Gần đây Mộ Sở bắt đầu đi học lại, cô bắt đầu quay lại con đường học tập.
Muốn lấy bằng thạc sĩ, muốn thực hiện ước mơ y học của mình.
Hôm đó, cô hẹn Lâu Tư Trầm đến nhà hàng Pháp ăn tối ở gần quảng trường.
Lúc này Lâu Tư Trầm đã đến nhà hàng đợi cô rồi, cô tự đi bộ qua đó.
Mộ Sở ôm đống sách, vừa đi ra khỏi lớp học, đột nhiên, có một người con trai, trên tay cầm đóa hoa hồng đi gần đến cô.
Mộ Sở ngẩn người, theo quán tính muốn bỏ trốn.
- Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi.
Người con trai đó chỉ cười.
- Có người nhờ tôi tặng cho cô.
Hả?
Vậy là, đóa hoa này không phải người đàn ông trước mặt tặng cho mình?
Cũng đúng, thằng nhóc đó nhìn cũng khoảng 20 tuổi thôi, còn mình thì sao? Cũng 30 rồi, cũng đã có con rồi, còn ai dám thích cô nữa! Đúng là suy nghĩ nhiều mà!
Nhưng đóa hoa này……
Lúc Mộ Sở còn đang ngẩn người ra, đóa hoa đã đặt lên tay cô rồi, sau đó, người đàn ông tặng hoa đã xách cặp đi rồi.
Cô còn chưa kịp hỏi hoa là do ai tặng nữa!
Dù sao cũng là gái có chồng, tùy tiện nhận hoa của người khác cũng không tốt lắm! Tuy chỉ là một đóa hoa.
Mộ Sở nhìn hoa hồng trong tay, vừa nghĩ ngợi, vừa đi về phía trước, đột nhiên nghe được cô bé nào đó la lên:
Cô Tần Mộ Sở? Hả? Mộ Sở ngẩng đầu lên, nhìn lên cô bé lạ mặt ở phía trước.
Lại là người cô không quen biết.
Trên tay lại cầm một đóa hoa hồng.
Cô bé cầm đóa hoa đưa đến tay cô.
- Có người nhờ tôi tặng cho cô.
Lại nữa!
- Ai vậy?
Cuối cùng Mộ Sở cũng có cơ hội hỏi.
Sau đó, cô bé không trả lời, chỉ cười cười, đưa hoa hồng cho cô.
Sự hiếu kì của Mộ Sở lại tăng lên.
Theo quán tính cô nhìn về hướng mà cô bé đi khỏi, nhưng không thấy có kẻ đáng nghi nào.
Rốt cuộc là ai vậy?
- Cô Tần Mộ Sở?
Đi được vài mét, Mộ Sở lại người khác kêu lại, một đóa hoa hồng đưa đến trước mặt cô.
- Có người nhờ tôi tặng cho cô.
Một đóa, hai đóa, ba đóa……
Bốn đóa, năm đóa, sáu đóa, bảy đóa……
Mười đóa……
Hai mươi đóa……
……
- Có người nhờ tôi tặng cho cô!
Trên đường, câu nói y như nhau, cứ lặp đi lặp lại ở bên tai của Mộ Sở.
Còn hoa hồng trong tay Mộ Sở, cũng từng đóa từng đóa, từ từ biến thành một bó, sau đó lại biến thành một bó bự, cho đến khi cô không cầm nổi nữa.
Trên đường, không biết có bao nhiêu trai lẫn gái quay đầu lại nhìn cô, giờ cô có thể hiểu được cái gì gọi là ‘tỏa sáng như ánh sao trong mắt mọi người’!
Làm quá bao nhiêu, gây chú ý đến bao nhiêu!
Nhưng những người con gái đó đều nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, cô như niềm kiêu hãnh của phái nữa vậy, hôm nay cô cảm thấy bản thân, trong mắt người khác cứ như công chúa mà tỏa sáng vậy!
Có thể khiến cho đàn ông tốn bao nhiêu công sức, tặng biết bao nhiêu đóa hoa hồng, không phải công chúa chứ là gì?
Lúc đầu Mộ Sở có chút nghi ngờ khó lý giải, nhưng từ từ như phát hiện được gì.
Tâm trạng trở nên vui tươi hơn hẳn, khó có thể nghĩ được, thì ra, người đàn ông đó, lại biết tạo ra sự lãng mạn như vậy.
- Cô Tần Mộ Sở, có người nhờ tôi tặng hoa cho cô!
Lại có người đến tặng hoa!
- Cảm ơn!
Nếu như cô không đếm sai, đây có lẽ là đóa hoa thứ 998 rồi!!
Giờ đây cô không thể nhìn thấy người trước mặt nữa, vì những đóa hoa thật sự đã quá nhiều đi!
Nhưng cũng may, đã là đóa thứ 998 rồi, còn thiếu 1 đóa thôi.
Mộ Sở đã đến trung tâm của quảng trường rồi.
- Cô Tần Mộ Sở, có người nhờ tôi tặng hoa cho cô.
Cuối cùng cũng đến đóa hoa hồng thứ 999 rồi!
- Cảm ơn!
Mộ Sở dường như đã quen miệng rồi, vừa nói xong, sau đó mới định thần lại, ngây người ra, giọng nói này, sao nghe quen tai quá vậy?
Mộ Sở đè những đóa hoa trong tay xuống, vừa ló đầu ra, liền thấy đỉnh đầu của ai đó đủ khiến người ta vừa nhìn đã mê rồi, lại tiếp tục nhìn, lại thấy gương mặt tuấn tú đẹp trai.
Hắn tay cầm hoa hồng, mỉm cười với cô.
Lúc đó, Mộ Sở cảm thấy, ánh hoàng hôn sau lưng cũng không bằng nụ cười chói lóa của hắn, hắn đang đứng trước mặt cô, khiến cho cô chói mắt, đẹp đẽ đến nỗi cảm thấy không thiết thực.
Hoàng hôn, chiếu vào hình bóng cao to của hắn, càng khiến cho hắn như có thêm lớp ánh sáng, hắn đứng ở đó, mờ mờ ảo ảo, như một vị thần quyền lực không thể với tới.
Mộ Sở không biết sao bản thân lại có bản lĩnh, với được người đàn ông tốt và cực phẩm như thần này, được hắn coi trọng như vậy.
- Đóa hoa hồng thứ 99!
Lâu Tư Trầm đưa đóa hoa trong tay cho Mộ Sở.
- 999, có nghĩa là trường trường cửu cửu, anh nói như vậy, có cũ rích quá không?
Mộ Sở cảm động đến hồ đồ, nhoẻn miệng cười nói:
Cũ! Em……gả cho anh nhé! Vậy thì sao? Cũ!! Mộ Sở la lớn lên, quăng hết những đóa hoa hồng trong tay, cả người cô nhào vào lòng hắn, đôi tay ôm chặt lấy cổ của hắn.
- Nhưng mà, em đồng ý ----
Màu đỏ của hoa hồng, rơi rải khắp dưới đất, tạo thành một vòng tròn màu đỏ đẹp mắt, phản chiếu lại gương mặt hạnh phúc của cả hai.
Mộ Sở ôm lấy cổ của hắn, lớn tiếng trả lời hắn.
- Em đồng ý, em đồng ý!! Một trăm cái đồng ý, một ngàn cái đồng ý, một vạn lần đồng ý!! Đồng ý đồng ý ----
Lâu Tư Trầm cười híp cả mắt, đôi tay ôm chặt lấy eo của cô, ẵm cô lên.
- Em như vậy dễ khiến anh hiểu lầm là em không đợi được nữa rồi đó.
Mộ Sở ôm lấy cổ của hắn, cười như hoa trong vòng tay của hắn.
- Vốn dĩ anh còn chuẩn bị thêm những món quà khác, giờ xem ra có thể tiết kiệm lại……
Lâu Tư Trầm cố ý chọc cô.
- Quà gì vậy?
Mộ Sở liền rời khỏi vòng tay của Lâu Tư Trầm.
- Mau, đưa em xem! Em muốn có!
Mộ Sở gấp gáp, trong mắt của Lâu Tư Trầm, y như đứa trẻ to chưa lớn vậy.
Tay hắn đưa ra, đột nhiên, từ trong lòng bàn tay của hắn, xuất hiện một sợi dây chuyền tinh xảo y như ảo thuật vậy.
- Woa—Đẹp quá!!
Mộ Sở không kiềm được mà khen ngợi.
Giờ trong mắt cô thấy gì cũng màu hồng hết.
Cái này tặng cho em hả? Chứ ai nữa? So với sợi dây chuyền trước đây anh tặng đẹp hơn nhiều! Mộ Sở nói cũng đúng, sợi dây chuyền đó đã cứu hắn thoát chết bao nhiêu lần, là vật gia truyền do ông nội hắn để lại.
Lâu Tư Trầm đơ ra.
Phụ nữ mà! Đúng là coi trọng vật chất.
Hắn đung đưa sợi dây chuyền trước mặt Mộ Sở.
- Nó chỉ đẹp thôi sao?
Mộ Sở nghĩ ngợi một lúc, nghiêm túc gật đầu.
Nhất định mắc lắm đây! …… Đây cũng là sự thật.
Lâu Tư Trầm bị lời nói của cô làm cho vừa tức vừa mắc cười, đặt sợi dây chuyền vào trong tay cô.
- Chỉ có đẹp và mắc thôi sao?
Mộ Sở lại nhìn kĩ sợi dây chuyền kim cương trong tay mình, một lát, liền thở dài một tiếng:
Đây là cái khuy áo của em! YES! Đoán đúng rồi!
- Woa! Đúng là ngoài sức tưởng tượng!
Mộ Sở đưa sợi dây chuyền lên, đưa về phía ánh sáng của hoàng hôn mà nhìn.
Nút áo màu trắng này chính là 10 mấy năm trước bị cô làm rớt xuống từ đồng phục của hắn, giờ được khảm nạm tinh xảo trên dây chuyền này, trên đó còn có một vòng tròn nhỏ khâu lại viên kim cương nhỏ, lại thể hiện được sự tinh xảo khác, bên cạnh còn có cái mặt hình trăng khuyết được làm rất tinh xảo, dưới ánh hoàng hôn, rạng rỡ sáng rực, ánh lên nhiều màu sắc rực rỡ khác nhau.
Mộ Sở thích lắm luôn!
Nút áo của học trưởng lúc nào cũng phải đeo trên cổ, vậy mới thể hiện được sự chung tình.
Lâu Tư Trầm nói xong, lấy lại sợi dây chuyền trong tay của Mộ Sở.
- Nào, quay người lại, để anh đeo giúp em.
Mộ Sở vội vã quay người lại, chủ động vén tóc dài của mình qua một bên, lộ ra chiếc cổ trắng đẹp đẽ của cô, đôi tay của Lâu Tư Trầm vòng ra phía trước của cô, giúp cô đeo sợi dây chuyền lên, kim cương sáng chói trên làn da của cô, càng khiến cô trở nên mê người hơn.
Mộ Sở quay người lại, ngẩng cổ lên, phấn khích hỏi hắn:
Đẹp không? Đương nhiên đẹp rồi! Mộ Sở hài lòng nhoẻn miệng cười.
Đối với sợi dây chuyền này, cô cảm thấy đây là món quà tuyệt nhất mà cô nhận được trong những bao nhiêu năm nay!
Lúc này trên cổ đeo sợi dây chuyền, cô cảm thấy hồi hộp, sợ bản thân mà sơ suất một chút sẽ đánh rơi sợi dây chuyền, chẳng may bị đứt thì phải làm sao? Mộ Sở cảm thấy sau này bản thân nên cẩn thận một chút thì hơn.
Nhớ lúc em vừa gặp lại anh, trên cổ em có đeo cái mặt dây chuyền hình lọ thủy tinh…… …….. Không nói chuyện này còn đỡ, vừa nói, mặt của Mộ Sở đen lại.
Lâu Tư Trầm thấy thế, vội xua tay nói:
- Được rồi được rồi, chuyện qua rồi anh không nhắc nữa, anh biết dây chuyền lọ thủy tinh đó chứa đầy sự yêu thương của em, còn sợi dây chuyền này, cũng chứa đầy sự yêu thương của anh dành cho em, coi như bồi thường, được chưa?
Sắc mặt của Mộ Sở mới từ từ trở lại bình thường.
Nếu vậy, mặt dây chuyền này chính là sự sáng tạo của anh? Mỗi chi tiết cũng là của anh! Bản thiết kế cũng là anh tự về, làm cũng là anh làm. A……Em nhớ ra rồi! Mộ Sở vỗ trán một cái.
- Em nói mà, hôm đó em ở trong hộc tủ có nhìn thấy mấy bản thiết kế, em còn tò mò đó là cái gì, nhìn hoài không hiểu, thì ra là cái này! Em ngốc thật.
Lâu Tư Trầm mỉm cười nói:
Có thích không? Thích muốn chết luôn! Aaaa…… Mộ Sở thật sự thích muốn chết luôn.
Lâu Tư Trầm bị nhiễm nụ cười của cô, đôi lông mày càng thể hiện ý cười nhiều hơn.
Bộ dạng lúc em cười, giống như mặt trăng khuyết của sợi dây chuyền vậy, đôi mắt cong lại, đáng yêu lắm luôn. Thì ra mặt trăng khuyết có ý nghĩa như vậy! Trong lòng Mộ Sở như cục kẹo vậy, bị tan chảy ra, trên mặt lại tỏ ra không có gì:
Ở đâu học cách nói chuyện dẻo miệng như vậy? Giờ dỗ phái nữ càng ngày càng giỏi nha! Còn món quà quan trọng chưa tặng nữa! Đôi tay của Lâu Tư Trầm bỏ vào trong túi quần, cười nói với Mộ Sở.
- Vẫn còn quà nữa?
Mộ Sở càng cười tươi hơn nữa, gương mặt lại có chút đỏ ửng.
- Mau để em chìm trong những món quà của anh đi! Em đúng là người phụ nữ thích vật chất mà, cảm giác khi nhận quà đúng là cực đã!!
Lâu Tư Trầm bị bộ dạng ngây ngô của cô chọc cho bật cười, đột nhiên từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo. ‘Bụp’ một tiếng, mở ra, đưa trước mặt Mộ Sở.
Một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, xuất hiện trước mặt của Mộ Sở.