Một máy báy riêng chở Lâu Trọng Bách và Vương Khởi Lệ.
Ngoài ra còn có Trần Ngọc với Tô Thành Lý.
Bầu không khí torng khoang vô cùng ngượng ngập. Nếu không phải còn có nhân viên máy bay tới rót trà, bưng dĩa trái cây lên thì chắc mấy người ngồi đây cũng chẳng nói câu nào.
Nếu nòi rằng Lâu Tư Trầm không cố ý sắp xếp như thế thì thật khó tin.
Cuối cùng, Trần Ngọc lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí im lặng này.
Bà hỏi Vương Khởi Lệ:
- Tôi nghe Tư Trầm nói, mấy năm nay sức khỏe của bà Lâu không tốt, bây giờ bà đã đỡ hơn chưa?
Chẳng qua bà chỉ tán gẫu bình thường thôi, nhưng cũng đỡ hơn không nói cái gì.
Vương Khởi Lệ gật đầu, cười gượng đáp:
- Hia năm nay đã tốt hơn nhiều rồi.
Trần Ngọc cười nói:
Vậy là tốt rồi. Chúng ta khỏe mạnh thì bọn nó mới yên tâm, mà bọn nó yên tâm thì thân là trưởng bối, chúng ta cũng vui vẻ bà nhỉ. Ừm. Vương Khởi Lệ gật đầu đáp lời.
Trần Ngọc lén thúc cùi chỏ vào người chồng mình, bà mong ông có thể nói vài câu để làm dịu không khí.
Thật ra Tô Thành Lý có rất nhiều chuyện muốn nói với Vương Khởi Lệ nhưng vẫn chưa có dịp thích hợp. Ông sợ lần này không nói ra thì sau này khó có dịp nói ra được.
- Bà Lâu à...
Thái độ của Tô Thành Lý rất lịch sự, lại cực kỳ hờ hững. Ông nhìn thoáng qua Vương Khởi Lệ tới Lâu Trọng Bách, mà Lâu Trọng Bách cũng nghiêng đầu nhìn về phía ông. Đoạn ông nói:
- Thật ra trước giờ tôi vẫn muốn tìm dịp nói lời xin lỗi với vợ chồng ông bà về chuyện của Tư Trầm, nhưng tôi không tìm được dịp nào thích hợp...
Sau, ông đứng dậy, cúi người trước hai vợ chồng Lâu Trọng Bách một cách cung kính mà nói:
- Thành thật xin lỗi!
Mặc dù Tô Thành Lý biết bây giờ có xin lỗi cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả. Ngoại trừ việc lòng ông dễ chịu hơn thì chẳng bù đắp được chuyện gì, nhưng ít ra có còn hơn không.
Có lẽ chuyện hơn ba mươi trước chính là chuyện duy nhất khiến Tô Thành Lý ân hận cả đời này. Mấy năm nay ông luôn áy náy trong lòng, nhưng lại cảm thấy may mắn khi có Tư Trầm.
Con người thường mâu thuẫn như vậy đấy.
Dường như Vương Khởi Lệ không lường trước được Tô Thành Lý bất thình lình xin lỗi mình, bà sững sốt một phen rồi mới lắc đầu đáp:
- Đã là chuyện quá khứ rồi...
Hơn nữa cũng không thể trách Tô Thành Lý được.
Trong lòng Vương Khởi Lệ hiểu rất rõ.
Bà, Tô Thành Lý và Lâu Trọng Bách ai cũng có trách nhiệm trong chuyện đó, không ai thoát được! Chẳng ai trách được ai bởi vì không ai có tư cách làm thế!
Nếu cứ nhớ mãi chuyện đó cũng chỉ làm khó mình mà thôi!
Bọn họ đã đi hơn nửa đời người rồi, hà tất phải nhớ lại mấy chuyện hồ đồ lúc còn trẻ làm chi?
Vương Khởi Lệ nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói:
- Chuyện đã qua rồi, tôi cũng đã quên từ lâu. Bây giờ điều tôi hy vọng nhất chính là Tư Trầm có thể sống hạnh phúc...
Trần Ngọc nắm chặt tay chồng mình rồi đáp:
- Bà cứ yên tâm đi! Bọn nhỏ nhất định sẽ sống hạnh phúc mà!
Vương Khởi Lệ mỉm cười với Trần Ngọc.
- Hy vọng là thế.
Máy bay riêng màu hồng nhạt đáp xuống trước thác tiên Ngân Hà.
Thác Ngân Hà nằm trên một đỉnh núi cao hơn mực nước biển, thuộc nước Dasan. Nơi này được xem là cảnh đẹp kỳ lạ nhất trên toàn thế giới.
Thác nước trắng xóa đổ từ trên cao xuống, thác này cao chừng ba mươi mét, rộng khoảng hai mươi lăm mét. Nhìn từ xa như nước từ trên trời đổ xuống cho nên mới gọi nó là thác Ngân Hà!
Mà nước trong ao lại rất ấm áp, hơi nước bốc lên mờ mờ ảo ảo tựa như chạm tới trời, tạo thành một bức tranh thiên nhiên đẹp như cảnh tiên, cho nên mới gọi là thác tiên Ngân Hà.
Ánh nắng vàng ươm xuyên qua tầng mây rọi xuống đỉnh núi tuyết tựa như một lớp vải mỏng óng ánh đầy mơ mộng, còn có đàn chim đang bay vọt lên cao, cộng thêm màn hơi nước mù mịt. Khung cảnh tuyệt đẹp thêm phần huyền ảo, dường như còn thoang thoảng hương bạc hà thơm ngát...
Tần Mộ Sở mặc bộ váy trắng bồng bềnh bước trên thảm đỏ trải đầy cánh hoa hồng. Lúc này, mái tóc đen dài của cô được búi lên cao, điểm thêm vài bông hoa nho nhỏ màu trắng. Trước mặt phủ một lớp mạng che dành cho cô dâu, trông cô giống như tiên nữ của loài hoa.
Đẹp không sao tả xiết!!
Sau lưng cô còn có hai Diên Vỹ và bé Nhật Lâm làm phủ dâu.
Từ lúc Tần Mộ Sở vừa bước xuống thì cô đã bước lên hành lang hạnh phúc do đích thân Lâu Tư Trầm dày công thiết kế cho cô.
Hành lang được xây dựng bằng thủy tinh và hoa tươi, trông như cảnh đẹp trong mơ, khiến cho Mộ Sở cứ tưởng rằng bản thân đã bước vào cảnh tiên, hết thảy mọi thứ đều mang vẻ huyền ảo.
Đây có lẽ là lễ cưới trong mơ của các cô gái!
Suốt đời khó mà quên được.
Ở cuối hành lang, nam nhân vật chính của buổi lễ ngày hôm nay đang đứng đấy. Hắn mặc bộ lễ phục màu đen, đứng thẳng ở đấy chờ cô tới.
Ánh mặt trời rực rỡ hắt lên người Lâu Tư Trầm như có một vầng sáng bao phủ cả người hắn, càng làm nổi bật vẻ điển trai, cao quý của hắn.
Lâu Tư Trầm bước từng bước về phía cô dâu của mình. Ngay lúc ấy, Mộ Sở có cảm giác tim mình đập dữ dội như thể muốn nhảy vọt ra ngoài.
Lâu Tư Trầm cứ bước như thế, đến khi cách cô chưa tới nửa mét thì dừng lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tần Mộ Sở rồi nói:
- Hoan nghênh em bước vào thế giới của anh! Lần này chính là cả đời!
Đoạn hắn vươn tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Mộ Sở, rồi bất thình lình hôn lên môi cô qua một lớp mạng che.
Trên tấm mạng che mặt in lên một dấu son đỏ, Mộ Sở khỏng khỏi đỏ mặt, trông cô lại càng xinh đẹp hơn vài phần.
Ánh mắt Lâu Tư Trầm tràn đầy sự vui sướng, hạnh phúc.
Còn tất cả quan khách tới dự tiệc cũng vỗ tay chúc mừng một cách nhiệt liệt.
Ngay cả Vương Khởi Lệ cũng không nhịn được chúc phúc bọn họ.
Giống như Trần Ngọc đã nói, chỉ cần bọn nhỏ hạnh phúc thì bọn họ còn mong gì hơn?
Lâu Tư Trầm dắt Tần Mộ Sở bước trên hành lang rải đầy hoa bước từng bước về phía trước trong bản hành khúc đám cưới du dương.
Mà người chủ hôn chính là ân nhân của bọn họ, ông nội Lư.
Hôm nay ông mặc một bộ vest đen, trên cổ còn thắt một chiếc nơ. Tuy ông đã bạc hết cả đầu nhưng sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn.
Chờ tới khi hai người họ tới gần, ông mới nói:
- Hôm nay lão già tôi rất vinh hạnh khi được thay mặt người bạn thân nhất, làm chủ hôn cho cháu trai của ông ấy. Tôi đã chứng kiến tụi nhỏ trải qua sinh ly tử biệt, gắn bó bên nhau. Tôi cũng chứng kiến tụi nó không chùn bước, dũng cảm tiến về phía trước. Hôm nay hai đứa nhỏ kết thành vợ chồng ở đây cũng là ý trời, cho nên tôi thành tâm chúc phúc cho họ. Mong rằng sau này hai đứa sẽ yêu thương lẫn nhau, giúp đỡ nhau trong cuộc sống. Ngoài ra, tôi còn nghe nói chú rể và hai bé con đáng yêu của họ đã chuẩn bị một món quà rất đặc biệt dành cho cô dâu. Sau đây xin mời mọi người thưởng thức.
Một món quà?
Đây là bí mật của ba người bọn họ à?
Mộ Sở nhìn ông xã đối diện mình.
Lâu Tư Trầm mỉm cười ra vẻ thần bí, sau đó bản nhạc hành khúc đám cưới chuyển thành ca khúc “Sổ Tay Tu Luyện Thanh Xuân” của TFBOYS.
Mộ Sở chợt hiểu ra.
Không phải chứ?!!!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào...
Sao có thể được?
Ông xã cô là ai kia chứ? Hắn đường đường thiếu gia Cô Lang cao cao tại thượng, kiêu ngạo như thế thì sao lại...
Đương lúc Tần Mộ Sở vẫn cảm thấ khó tin thì người đàn ông kiêu ngạo kia đã dắt hai bé con tới trước mặt cô, rồi nhảy theo nhạc.
Ba người họ không quay về phía khách khứa mà chỉ xoay mặt về phía cô, rõ ràng bọn họ đang nhảy vì cô.
- Làm theo tôi, tay trái rồi tay phải, từng động tác chầm chậm. Tay phải rồi tay trái, từng động tách chậm rãi luân phiên. Bài hát này mang niềm vui tới cho bạn, bạn có yêu tôi không...
Lần đầu tiên Tần Mộ Sở phát hiện, thì ra Lâu Tư Trầm cũng biết nhảy múa!
Đồng thời cũng là lần đầu tiên biết được hắn nhảy đẹp như thế!
Rõ ràng đây là điệu nhảy của tuổi thanh xuân, nhưng khi hắn nhảy lại toát lên vẻ quyến rũ đầy nam tính.
Mộ Sở bỗng nhớ tới bốn chữ “Dịch Dương Thiên Tử” trong laptop của hắn hôm đó. Thì ra đây không phải là laptop của Đuôi Nhỏ, mà là laptop chuyên dùng để ghi chép của hắn.
Bên dưới, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Mộ Sở nhìn một lớn hai nhỏ đang nhảy múa vì cô thì vành mắt không nhịn được mà ươn ướt.
Cô biết nếu bắt thiếu gia Cô Lang như hắn làm mấy chuyện trẻ con này thì khó tới cỡ nào! Cô cũng biết con gái bé bỏng của mình chẳng hề thích hotboy này nọ, chứ đừng nói tới bé cưng Nhật Lâm chỉ mới năm tuổi. Thật khó tin khi một tổ hợp ba người kỳ quái như vậy lại nhảy vừa đẹp vừa ấm lòng như thế.
Tần Mộ Sở biết rằng khóc sẽ làm nhòe phấn trang điểm nhưng cô không thể kiềm nén cảm xúc trong lòng mình, những giọt nước mắt vui mừng tuôn như mưa.
Đời này cô có tài đức gì kia chứ!
Cô từng than trời trách đất tại sao cứ cướp đi hạnh phúc của cô, nhưng cuối cùng ông trời lại ban những điều tốt đẹp nhất cho cô!
Người cô yêu, con cô và cả người thân của cô nữa!