Tuy rằng hiện giờ ba đã không có tư cách để hứa hẹn một đời với con và Mộ Sở nữa, nhưng ba sẽ cưới mẹ, ba muốn ở bên cạnh mẹ, bên cạnh con, bên cạnh Nhật Lâm đến hết cuộc đời của ba. Quyết tâm này sẽ không bao giờ thay đổi! Cho nên, ba sẽ cưới Mộ Sở, ba sẽ cưới mẹ con, ba sẽ trở thành hậu thuẫn mạnh nhất của mẹ cùng với con và Nhật Lâm. Ba nói nghiêm túc đấy!