Lâu Tư Trầm nhìn cô vẻ rất muốn cười:
Cô không nghĩ tôi sẽ vì cô mà để vị hôn thê đứng chờ ngoài cửa chứ? ...Không! Đương nhiên cô không dám mơ ước xa vời thế rồi.
- Chỉ là nếu giờ anh mở cửa chắc chắn chúng ta sẽ bị hiểu lầm đó! Anh thì tốt rồi, chỉ cần giải thích chút là xong, nhưng còn tôi thì... Này!!
Chết tiệt!!!
Cô còn chưa nói dứt lời thì Lâu Tư Trầm đã ra mở cửa cho Trương Huyên Oánh vào rồi!
Tần Mộ Sở cảm thấy tên này chắc chắn là cố ý!
Sau đó, trước khi mở cửa một giây Lâu Tư Trầm chỉ thấy Tần Mộ Sở như ăn trộm vậy, phóng vèo cái đã chui vào phòng ngủ tìm chỗ trốn.
Trước khi trốn cô còn không quên mang chén đũa mình đang ăn dở theo để phi tang.
Lâu Tư Trầm nở một nụ cười gian trá, lúc này mới chậm rãi mở cửa ra.
- Sao giờ này lại tới đây?
Hắn hỏi Trương Huyên Oánh rồi nghiêng người cho cô ta vào trong.
Em tiện đường nên ghé qua! Nghe Ngạn Diễm bảo đêm qua các anh thức trắng phải không? Chắc anh mệt lắm rồi nhỉ? Ngủ một giấc cũng khá hơn rồi! Anh ăn sáng chưa? Rồi. Thế mình cùng đi làm nhé? Trương Huyên Oánh chủ động rủ hắn.
Lâu Tư Trầm nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý:
Cũng được! Cô chờ chút để tôi đi thay quần áo đã. Vâng. Cô ta đáp rồi ngoan ngoãn đứng ở phòng khách chờ hắn.
Lâu Tư Trầm đẩy cửa vào phòng ngủ.
Nhưng trong phòng làm gì có bóng dáng cô gái nào nữa.
Hắn đi tới chỗ tủ quần áo, “cạch” một tiếng mở ra cửa, quả nhiên người nào đó đang dùng một tư thế vặn vẹo khó nói rúc vào bên trong tủ.
Thấy hắn, trên mặt cô vừa mừng vừa lo.
Lâu Tư Trầm hơi nhếch mày, bên môi kéo lên một độ cong như có như không.
- Anh vào đây làm gì? Nhanh ra ngoài đi! Đừng để người ta cũng vào theo chứ!
Tần Mộ Sở sốt ruột đến mức muốn giơ tay đóng cửa tủ lại, nhưng không ngờ Lâu Tư Trầm dùng chút sức đã mở toang cánh cửa tủ quần áo ra.
Anh làm gì thế? Thay đồ! Lâu Tư Trầm thản nhiên vừa tháo dây lưng chiếc áo tắm vừa nói:
Vị hôn thê của tôi vẫn đứng ngoài kia chờ tôi cùng đi làm! ... Tần Mộ Sở sợ đến mức mắt cũng sắp lồi cả ra.
Sau đó cô chỉ có thể trợn mắt nhìn người đàn ông kia đứng trước mặt mình mở áo tắm, tiếp đó không ngần ngại để lộ vòng eo tinh tráng, rồi tiếp nữa...
- Lâu... Trưởng khoa Lâu... Anh... Anh là người thầy tốt đấy...
Tần Mộ Sở đã cuống đến mức ăn nói lung ta lung tung.
Hai má non mềm của cô thì đỏ bừng lên:
- Vị hôn thê của anh còn đứng ngoài kia chờ đấy, anh... anh lại thoải mái thoát y trước mặt tôi thế à...
Đồ cầm thú này!
Nếu bảo hắn không cố ý thì đánh chết cô cũng chẳng tin đâu!
Tần Mộ Sở có cảm giác mình sắp xịt máu mũi rồi!
Chỉ trách cơ thể người đàn ông này quá đẹp, thật sự đẹp!
Làn da màu nâu khỏe khoắn, vân da rõ ràng, còn có vùng chữ V siêu cấp gợi cảm phía dưới, cùng với chỗ Tần Mộ Sở không cẩn thận liếc qua... cái đồ quái vật lớn kia!
Dù đã bị quần lót tam giác bó chặt lại, nhưng... vẫn khiến cô thấy vô cùng xấu hổ!
Mặt mũi đỏ bừng lên, “bị bắt” thưởng thức bức tranh mỹ nam thoát y này, cô cực kỳ gây thất vọng nuốt nước miếng đánh ực một cái, nhưng đột nhiên...
Trước mắt tối sầm lại!
Xem có thích không? ... Đồ mặt dày! Đúng là mặt dày!
Mũi cô ngửi được đều là mùi hương của người đàn ông này, còn kèm theo cả mùi sữa tắm nhè nhẹ, tràn vào lòng cô, không ngừng đảo loạn nó.
Lúc này cô mới phát hiện ra tên kia dám đem áo tắm hắn cởi ra vứt thẳng lên đầu cô!
Trên áo tắm chẳng những lưu giữ hương vị của hắn, còn có chút ấm áp...
Trái tim cô bỗng hẫng một nhịp, rồi đột nhiên điên cuồng nhảy lên.
Cô luống cuống kéo chiếc áo tắm trên đầu xuống, tỏ ra bực bội lườm người kia, thế nhưng lại thấy không biết từ lúc nào hắn đã ăn mặc chỉnh tề rồi.
Quần âu đen thẳng thớm, áo sơ mi trắng gọn gàng, trên cổ còn đeo một chiếc carvat tối màu.
Hắn giơ cao tay, tầm mắt khẽ hạ xuống, chậm rãi cài khuy măng sét, hắn liếc qua đôi má hồng rực của Tần Mộ Sở, nói:
Lát nữa tự cô đi làm đi. ...À. Không biết vì sao trong lòng cô lại thấy hơi mất mát nhỉ?
Sao? Bảo cô tự đi nên không vui hả? Đâu có đâu! Tần Mộ Sở ra sức phủ nhận, cố gượng cười rồi bảo:
- Tôi có gì mà không vui chứ? Tại sao tôi lại phải thấy không vui nào?
Lâu Tư Trầm nhìn cô vẻ kỳ quái, không nói tiếp chuyện đó nữa mà bảo:
Bữa sáng vẫn để lại cho cô đấy, muốn ăn thì cứ tiếp tục. Cảm ơn! Rõ ràng còn chưa ăn được mấy miếng nhưng cô lại có cảm giác mình đã no lắm rồi.
Đi làm sớm vào! Đến muộn năm phút tôi sẽ ghi thẳng vào báo cáo thực tập của cô là bỏ bê công việc đấy. ...Anh đùa đấy à?! Sao lại độc ác thế hả! Tần Mộ Sở đứng phắt dậy, nghiêm túc phản kháng.
Kết quả chỉ nghe được “rầm -- ”một tiếng...
- Ai da!!
Đầu đụng vào tấm ván ngăn vách tủ khiến cô đau đến mức suýt thì rơi nước mắt:
- Cái loại tủ chết tiệt gì đây! Còn chẳng cao bằng người ta nữa!
Lâu Tư Trầm một tay chống trên tủ, nhìn cô thế này chỉ cười nói:
Lúc mua tủ tôi cũng không nghĩ đến chuyện giấu phụ nữ trong này! ... À mà lần sau tôi có thể suy nghĩ một chút! Có vẻ kích thích phết đấy! Kích thích em gái nhà anh ấy!
Trưởng khoa Lâu cẩn thận không lại bị vị hôn thê phát hiện rồi đánh chết nhé! Sợ gì chứ, nếu chết cũng có cô làm đệm lưng cho tôi rồi! ... Đồ khốn nạn này!
Tủ quần áo lần thứ hai bị đóng lại.
Tần Mộ Sở cũng lại rúc vào trong đó.
Tiếng bước chân đàn ông dần đi xa...
Ngồi trong ngăn tủ tối đen như mực nhưng hai má cô vẫn nóng như bị lửa thiêu.
Cảm giác lén lút thế này đúng là...
Rất kích thích!
Chết tiệt!
Sao vô duyện vô cớ cô lại có cảm giác “yêu đương vụng trộm” thế này?
Nhưng trời mới biết giữa họ vô cùng trong sạch, chưa từng có chuyện gì không thuần khiết xảy ra đâu nhé!
Hai người kia đi rồi Tần Mộ Sở mới chậm rãi ra khỏi tủ quần áo.
Bữa sáng trên bàn vẫn chưa lạnh hẳn, cô cắn thử một miếng bánh mì nhưng chỉ cảm thấy hương vị rất khó nuốt.
Cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng cô chỉ cho là vì bánh mì có vấn đề chứ không chịu nhìn nhận trên phương diện tình cảm cá nhân của mình.
Chỉ lát sau chuông cửa lại đột ngột vang lên.
Cô giật nảy mình.
Liếc qua chuông cửa trái tim đang đập rộn ràng của cô mới bình ổn lại.
Lần này thật sự là thư ký Lâm.
Cô vội bước tới mở cửa cho cô ấy.
Thư ký Lâm! Chào cô, cô Tần! Thư ký Lâm ôm một bộ quần áo mới đi vào:
- Đây là đồ tiên sinh dặn tôi chuẩn bị cho cô, cô thử xem có hợp không nhé.
Tần Mộ Sở nghe thế vội nói cảm ơn rồi nhận lấy quần áo cô ấy đưa qua.