- ... Cmn!!
Hoắc Thận vừa quay đầu liền thấy khuôn mặt đầy vết thương của Diên Vĩ. Y nhất thời tức giận chửi ầm lên:
- Đmm, người của cậu Hoắc thận đây mà chúng mày cũng dám động vào! Cmn!!
Hoắc Thận vừa chửi vừa rảo bước như bay về phía họ. Mấy nữ sinh thấy tình thế này cũng vội vàng đuổi theo.
Dám động vào người con gái của Hoắc thiếu này, quả thực là không muốn sống nữa rồi!!
Hoắc Thận túm lấy cặp sách trên lưng, "phanh" một tiếng, hung dữ đập thật mạnh vào đầu đám con gái đang vây đánh Diên Vĩ, lực đạo tăng gấp mười lần so với cái đạp vào người Diên Vĩ lúc vừa rồi. Hơn nữa, trong cặp hắn còn đựng vài quyển sách giáo khoa thật dày, khi nện xuống liền tức khiến đám côn đồ kia đau tới gào khóc oai oái.
- Ai? Mẹ mày nữa!!
Một đứa trong đám côn đồ mắng lên.
Đồng thời "Ba---" một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Diên Vĩ lúc này bị giáng xuống một cái tát thật mạnh.
Diên Vĩ bị đánh tới mơ hồ. Nhất thời, trên gương mặt trắng nõn hiện lên vết đỏ bừng của năm ngón tay, trông có chút dọa người.
Hoắc Thận nhếch cao lông mày, không nói lời nào, không do dự giáng tay ra tát "Ba---" một cái, như muốn tát văng luôn người kia.
Một tiếng tát đinh tai nhức óc vang lên rõ ràng liền khiến lũ côn đồ triệt để thức tỉnh, tới cả Diên Vĩ bị đánh đến đang quỳ rạp trên mặt đất cũng nâng mắt lên, ngạc nhiên nhìn ý.
Dù sao thì con trai động thủ đánh con gái cũng có chút khó coi. Hơn nữa người này lại còn là...Hoắc Thận!
Hoắc Thận lại căn bản không hề để ý, y lạnh lùng vung cặp sách lên, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao sắc hung dữ đối diện với đám con gái này, lạnh giọng cảnh cáo:
- Đừng tưởng Hoắc Thận này thích bao dưỡng tình nhân mà không dám đánh con gái! Nếu dám đụng vào người của Hoắc Thận này, thì cậu đây cmn gặp đâu đánh đó! Không sợ hả, lên đây, tiến lên phía trước một bước tiếp tục đánh nhau với cậu đây xem nào!
Hoắc Thận hoàn toàn có thể nói được làm được!
Mà lúc này đám côn đồ ngay tức khắc nín thinh.
Hoắc Thận là ai? Chính là kiểu từ trước đến nay đã động tay động chân là không quan tâm sống chết! Huống chi trong trường học y chỉ cần hô một tiếng đã có hàng trăm huynh đệ sẵn sàng xông lên. Loại người điên cuồng như vậy, ai dám khiêu khích? Vả lại trong tình thế này đã có không ít nam sinh đang chăm chăm như hổ đói xúm lại quanh chúng, nếu chúng thực sự dám tiếp tục động thủ, e rằng sẽ không có lợi.
Không ai dám tiến lên trên.
Hoắc Thận xoay người đi nhìn Diên Vĩ đang chật vật phía sau. Lúc này Diên Vĩ đã bò lên khỏi mặt đất.
- Tính tình Quái Vật Nhỏ ương bướng như vậy, hẳn là bị đánh đi?
Hoắc Thận ngay tức khắc đổi thành bộ dạng đứng đắn như trước. Đối diện với khuôn mặt trắng bệch của Diên Vĩ, y không có tâm tình đến an ủi, ngược lại chỉ cười cợt chế giễu cô.
Từ đáy lòng, Diên Vĩ thực sự có chút biết ơn lời chế nhạo của tên này, ít nhất như vậy sẽ không làm cho một người trước giờ luôn kiêu ngạo như cô phải xấu mặt trước nhiều người như vậy.
- Đi! Ăn cơm cùng cậu đây!
Hoắc Thận vừa nói vừa kéo bàn tay nhỏ bé của Diên Vĩ lên, rẽ khỏi đám người.
Đây là lần đầu tiên Diên Vĩ không tránh né sự tiếp xúc thân mật của y.
- Hoắc thiếu!
Thủ lĩnh của đám côn đồ chế trụ lấy cánh tay Hoắc Thận, nhăn mi tâm nhắc nhở:
Đừng có quên, bạn gái của cậu là Lý Mạn Giai! Cút! Hoắc Thận chẳng buồn liếc mắt, chán ghét hất tay cô ta ra, không thèm quay đầu tiêu sái kéo Diên Vĩ đi.
Nhưng kỳ thực Hoắc Thận lại không dẫn Diên Vĩ tới nhà ăn. Y chỉ kéo cô về trường, lập tức tiến vào phòng y tế.
Bác sĩ trực ban lúc này đang chuẩn bị tan làm.
- Bác, bác trước tiên đừng vội về, nhanh nhanh giúp bạn này bôi thuốc cái đã.
Hoắc Thận kéo Diên Vĩ người đầy vết thương ngồi xuống mặt bác sĩ.
Bác? Cũng họ Hoắc? Cho nên vị bác sĩ trước mặt này thật sự là bác ruột của Hoắc Thận?
- Trời ơi là trời! Sao lại thế này? Con gái con nôi mà sao lại bị nhiều vết thương vậy? Bị ai đánh? Nhanh dẫn bác đi xem.
Bác sĩ Hoắc ước chừng 40 tuổi đổ lại, ngũ quan tinh tế; dù cho thời gian có để lại chút dấu vết, song bác vẫn quý phái vô cùng, khí chất cao sang, thoạt nhìn liền nhận ra là kiểu người có tâm tính lương thiện, dễ gần gũi thân thiết.
Bác sĩ Hoắc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Diên Vĩ lên nghiêm túc đánh giá một phen, nhăn mày thịnh nộ trừng mắt Hoắc Thận:
- Tên nhóc thôi tha nhà cháu bảo vệ bạn gái kiểu gì vậy? Để cho bạn gái bị đánh thành thế này?
Bác sĩ Hoắc dùng biểu tình ghét bỏ nhìn thằng cháu trai bỏ đi của mình.
Diên Vĩ giải thích một câu:
Bác sĩ Hoắc, cháu không phải bạn gái của Hoắc Thận, hơn nữa, vừa nãy anh ấy còn cứu cháu! Cháu tới quá muộn, lúc cháu đến nơi thì nha đầu này đã bị đánh thành như vậy. Được rồi, bác cũng đừng nhiều lời nữa, mau mau bôi thuốc cho bạn ấy đã. Hoắc Thận sốt ruột thúc giục bác mình.
Bác sĩ Hoắc lắc lắc đầu ngồi xuống, bắt đầu cẩn thận khử trùng miệng vết thương cho Diên Vĩ:
Cô bé à, lúc khử trùng sẽ hơi đau đấy, cháu cố gắng chịu đựng một lúc nhé! ...Vâng, không sao ạ, cháu chịu được! Diên Vĩ nặng nề cắn lấy môi dưới, phần mi tâm sớm đã nhăn thật sâu thành hình chữ "xuyên".
Tuy rằng cô chịu đựng được, nhưng cô vẫn rất sợ đau.
- Bác cẩn thận một chút ạ!
Hoắc Thận nói, khuôn mặt tuấn tú điên đảo chúng sinh áp sát lại khuôn mặt sưng đỏ của Diên Vĩ, y gợi cảm câu khóe môi lên, cười gian tà:
- Bác không được hủy hoại nhan sắc của Diên Vĩ đâu đấy, cậu đây thích nhìn khuôn mặt này!
Diên Vĩ không nói gì, tức giận liếc y một cái.
Bác sĩ Hoắc ghét bỏ nhìn y:
- Thằng nhóc xấu xa này, đúng là ngày càng không biết xấu hổ!
Nói xong bác lại quay về hướng Diên Vĩ, chỉ vào Hoắc Thận nói:
- Thảo nào nó không theo đuổi được cháu, đổi lại là bác, bác cũng khinh! Rõ nông cạn, nhỉ?
Diên Vĩ cả thấy nhận xét của bác sĩ Hoắc về cháu trai mình rất đúng trọng tâm, rất chuẩn xác. Cô vội phụ họa gật đầu theo:
- Đúng, nông cạn!
Nông cạn cực kỳ!!
Bị Diên Vĩ cùng bác mình người tung kẻ hứng phê bình mình, Hoắc Thận ngược lại không giận, chỉ vô lại ngồi xổm xuống chiếc ghế trước mặt Diên Vĩ, vừa nhìn cô vừa cười đến bất cần.
- Đúng rồi, vừa nãy lũ côn đồ kia sao lại đánh cô?
Bây giờ Hoắc Thận mới nhớ tới vấn đề này.
Con ngươi Diên Vĩ có chút né tránh, nhớ tới lời Lý Mạn Giai nói với mình tại sân thể thao ngày hôm nay, cô chỉ lắc đầu:
- Không biết.
Hoắc Thận lắc lắc đầu:
- Con gái đều là đố kị lẫn nhau, chỉ cần người ta đẹp hơn mình, liền dễ dàng ghi thù ngay!
Cho nên, tên này đang gián tiếp khen cô xinh đẹp sao?
Sau nửa giờ đồng hồ vật lộn, cuối cùng hai người cũng rời khỏi phòng y tế, lúc ra ngoài cũng đã tới giờ cơm.
- Đi thôi, ra ngoài ăn cơm! Cậu đây sắp chết đói rôi!
Hoắc Thận muốn kéo Diên Vĩ đi.
Diên Vĩ lại không chịu nhúc nhích:
- Tôi không đi ăn cùng anh đâu, cũng sẽ tuyệt đối không làm bạn gái của anh!
Diên Vĩ trực tiếp nói thẳng ra.