Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 329: Chương 329




Lư Viễn gần như chạy đến hết những nơi mà Lương Cận Nghiêu có thể xuất hiện ở đó, đồng thời cũng tìm hết những người bạn của gã mà mình quen biết. Nhưng vẫn không có bất cứ kẻ nào biết tin tức gì về gã cả.

Anh như thể bị điên rồi vậy, liên tục tìm tòi tin tức về tai nạn trong lúc bắt tội phạm ma túy trên di động. Nhưng tìm hết cả web tin tức mà vẫn không thấy bất cứ báo nào đưa tin về chuyện của họ, càng không thấy bất cứ dấu vết tìm người nào cả.

Cũng đúng, đây là hành động bí mật trong bộ đội, sao có thể dễ dàng khiến người ngoài biết được chứ?

Lư Viễn lại gọi điện thoại cho Lương Cận Nghiêu. Nhưng bên kia vẫn không thể liên lạc được.

Hoàn toàn không có ai nhấc máy.

Lư Viễn khó chịu vò đầu, trong lòng chưa bao giờ hậm hực khó chịu như lúc này.

Trước đó, anh chưa bao giờ cảm thấy Lương Cận Nghiêu quan trọng với anh đến mấy. Nhưng lúc này, anh bỗng hoảng hốt, anh lại bắt đầu sợ hãi, sợ Lương Cận Nghiêu biến mất khỏi thế giới của Lư Viễn mà không chào hỏi lấy một câu!

Đêm khuya…

Lư Viễn hoàn toàn không thể đi vào giấc ngủ, cuối cùng dứt khoát đến quán bar giết thời gian.

Thật ra thì anh rất ít khi vào quán bar. Từ sau khi bị dính thuốc phiện, anh đã gần như không đặt chân tới nơi này. Nhưng hôm nay anh cảm thấy chỉ có cuộc sống xa hoa đồi trụy này mới có thể làm cho mình quên đi mọi thứ.

Anh ngồi trước quầy bar, gọi hết ly rượu nặng này tới ly rượu nặng khác, nhưng không biết vì sao đầu óc lại tràn đầy suy nghĩ về Lương Cận Nghiêu…

Nghĩ về sự xấu xa của gã, mỗi lần mà gã trêu ghẹo mình, nghĩ tới những câu nói đùa lưu manh vô liêm sỉ của gã mỗi khi trêu đùa mình, trước kia Lư Viễn cực kỳ chán ghét, nhưng giờ đây anh lại biến thái cảm thấy Lương Cận Nghiêu huênh hoang phóng khoáng đến thế, tràn đầy sức hấp dẫn.

Anh điên mất rồi!

Lư Viễn cầm ly rượu mạng lên lại uống một hơi cạn sạch, sau đó gõ mặt bàn, nhắc nhở bartender quầy bar:

- Làm ơn thêm ly nữa đi.

Bartender hơi kinh ngạc:

- Anh còn muốn nữa à? Đã là ly thứ sáu rồi đấy.

Rượu này thật sự là rất mạnh, người thường chỉ uống hai ba ly đã đủ gục rồi. Sáu ly vào bụng thì có thể say tới mức không biết trời trăng gì nữa.

- Lấy thêm cho em ấy đi, tôi trả tiền.

Bỗng nhiên một gã lực lưỡng diện mạo thô kệch ngồi vào chỗ bên cạnh Lư Viễn. Hắn ta nhìn Lư Viễn bằng ánh mắt cực kỳ đểu cáng:

- Em trai, mấy tuổi rồi?

Lư Viễn liếc hắn một phát.

Anh không trả lời, cũng không muốn trả lời.

Sau khi bị bắt hút thuốc phiện, suýt nữa bị cưỡng hiếp, Lư Viễn rất mâu thuẫn với đàn ông. Theo lời Lương Cận Nghiêu thì Lư Viễn anh trời sinh trắng trẻo, khiến bọn gay lọ vừa thấy đã không nhịn được muốn làm nhục.

Tuy rằng Lư Viễn không đồng ý lời này, nhưng nó cũng nhắc nhở anh phải giữ khoảng cách phù hợp với những người đàn ông xa lạ, cực kỳ tất yếu!

Bartender lại thêm một ly rượu nữa. Lư Viễn nhận lấy, yên lặng uống một ngụm, hoàn toàn ngó lơ gã đàn ông bên cạnh.

- Kiêu thế à?

Tính cách của gã này rất tệ, thấy Lư Viễn không để ý tới mình, hắn ta thò tay nắm chặt cằm Lư Viễn, kéo khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn của anh về phía hắn, lạnh lùng nói:

- Ông đang nói chuyện với mày đấy! Điếc à?

- Cút đi!!!

Tâm trạng của Lư Viễn vốn đã rất tệ rồi, giờ lại bị đàn ông chòng ghẹo, hắn hận đến mức cầm ly phang vào đầu gã đàn ông thật mạnh.

Nhất thời máu me văng tung tóe.

- Mẹ!!!

Gã đàn ông kia chửi ầm lên, sau đó kéo Lư Viễn đẩy xuống đất, không nói hai lời cầm ghế chân cao bên cạnh rồi đập thật mạnh lên người anh.

“Shhhhh”

Lư Viễn đau tới mức run lên, nhưng vẫn không chịu thua. Anh biết rõ mình không phải là đối thủ của hắn ta, nhưng vẫn cố chấp đứng dậy, giơ nắm đấm đấm thẳng vào gã đàn ông đối diện.

Cuối cùng có thể tưởng tượng được, toàn thân Lư Viễn không có chỗ nào là không dính máu.

Gã đàn ông này quá mạnh, vừa thấy đã biết là luyện võ. Đối mặt với hắn ta, Lư Viễn chỉ có nước bị đánh thôi. Nhưng cho dù là thế, Lư Viễn vẫn không chịu thua, cuối cùng bị đánh tới mức mặt đầy máu, bị gã đàn ông xách vào phòng VIP như xách gà con.

Lư Viễn bị gã đàn ông ném vào phòng riêng như ném một bao rác. Anh yếu đuối quỳ trên sàn nhà, hơi thở mong manh, nghe thấy gã kia nói:

- Tao coi trọng hàng này, ai biết tên này lại không biết điều, còn dám ra tay với tao!

- Ghê! Để hắn ngẩng đầu lên xem dáng vẻ thế nào? Có thể khiến anh Chung của chúng ta vừa gặp đã yêu thì chắc cũng phải là vưu vật đấy nhỉ?

Nghe thấy một người phụ nữ trêu ghẹo bằng giọng điệu quyến rũ.

Lư Viễn cảm thấy gã đàn ông bên cạnh ngồi xuống, sau đó cằm bị túm chặt, hai bên má bị thương của hắn bị một sức lực thật mạnh bắt phải ngẩng đầu lên.

Hắn bị bắt phải nhìn về phía trước, nhưng không ngờ lại thấy…

Là Lương Cận Nghiêu!!!

Người đàn ông đã biến mất hơn mười ngày không còn bóng dáng tăm hơi!!!

Lúc này, gã ngồi vắt chân, vẻ mặt hờ hững ngồi ở vị trí chính giữa căn phòng, nhìn Lư Viễn từ trên cao bằng nửa con mắt. Mà trong lòng gã còn đang ôm một người phụ nữ diện mạo xinh đẹp, khí chất quyến rũ, cũng chính là người phụ nữ vừa nói chuyện với anh Chung kia!

Lương Cận Nghiêu cũng đang nhìn chằm chằm vào Lư Viễn, đôi mắt đen lạnh lẽo sâu thẳm kia không có lấy một chút gợn sóng, cũng không có bất cứ độ ấm nào, dường như Lương Cận Nghiêu hắn chưa từng quen biết với người đàn ông thương tích đầy người nằm trên sàn.

Lư Viễn ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mắt.

Không hiểu sao, vừa rồi ở ngoài kia bị gã đàn ông anh Chung đánh tới mức người đầy máu, đau đớn khó nhịn, nhưng anh vẫn không kêu đau lấy một tiếng, lại càng không rớt một giọt nước mắt. Nhưng khi thấy Lương Cận Nghiêu, anh lại không tự giác đỏ hoe vành mắt.

Lông mi khẽ run lên, anh nghe thấy người phụ nữ trong lòng Lương Cận Nghiêu nói:

- Anh Chung quả nhiên là thích thỏ trắng! Thích thì kéo hắn vào phòng đi, dù sao em với cậu ba sẽ không quấy rầy anh đâu. Chỉ cần các anh đừng quấy rầy tụi em là được, đúng không? Cậu ba…

Người phụ nữ kia lả lơi nói, bàn tay lại không biết liêm sỉ sờ lên háng của Lương Cận Nghiêu.

Sắc mặt Lư Viễn nhất thời trắng bệch.

May mà dưới sự che giấu của máu và vết thương nên hoàn toàn không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

Ánh mắt Lương Cận Nghiêu nhìn chằm chằm Lư Viễn hờ hững không có độ ấm, môi mỏng vẫn mím chặt, không phát biểu bất cứ ý kiến nào về phát ngôn của người phụ nữ kia.

- Đứng lên!

Anh Chung xách cổ áo Lư Viễn nhấc anh lên, nào biết Lư Viễn lại bỗng xông về phía Lương Cận Nghiêu như nổi điên vậy.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ, ngoại trừ bản thân Lương Cận Nghiêu.

Gã họ Chung kia rõ ràng không ngờ rằng Lư Viễn lại làm vậy, nhất thời không hồi phục tinh thần. Còn người phụ nữ trong lòng Lương Cận Nghiêu thì sợ tới mức thét chói tai vội chạy ra, chỉ có Lương Cận Nghiêu vẫn giữ bình tĩnh như trước, vẻ mặt không dao động chút nào. Lư Viễn phang nắm đấm vào mặt gã, gã cũng không sợ hãi dù chỉ một chút, cũng không thèm né tránh mà chịu một cú đấm thật mạnh của anh.

- Ahhhhhhh!

Người phụ nữ kia sợ tới mức thét chói tai:

- Cậu ba!!!

Gã đàn ông họ Chung rốt cuộc hoàn hồn, hung tợn mắng:

- Mẹ nó, mày cũng dám động vào cậu ba của bọn tao à? Muốn chết!

Họ Chung nói rồi cầm gạt tàn trên bàn đập về phía đầu của Lư Viễn. Lương Cận Nghiêu thấy thế, giơ tay chặn lại, chiếc gạt tàn thủy tin đập thẳng lên tay Lương Cận Nghiêu, nhất thời vỡ thành mảnh vụn.

Máu lập tức văng tung tóe.

Gã họ Chung sợ hãi:

- Cậu ba…

- Chỗ này không cần mày giúp tao, tao tự làm!

Lương Cận Nghiêu nói rồi kéo Lư Viễn tràn đầy lệ khí ra ngoài một cách thô bạo.

Lư Viễn cực kỳ khó chịu, đầu óc vốn đã bị cồn tràn đầy, cộng thêm lửa giận vô căn cứ trong lòng, anh tức tới mức giơ chân đá Lương Cận Nghiêu, lại bị gã ta ném lên ván cửa thật mạnh.

Đầu óc đập vào ván cửa cứng rắn phát ra tiếng “Rầm” vang dội. Anh chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt bắt đầu quay cuồng, trời đang xoay tròn, đất đang chao đảo.

Mà người đàn ông toàn thân lệ khí, vẻ mặt hờ hững này hoàn toàn không thể chồng lên Lương Cận Nghiêu mà lúc trước anh quen.

Bên trong, họ Chung và người phụ nữ kia đều đứng một bên nhìn nhau, không nói gì.

Lương Cận Nghiêu bước về phía trước, tát thẳng vào mặt Lư Viễn không hề thương tiếc, khiến đầu óc anh choáng váng, máu chảy ra từ khóe miệng.

Họ Chung kia đắc ý nhếch mép cười.

Lúc này, Lư Viễn cảm thấy toàn thân đau đớn, nhưng thân thể đau đớn còn chưa đau bằng trái tim anh.

Thật ra thì quen biết Lương Cận Nghiêu lâu như vậy, anh cũng bị Lương Cận Nghiêu đánh rất nhiều. Nhưng đa phần là lúc cơn nghiện của anh nổi lên, gã mới nổi giận mà đánh anh. Mà bây giờ… Có coi là gã đang trút giận thay người khác không nhỉ?

Lương Cận Nghiêu trước mắt này hoàn toàn không phải là tên lưu manh mà Lư Viễn anh quen!

Đôi mắt Lư Viễn đỏ ngầu trừng gã, một lúc lâu sau mới gian nan đỡ ván cửa, lê lết ra ngoài.

Mỗi một bước đều đi rất khó khăn, mỗi một bước giống như đang đi trên mũi kim vậy.

Anh nghĩ, lần này bỏ đi, anh sẽ không bao giờ quay lại tìm người đàn ông này nữa!

Đối với Lương Cận Nghiêu mà nói, Lư Viễn anh vốn chỉ là chơi đùa mà thôi!

Lư Viễn đi chưa được hai mét, lại thấy có một sức mạnh từ đằng sau bỗng xách anh lên như xách một con gà con, nhanh chóng đi ra ngoài.

Lư Viễn không cần nhìn cũng biết chắc chắn là tên khốn Lương Cận Nghiêu kia!

- Thả tôi ra!!!

Anh giãy dụa.

Lương Cận Nghiêu lại như thể không nghe thấy gì cả, bước chân càng nhanh hơn, lệ khí càng nặng hơn trước.

Lư Viễn chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, như thể sẽ chết bất cứ lúc nào vậy. Trong ngực, trong dạ dày đau như bị dao quấy, khiến anh gần như không thở nổi.

Anh cảm thấy hơi thở của mình sắp đứt rồi.

- Buông… Ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.