Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 337: Chương 337




Thấy Lư Viễn bước vào, ông lão liền dặn dò:

- Đi! Mau đi lấy kim bạc qua đây ngay!

Lư Viễn không dám chậm chạp, dùng tốc độ nhanh nhất, chạy đến phòng thuốc.

Sở Sở, con đừng cứ khóc mãi, đi nấu nước!!! Nhanh lên – Dạ! Mộ Sở gạt bỏ nước mắt, chạy ra ngoài bắt củi nấu nước ngay.

Lư Viễn dùng tốc độ nhanh nhất đưa kim bạc đến cho ông lão:

Ông nội! Đem đến rồi đây! Mau, giúp cậu ta cởi quần áo ra!! Dạ! Lư Viễn tiến lên trước, dùng tốc độ nhanh nhất kéo áo sơ mi trên người Lâu Tư Trầm xuống.

Không chạm vào thì thôi, vừa chạm vào hắn ta, thật sự giật bắn cả mình, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Cơ thể hắn ta, không chỉ lạnh, mà còn, đông cứng nữa.

Đột nhiên Lư Viễn nổi hết cả da gà:

Ông nội, anh ta hiện tại e là dữ nhiều... Câm miệng! Ông Lư biết từ miệng Lư Viễn sẽ nói ra những điều nghe không lọt tai, liền trầm giọng quát một câu.

Lư Viễn nhanh chóng câm miệng lại, không dám nói bất kỳ lời không may nào.

Đỡ lấy cậu ta! Dạ! Ông lão bắt đầu châm cứu lên từng huyệt đạo chủ của Lâu Tư Trầm.

Cuối cùng, bước nhanh đến phòng thuốc bào chế thuốc.

- Tong tong tong –

Trong phòng thuốc, là tiếng vang của ông lão đang bào chế thuốc.

Rất nặng, rất vội.

Phía ngoài, Mộ Sở ném từng cây từng cây củi, lửa bốc lên mạnh mẽ.

Cô sợ lửa không đủ to, nước không sôi kịp, vì thế không ngừng cho thêm củi vào, không ngừng miệt mài thổi “phù phù” về phía bếp lò.

Nước mắt giống như những hạt trân châu đứt dây vậy, không ngửng tuôn trào ra từ khóe mắt Mộ Sở, nhưng lại nhanh chóng bị cô gạt đi.

Giống như lời ông Lư nói vậy, bây giờ không phải là lúc cô khóc.

Nơi nước mắt rơi, nơi tay cô gạt qua, đều lưu lại những vệt đen củi lửa, bộ dạng cô ấy, nhìn thật đáng thương, nhưng mỗi một giọt máu, mỗi một tế bào trong cơ thể cô đều tràn đầy nhiệt huyết chiến đấu!

Cô không thể gục ngã! Không thể ngã xuống được!

Tư Trầm còn đang chờ cô nữa!

Hắn ta nhất định sẽ khỏi bệnh thôi!! Nhật định sẽ khỏe thôi!

Sáu năm rồi hắn ta cũng đã hết lần này đến lần khác như vậy mà vượt qua, lần này tuyệt đối cũng không ngoại lệ.

Vừa nãy còn nói sẽ cho cô một hôn lễ đặc biệt...

Vừa nãy mới nói xong thôi!!!

Hắn ta tuyệt đối không hối hận thế đâu!!

Nước mắt lần nữa khiến tầm nhìn Mộ Sở mơ hồ, ngọn lửa trước mặt cô không ngừng cháy bùng lên, Mộ Sở lại đẩy thêm nhiều củi vào bếp lò, một nồi nước to “ ua ua ua “ sôi ùng ục lên.

- Nước sôi rồi đây!

Mộ Sở hướng vào trong hét to:

- Nước sôi rồi!

Lư Viễn xách thùng nước từ trong xông ra ngoài:

- Nhanh! Đổ vào thùng gỗ ngay!

Mộ Sở lấy gáo gỗ, nhanh chóng múc nước sôi ùng ục vào thùng gỗ, nước văng lên trên chân cô, bỏng lên từng hạt bọng nước, nhưng dường như cô không phát giác ra thì phải, chỉ chăm chú múc nước vào thùng gỗ.

Rất nhanh, Lư Viễn xách thùng nước chạy xông vào phòng, vừa chạy, vừa nói với Mộ sở:

- Đừng quên thoa thuốc bỏng lên chân em đó!!

Nhưng Mộ Sở nào để tâm đến chứ!

Cô đi theo bước chân Lư Viễn vào phòng, ông lão lúc này đã chế xong nước thảo dược, từng giọt từng giọt nhỏ lên đôi môi trắng bệch của Lâu Tư Trầm.

Mộ Sở thấy vậy, liền chạy đến, quỳ bên cạnh giường, dùng tay nhẹ nhàng mở miệng Tư Trầm ra.

Hắn ta lúc này, yên lặng nằm trên giường, không có chút sinh khí nào, khuôn mặt trắng bệch đến kinh người, toàn thân ghim đầy kim bạc.

Hắn ta như vậy, Mộ Sở vốn không dám dùng mắt nhìn nữa, vì thực sự rất đau lòng, rất đau lòng!

Không dám tưởng tưởng, sáu năm này những lúc cận kề cái chết, rốt cuộc hắn đã vượt qua như thế nào chứ?

Nổi đau bệnh tật này, rốt cuộc đi đến mức giới hạn như thế nào!

Mộ Sở càng không dám tưởng tượng, những người xung quanh đã phải hết lần này đến lần khác chịu đựng nổi đau khi hắn ta cận kề biên giới sinh tử này như thế nào....

Chỉ lần này, lần này thôi, thần kinh cô dường như muốn gục ngã, càng không dám nghĩ đến, trong sáu năm nay nếu lần này đến lần khác chịu đựng nổi đau kinh hoàng sợ hãi này, cô nghĩ, có thể cô sẽ suy nhược thần kinh mất thôi!

Nổi đau này, sự đả kích này, cô vốn không thể chịu đựng nổi!

Ông lão không biết lại nắm trên tay thảo dược gì, bỏ vào nước sôi, dùng cây gậy trộn đều, để thảo dược ngâm đều trong nước hết mức có thể:

- Loại thuốc này không thể nấu được, chốc nữa con dùng nước này lau người cho cậu ta, phải lặp đi lặp lại, không ngừng lau!!!

Ông Lư dặn dò Mộ Sở.

- Dạ!

Mộ Sở gật đầu.

Ông Lư lại dặn dò Lư Viễn:

Con phải không ngừng thêm nước nóng cho cô ấy! Nước phải luôn duy trì nhiệt độ này, không được xuống thấp! Nước sôi như vậy, sao lau người được? Tay không tài nào đặt vào nước, càng không thể vò khăn, ở đây không có bao tay! Lư Viễn đưa ra ý kiến.

- Không sao! Em không sợ nóng!

Mộ Sở nói đoạn, nắm chặt khăn lông, đưa tay vào nước sôi.

- Sở Sở --

Lư Viễn hét lên.

Mộ Sở bỏng đến chân mày run lên bần bật, nước mắt dường như tuôn ra từ khóe mắt cô.

Tuy nước này không còn nóng như lúc vừa sôi nữa, nhưng có thể bỏng một lớp da trên tay cũng không phải là chuyện khó, nhưng Mộ Sở nào để tâm đến sự đau đớn này chứ!

Cô chịu đựng đau đớn, nhúng khăn vào nước thảo dược vò vò vò, sợ khăn không thấm được nước thảo dược vậy, rất nhanh, cô lấy lên, vắt hết nước, bắt đầu không ngừng lặp di lặp laị động tác lau người cho Lâu Tư Trầm.

Tay Mộ Sở, đỏ như vừa bị luộc qua, còn run rẫy nữa,

Lư Viễn đứng một bên nhìn vậy, đau lòng đến đỏ hoe cả mắt.

- Mau đi thêm củi vào!

Ông lão vỗ lên vai Lư Viễn đang thất thần.

- Ơ! Dạ!

Lư Viễn lúc này mới hoàn hồn, không dám làm chậm trễ, bay nhanh xông ra ngoài cửa, thêm củi lửa thêm nước vào.

Ông lão đang không ngừng chế thuốc, chốc chốc lại nhỏ vài giọt vào miệng Tư Trầm, sau khi nhỏ xong lại bắt mạch cho hắn ta.

Chân mày chau lại, không thấy được nó giãn ra.

Và Mộ Sở cũng không dám hỏi nhiều, củng không ngừng lặp lại động tác tương tự, vò khăn lông trong nước thảo dược nóng, sau đó lau toàn thân cho hắn hết lần này đến lần khác.

Mu bàn tay đã bỏng đến nổi bọng nước, nhưng cô không còn tâm trí nào để tâm nhiều đến thế, cô hiện tại, chỉ cầu xin hắn ta đang hôn mê, có thể nhanh chóng thức tỉnh.

Khăn lông ấm nóng, hết lần này đến lần khác lau lên ngực Lâu Tư Trầm, men theo lồng ngực rắn chắc, đi thẳng xuống, lau đến tứ chí của hắn.

Lặp đi lặp lại, không ngơi nghỉ.

Tư Trầm, anh nhất định phải tỉnh lại!

Nhật định!!

Trong nhà còn biết bao nhiêu người đang chờ đợi anh đó!!

Mộ Sở la hét trong lòng.

Lần nữa vò khăn lông nóng, chạm vào khuôn mặt trắng bệch của hắn, đột nhiên cảm nhận được mí mắt hắn khẽ run lên.

Động tác lau người của Mộ Sở, bỗng chốc dừng lại.

Cô ngẩn người, nhìn hắn ta chằm chằm.

Mí mắt dường như lại khẽ run lên lần nữa.

- Ông Lư ơi!!

Mợ Sở kích động hét to một tiếng:

- Tư Trầm, Tư Trầm tỉnh rồi!!! Anh ấy tỉnh rồi!

Trong lúc hét lên, liền thấy Tư Trầm nhè nhẹ mở khẽ đôi mắt đen của hắn, Mộ Sở phút chốc vui mừng phát khóc, nước mắt tựa xâu chuỗi đứa dây không ngừng tuôn ra:

- Huhuhu...

Cô không thể kiềm lòng được nữa, vùi mặt vào tay, khóc rống lên bất lực.

Lúc này, Lâu Tư Trầm còn yếu ớt chưa thể phát ra tiếng, thậm chí ngay cả ngước mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh cũng khó khăn.

Nhưng hắn ta có thể nghe rõ ràng tiếng khóc bi thảm của Mộ Sở, từng tiếng từng tiếng, giống như cây dao lớn, cứa lên lồng ngực hắn, khiến hắn đau nhói.

Rõ ràng muốn mở lời an ủi cô, nhưng, cổ họng như có gì đó nghẹn lại vậy, nói không được câu nào ra cả.

Ông Lư liền tiến đến bắt mạch cho hắn, chân mày chau lại đó, đến thời khắc này, mới giãn ra nhè nhẹ vài phần.

- Sở Sở, tiếp tục vò khăn lông, lau người cho Tư Trầm! Phải lau đến khi thân nhiệt câu ta quay lại!

Ông lão tiếp tục dặn dò Mộ Sở.

- Vâng!!

Mộ Sở lúc này mới chú ý đến, trên trán ông lão đã sớm bám một lớp mồ hôi nóng.

Không biết do nóng, hay là vì khẩn trương nữa.

Mộ Sở không dám chậm trễ, bắt đầu tiếp tục vò khăn lông lau người cho hắn, động tác lúc này, khiến cô tràn đầy nhiệt huyết, dường như phút chốc sạc đầy điện vậy, thời khắc này điện lực tràn đầy cực kỳ.

Và đôi tay nhỏ bị bỏng của cô, đã sớm không còn cảm giác đau nữa, không biết do bỏng rát đến mức tê liệt, hay là vì trong lòng vui mừng, nên bỏ lơ nổi đau trên tay luôn, trong lòng cô vui mừng khôn xiết giúp Tư Trầm tiếp tục lau người hết lần này đến lần khác, và ánh mắt Tư Trầm từ đầu đến cuối luôn dõi theo đôi bàn tay bị bỏng rát đến sưng tấy như bánh bao của cô...

Mộ Sở lại lần nữa vò khăn lông, lau lên gò má hắn, cổ hắn, sau đó là lồng ngực...

Nhưng đột nhiên...

Mộ Sở chỉ cảm thấy, bàn tay nhỏ bị nắm chặt.

Không hề cảnh giác, tay cô, được một bàn tay to lạnh băng nắm lấy.

Mộ Sở ngẩn người.

Đôi mắt kinh ngạc, đang chạm vào đôi mắt đen thẳm có chút mơ hồ của Lâu Tư Trầm, ánh mắt hắn ta giống như mực, đen huyền đến mức không thấy đáy vậy.

Và tay Mộ Sở được hắn ta nắm chặt lấy, lòng bàn tay chạm vào lồng ngực hắn ta, có thể cảm nhận rõ rệt tiếng tim đập đang dần dần vững vàng của hắn, từng nhịp từng nhịp “ thình thịch thình thịch –-” không ngừng chạm vào lồng ngực, men theo lòng bàn tay cô, lan thẳng đến tim cô.

Nước mắt Mộ Sở, đột nhiên tựa như mưa, ào ào rơi xuống.

- ... đủ rồi.

Bờ môi mỏng Lâu Tư Trầm khẽ run lên, phát tiếng khó khăn.

Cổ họng khàn khàn, giống như bị ai đó cầm dao cứa nát vậy.

Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bị bỏng sưng tấy lên, hắn nhìn, cặp chân mày chau lại thật sâu.

- Cuối cùng thì anh đã tỉnh...

Nước mắt Mộ Sở mông lung, kích động ngã vào lòng hắn, khóc thút thít:

- Em thật sự rất sợ hãi! Tư Trầm...

Tứ chi Lâu Tư Trầm vẫn chưa thể cựa quậy được, toán thân như bị tê liệt vậy, có chút cứng đờ, hắn chỉ có thể cố gắng hết sức di chuyển cánh tay, muốn đưa tay ra lau nước mắt lăn trên gò má cho cô.

Nhưng, cho dù chỉ là hành động cỏn con này, đối với hắn, cũng thực sự rất khó khăn.

Chưa chạm đến gò má cô, tay hắn đã kiệt sức và rơi xuống giữa chừng, lần nữa đông cứng không thể ngọ nguậy được.

- Tình trạng đang dần dần chuyển biến tốt!

Ông Lư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm:

Đêm nay chúng ta không một ai được nghỉ ngơi, còn phải tiếp tục làm việc đấy!! Nhanh nhanh nhanh, đừng chậm trễ nữa!!! Sở Sở, tiếp tục lau người! Dạ!! Mộ Sở đáp một tiếng, định rút tay ra tiếp tục lau người cho hắn, nhưng ai ngờ, tay vừa cử động, đã được bàn tay to của Lâu Tư Trầm nắm chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.