- Nhặt lên!
Một giọng nói lạnh lùng bỗng chen ngang vào cuộc nói chuyện căng thẳng của hai cô gái.
Là Cố Cẩn Ngôn.
Giọng anh đã lạnh buốt như tuyết, ngữ khí cứng rắn như thể không chấp nhận phản bác.
- Không nhặt!
Thái độ của Tần Diên Vĩ càng cứng rắn hơn.
- Diên Vĩ ——
Khuôn mặt anh tuấn của Cố Cẩn Ngôn đã đen xì, anh lạnh lùng cảnh cáo:
- Đừng có tùy tiện thách thức sự kiên nhẫn của chú!
Bị anh nhìn một cách nghiêm túc thế này thật ra trong lòng Tần Diên Vĩ khó tránh luống cuống.
Cô chẳng khác nào hổ giấy, ngoài mặt thì cứng như đá nhưng anh mới mắng mấy câu đã ủ rũ như quả hồng quá hạn.
Chỉ là giờ đã đến nước này, thử hỏi sao cô xuống nước nhặt cái hộp kia lại trước mặt Tô Giải Ngữ được chứ? Xấu hổ thế đương nhiên là Tần Diên Vĩ cô sẽ không làm!
Thế nên Tần Diên Vĩ cứ trơ ra như đá, không động đậy cũng không lên tiếng.
Không khí căng như dây đàn.
- Cẩn Ngôn, anh đừng mắng con bé, Diên Vĩ cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà, nếu không hiểu chuyện thì về sau chúng mình từ từ dạy dỗ là được rồi...
Dù Tô Giải Ngữ đang nói giúp cô nhưng vào tai Tần Diên Vĩ lại chẳng khác nào đang mỉa mai cô.
Thế nào là “chúng mình từ từ dạy dỗ” chứ? Ai cùng cô ta là “chúng mình”? Ai cần cô ta dạy?
Ngọn lửa giận trong lòng cô phút chốc cháy vụt lên:
- Thứ này tôi không cần! Với tôi thì nó chẳng khác gì rác hết, tôi cũng không muốn có rác làm gì!
Dứt lời cô cầm túi xách của mình rồi đứng dậy ra khỏi nhà hàng.
Cố Cẩn Ngôn lạnh lùng ngồi nguyên vị trí, đôi mắt tối đen tối sầm xuống.
- Cẩn Ngôn, anh muốn về cùng con bé không?
Tô Giải Ngữ giả vờ lo lắng.
Trên mặt Cố Cẩn Ngôn vẫn không tỏ thái độ gì, anh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ:
Mang đồ lên. Không đi theo con bé à? Trong mắt Tô Giải Ngữ lóe lên sung sướng nhưng rất nhanh lại bị cô ta giấu kín.
Cố Cẩn Ngôn im lặng không đáp, anh chậm rãi nhặt lại chiếc hộp trong thùng rác rồi trả cho Tô Giải Ngữ:
Về sau đừng tốn tiền làm gì. ...Không sao, đây là tấm lòng của em mà. Chỉ là không ngờ con bé lại ghét bỏ nó đến thế. Anh thay mặt con bé xin lỗi em. Nó còn nhỏ nên vẫn vô tâm lắm, em đừng để bụng quá. Vô tâm? Tô Giải Ngữ cười khổ:
Anh biết rõ nó đang cố ý mà. Anh vẫn thấy nó còn bé lắm sao Cẩn Ngôn? Hôm qua nó cũng đã mười tám tuổi, là nguời trưởng thành rồi! Nếu anh cứ chiều nó thế thì tính tình nó càng lúc sẽ càng khó chịu thôi! Anh xem đi, giờ đến lễ phép cơ bản nó còn không biết... Nếu em đã không thích con bé thì đừng xuất hiện trước mặt nó nữa. Tô Giải Ngữ còn chưa nói hết đã bị Cố Cẩn Ngôn lạnh lùng cắt ngang.
Hôm nay cô ta cố tình đòi đến đây để cùng chúc mừng sinh nhật Tần Diên Vĩ.
Rõ ràng Tô Giải Ngữ không ngờ Cố Cẩn Ngôn lại che chở Tần Diên Vĩ đến vậy, cô ta mím môi, trong mắt lộ rõ cảm giác bị tổn thương nghiêm trọng.
Đương nhiên là Cố Cẩn Ngôn đã nhận ra.
- Xin lỗi.
Anh thản nhiên nói:
- Anh biết em có ý tốt. Nhưng con bé xấu tính thì sau này anh sẽ từ từ dạy bảo nó, không cần em quan tâm.
Sao Cố Cẩn Ngôn có thể không rõ thái độ vừa rồi của Tần Diên Vĩ là rất ngang ngược hỗn hào được chứ? Nhưng không biết vì sao vừa nghe Tô Giải Ngữ chê bai cô là anh đã không nhịn được.
Người của mình chỉ mình mới có thể dạy dỗ, nếu người khác muốn nói ra nói vào chính anh cũng không vui đâu!
Tần Diên Vĩ còn chưa ăn tối nên bụng đã sôi ầm lên, thế nhưng cô cứ như chẳng có cảm giác gì hết vậy.
Đeo chiếc balo to đùng, cô cứ đi lung tung trong trung tâm thương mại IOP, thích gì thì sẽ lấy món đó, còn chẳng tỏ ra sợ hãi hay gì, cứ như mấy thứ này vốn sinh ra là để dành cho cô vậy.
Không biết cô làm cách nào mà chíp nhỏ dùng để phòng trộm đều dễ dàng bị cởi ra, sau đó bị cô ném về giá hàng, còn đồ thì đương nhiên đã nằm trong chiếc túi to đùng của cô rồi.
Không biết từ bao giờ Tần Diên Vĩ đã có một thói quen rất xấu, ấy là cứ hễ tâm trạng tồi tệ là cô lại thích một mình đi loanh quanh trong siêu thị rồi thích gì thì lấy đó. Cứ như làm vậy có thể giảm bớt sự khó chịu trong lòng cô vậy.
- A Thận, anh xem kìa! Có phải người kia đang mở chíp chống trộm không?
Hoắc Thận đang dẫn bạn gái mới đi dạo trong trung tâm thương mại nhà mình nhưng không ngờ lại gặp Tần Diên Vĩ trộm đồ ngay tại đây.
Y chỉ vừa nhìn một cái là nhận ra ngay đây là Tần Diên Vĩ rồi.
Con nhóc này khong phải là người bạn hoa hậu giảng đường mà ban ngày Lý Mạn Giai giới thiệu với y sao? Không tin nổi hoa hậu còn là ăn trộm nữa!
A Thận, có phải cô ta đang ăn trộm không? Ôi trời ơi, anh xem kìa, cô ta đang nhét đồ vào túi xách đó! Mình có cần gọi bảo vệ không anh? Không cần! Hoắc Thận nhếch môi cười:
Kệ cô ấy đi! Hả? A Thận, cô ta đang ăn trộm đó! Đây là siêu thị nhà anh, có anh cho phép lấy thì đương nhiên không phải là ăn trộm rồi. Hoắc Thận bình tĩnh dựa vào giá hàng cách Tần Diên Vĩ một đoạn, thản nhiên nhìn cô hành động.
Mà lúc này Tần Diên Vĩ tựa như một đứa trẻ hiếu kỳ đang đánh giá đồ đạc trên giá vậy, thấy thứ nào hay ho cô sẽ ném thẳng vào túi xách mà không cần nghĩ.
Động tác liền mạch lưu loát.
Rõ ràng có thể bị gắn mác “ăn trộm” rồi nhưng không biết sao lại khiến người khác có cảm giác...
Cảm giác gì nhỉ? Thoát tục? Khác biệt? Hay là không màng hồng trần?!
Tất cả từ ngữ có thể đã không đủ để Hoắc Thận hình dung về cô gái trước mắt mình.
Có gì đó rất thú vị!
Túi xách của Tần Diên Vĩ càng lúc càng nặng.
Cuối cùng cô cũng vừa lòng rồi!
Cô xách theo chiếc túi to, thản nhiên đi về phía cửa ra vào, trên mặt chẳng hề có cảm xúc gì hết.
Đã sắp đi ra khỏi cửa trung tâm thương mại rồi nhưng cô gái bên cạnh Hoắc Thận lại đột ngột hô lên:
- Bắt lấy cô gái kia! Cô ta là ăn trộm! Trong túi cô ta có nhiều đồ lắm!! Mau bắt lấy cô ta đi —
Tần Diên Vĩ nghe tiếng giật mình nhìn lại, lập tức thấy cô gái “tốt bụng” kia, và cả Hoắc Thận đang đứng cạnh cô ta.
Cô nghiến răng, giây tiếp theo lập tức co cẳng bỏ chạy.
Lúc nàu không chạy là thì còn chờ người ta đến bắt mình chắc?! Cô cũng chẳng phải con ngu!
Thoáng cái bảo vệ đã lao tới, thấy Tần Diên Vĩ muốn trốn thì cũng nhanh chóng đuổi theo, thế nhưng lại bị Hoắc Thận ngăn cản.
- Không được đuổi theo!
Y ra lệnh.
- Cậu chủ?
Rõ ràng là bảo vệ không hiểu gì hết, nhưng dù gì Hoắc Thận cũng là thái tử gia nhà mình nên mệnh lệnh của y đương nhiên bảo vệ không dám làm trái.