Lúc Cố Cẩn Ngôn đắt Tần Diên Vỹ về, Tô Giải Ngữ muốn đuổi theo thì bị Hoắc Thận cản lại.
- Người đẹp à, cô giành được cơ thể anh ta nhưng liệu cô có giành được trái tim anh ta không? Huống hồ cô chẳng giành được cơ thể anh ta nữa mà, cần gì phải khiến bản thân bị mất mặt kia chứ?
Hoắc Thận vừa nói vừa kéo Tô Giải Ngữ đang muốn đuổi theo lại.
Tô Giải Ngữ nghe thấy thế thì sắc mặt tái nhợt càng khó coi hơn trước. Cô ta cụp mắt, liếc Hoắc Thận với vẻ không vui.
Hoắc Thận lại cười lả lơi, y gõ tay lên bàn.
- Ngồi đi!
Tô Giải Ngữ nghĩ một hồi rồi ngồi xuống trước mặt Hoắc Thận.
Đoạn cô ta hỏi thẳng:
Cậu thích Tần Diên Vỹ à? Thích chứ! Hoắc Thận đặt tay lên bàn một cách lười biếng, cười đầy phóng đãng.
Chỉ cần là người đẹp thì cậu đây đều thích hết! ... Tô Giải Ngữ nghẹn họng luôn.
Y lăng nhăng như thế, chẳng trách Cố Cẩn Ngôn lại tức giận như thế!
- Có phải cậu rất hứng thú với cô bé khi nãy đúng không? Bởi vì cậu không có được cô ấy!
Tô Giải Ngữ hiễu rõ tính tình của Tần Diên Vỹ. Trên đời này trừ Cố Cẩn Ngôn ra thì e rằng chẳng có mấy ai có thể thu phục cô nhóc tính tình kỳ lạ kia.
Hoắc Thận nhướng mày, phì cười nhưng lại không phủ nhận lời của Tô Giải Ngữ.
Nói cách khác, y thừa nhận những gì Tô Giải Ngữ vừa nói.
Trên mặt vẫn mỉm cười một cách xấu xa, bất cần đời.
Tô Giải Ngữ nói đầy tự tin:
Tôi rất hiểu cô bé ấy, cho nên tôi có thể giúp cậu cua được cô ấy! Cậu có thể suy nghĩ một chút về chuyện về phe cảu tôi, nhưng với một điều kiện, cậu không được nói chuyện này cho cô bé ấy hay chú cô ấy biết! Thôi thôi! Hoắc Thận vội giơ tay, ra hiệu cho cô ta im lặng.
Gương mặt điển trai mai mĩ bỗng kề sát lại gần Tô Giải Ngữ, rồi bất thình lình hôn lên má cô ta. Sau đó, y nhếch môi cười một cách xấu xa.
Làm sao giờ? Cậu đây lại cảm thấy hứng thú với cô hơn rồi, hay là chúng ta thử đến với nhau xem sao? Cậu!! Rõ ràng Tô Giải Ngữ không lường trước được cậu nhóc xấu xa này lại trêu chọc cô ta trước mặt mọi người.
Cô ta đỏ bừng cả mặt, lau chỗ bị y hôn trúng, rồi quát lên đầy tức giận:
- Đồ lưu manh!! Khốn nạn!!
Nhưng không thể phủ nhận một điều, tuy Hoắc Thận xấu xa nhưng lại đẹp trai một cách ma mị. Từng cái nhíu mày, từng nụ cười của y khiến mọi cô gái phải xốn xang.
Nhất là trên người Hoắc Thận lại toát lên khí chất bad boy, mấy cô gái chưa trải đời rất dễ trúng chiêu của y! Đoán chừng chẳng bao lâu nữa, cô nhóc Tần Diên Vỹ chưa từng yêu ai kia sẽ rơi vào tay y mất.
Hoắc Thận nhìn thấy vẻ mặt đầy tức giận của Tô Giải Ngữ, trông y càng vui vẻ hơn.
Sau đó, y từ tốn lấy khăn giấy ra, lau đôi môi vừa mới hôn lên má Tô Giải Ngữ rồi cười lả lơi.
- Dì đừng nóng mà. Lúc nãy tôi chỉ ghẹo gì mà thôi. Khẩu vị của tôi không mặn đắng tới mức này đâu. Trông dì còn già hơn tôi và Diên Vỹ một con giáp đấy nhỉ? Tôi chẳng có hứng thú với mấy bà già đâu! À, lần sau dì cũng đừng đắp phấn dày như thế nhé. Dì xem này, tôi mới chạm môi thôi mà miệng đầy phấn hết rồi này....
Hoắc Thận đứng dẫy, vẫy vẫy tay với cô ta.
- Dì cứ từ từ ăn đi nhé, có duyên sẽ gặp lại! Bye bye~
Nói xong, y vác balo lên vai rồi đi ra khỏi nhà hàng một cách tự nhiên, để mặc cho Tô Giải Ngữ ngồi một mình ở đấy, nét mặt cô ta lúc trắng lúc xanh, trông khó coi vô cùng.
Tên lưu manh thối tha chết dẫm!! Không ngờ nó lại dám sỉ nhục Tô Giải Ngữ cô như thế? Mà nó còn kêu cô ta bằng dì nữa kia à?! Trông cô ta già đến thế ư? Già hơn tụi nó một con giáp?? Rõ ràng cô ta chỉ hơn bọn nó mười tuổi thôi mà!
Tô Giải Ngữ giận sôi gan, nhưng lại chẳng làm gì được Hoắc Thận! Nếu có thể thì cô ta đã nhào lên, đập cho thằng nhóc kia một trận rồi. Nhưng khí chất tiểu thư con nhà khuê các tận trong xương tủy không cho phép cô ta làm mấy chuyện khác người như thế.
...
Dọc đường về nhà, Tần Diên Vỹ lẫn Cố Cẩn Ngôn chẳng nói lời nào. Bầu không khí trong xe vô cùng ngột ngạt, nhưng chẳng ai chịu phá vỡ nó cả.
Giống như Cố Cẩn Ngôn đang tập trung lái xe.
Tần Diên Vỹ thì nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên gương mặt bầm tím kia không chút cảm xúc, cho nên chẳng thê nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, hoặc là cô chẳng nghĩ gì hết.
Nửa tiếng sau, xe ngừng trước cổng biệt thự.
Sau khi vào nhà, Cố Cẩn Ngôn ném chìa khóa xe và áo vest lên ghế salon.
Cố Cẩn Ngôn vừa nới lỏng cà-vạt thì trông thấy Diên Vỹ đang xách balo tính bỏ chạy. Anh bèn kéo cô tới trước mặt mình.
- Con chưa nói rõ mọi chuyện thì muốn chạy à?
Diên Vỹ cứ tưởng anh nhắc tới chuyện Hoắc Thận, cho nên cô chỉ cúi đầu, không dám nhìn anh.
- Tần Diên Vỹ, tạm thời chúng ta không nhắc tới chuyện con ăn cơm với Hoắc Thận!
Lúc Cố Cẩn Ngôn cực kỳ tức giận mới gọi cả họ lẫn tên của cô mà thôi.
- Con mau nói rõ ràng chuyện đánh nhau với bạn bè cho chú nghe!! Sao con lại bị đánh thành thế này hả? Ai đánh con?!
Đây mới là điều khiến Cố Cẩn Ngôn tức giận nhất!1
Lúc này, trong lòng anh như dấy lên ngọn lửa muốn bùng ra ngoài.
Bình thường ba mẹ cô và anh đều cưng chiều con bé biết dường nào, còn chẳng dám đánh nó lấy một lần. Nhưng giờ thì sao? Hôm nay con bé lại bị người khác đánh thành thế này?
Cố Cẩn Ngôn cắn răng, nâng mặt Diên Vỹ lên rồi nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt cô, nhíu mày lại.
Cố Cẩn Ngôn thật muốn giết hết những kẻ đã làm cô bị thương!
- Nói cho chú nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thấy Diên Vỹ vẫn im lặng không đáp, Cố Cẩn Ngôn hỏi thêm lần nữa, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn trước.
Diên Vỹ nghĩ rằng Cố Cẩn Ngôn muốn dãy dỗ mình một trận. Trong lòng cô vẫn rất sợ anh vì lúc anh tức lên rất đáng sợ.
Tần Diên Vỹ nghĩ tới chuyện tự dưng bị đánh ở trường, về nhà chẳng được an ủi lại bị Cố Cẩn Ngôn mắng cho một trận. Trong lòng cô càng tủi thân, vành mắt cũng đỏ ửng lên. Cô ngẩng đầu lên, nói với vẻ bướng bỉnh:
Con không có đánh nhau! Thế sao con lại như thế này hả? Giọng điệu Cố Cẩn Ngôn không tốt, âm thanh cũng lớn hơn vài phần, trong lòng anh càng tức giận.
Cũng may đã có người sát trùng vết thương trên mặt của con bé.
Cuối cùng Diên Vỹ không nhịn được, ai oán nói:
- ... Con chỉ bị đánh thôi.