Ban đêm, sau khi đã cơm nước no nê thì cả hai lại đi dạo một lúc, mệt rồi lại tìm đại một góc trên con phố tấp nập để ngồi nghỉ.
Gió đêm đông thổi qua rét buốt, Hoắc Thận thoải mái cởi áo khoác lông của mình ra khoác lên cho Diên Vĩ:
Đi thôi, cậu đây đưa em về nhà. Tôi không lạnh, cũng không muốn về nhà. Diễn Vĩ không muốn nhận áo của y, nhưng bàn tay của Hoắc Thận lại bá đạo khoác trên bờ vai gầy của cô, không để cô kéo áo xuống.
Tần Vĩ hết cách, đành khoác lấy nó.
Áo khoác rất rộng, bên trong vẫn còn vương nhiệt độ cơ thể của y, vừa choàng lên người đã khiến thân thể lạnh ngắt của Diên Vĩ ấm áp hẳn lên.
Nhưng cởi áo khoác ra xong thì trên người Hoắc Thận chỉ còn lại mỗi chiếc áo sơ mi mỏng tang, gió lạnh rét mướt thổi qua khiến y rùng mình một cái. Diên Vĩ thấy thế bèn bật cười:
Hoắc Thận, anh đừng có cố. Tôi đã bảo là không lạnh rồi, anh mau mặc áo vào đi!! Cứ thế thì thể nào cũng bị cảm cho mà xem. Cậu đây đang galant như thế mà em không cho tôi chút mặt mũi được à? Đi thôi, đưa cục nợ là em về trước cái đã. Hoắc Thận vừa nói vừa kéo tay Diên Vĩ toan bước đi.
- Tôi không về!
Diên Vĩ không chịu đứng dậy, còn kéo áo khoác trên vai xuống trả lại cho Hoắc Thận:
Anh cứ về đi, mặc kệ tôi. Em không về à? Hoắc Thận xoay người lại, nhìn cô với vẻ cười như không cười, nhưng vẫn không nhận lại áo trong tay cô. Đôi mắt hoa đào của Hoắc Thận khẽ nhướng lên, sắc màu quyến rũ ánh lên nơi đáy mắt, hỏi lại lần nữa:
- Em nói là em không về à?
- Ừ.
Diên Vĩ gật đầu, cũng không hề nhận ra trong câu nói của Hoắc Thận có hàm ý khác.
Nhớ đến những lời mà Tô Giải Ngữ đã nói Cố Cẩn Ngôn, cô không muốn về nhà, cũng không muốn đối mặt với người đàn ông kia. Có lẽ đúng như lời Tô Giải Ngữ đã nói, cô nên ra khỏi căn nhà không thuộc về mình đó mới phải.
Hoắc Thận ngồi xổm xuống trước mặt Diên Vĩ, cười gian:
- Quái Vật Nhỏ, em có biết cậu đây thích nghe phụ nữ nói gì với mình nhất không?
- Cái gì?
Diên Vĩ nhìn Hoắc Thận với vẻ lấy làm khó hiểu.
- Em không muốn về nhà.
- Ơ? tại sao thế?
Diên Vĩ nhíu mày, càng thấy khó hiểu hơn.
- Không muốn về nhà, chẳng phải đang ám chỉ rằng muốn cậu đây đưa cô ấy vào khách sạn à?
Cặp mắt đào hoa đầy quyến rũ của Hoắc Thận cười càng lúc càng gợi cảm hơn, đáy mắt như được tô điểm bằng bao ánh sao rực rỡ:
- Sao hả? Hóa ra Quái Vật Nhỏ muốn cậu đây dẫn vào khách sạn đấy à? Nếu đúng là thế thì cậu đây không khách sáo đâu! Dù sao thì mỡ dâng tận mồm, không ăn lại chả hóa ra phí của!
Cái tên này thật là! Hóa ra là thế!!
- Vào khách sạn cái đầu anh đấy!
Diên Vĩ búng tay vào trán Hoắc Thận:
- Ai là mỡ hả? Anh mới mỡ đấy! Tôi gầy thế này thì lấy đâu ra mỡ hả?
- ...
Phụ nữ quả nhiên không thể dính đến từ "mỡ" bằng không thì đó chính là nói động đến body của họ.
- Anh mau về đi! Bây giờ đã muộn lắm rồi, dám ba anh lại giận cho mà xem!
Diên Vĩ khuyên y.
Hoắc Thận cũng không trêu nữa, dứt khoát đặt mông ngồi xuống bên cạnh, nghiêm mặt hỏi cô:
- Tôi về rồi còn em thì sao?
- Lát nữa tôi sẽ tự tìm khách sạn ở! Không thì tôi đến tiệm net ở đến sáng, còn không được nữa thì vào bar chơi cũng được!
Hoắc Thận mím môi:
- Đời sống về đêm của Quái Vật Nhỏ em cũng kinh đấy! Đi thôi.
Hoắc Thận nói xong thì kéo tay của Diên Vĩ đứng dậy rồi bước đi.
- Đi đâu thế?
Diên Vĩ bị Hoắc Thận kéo đứng dậy.
- Đến nhà tôi!
Hoắc Thận đáp.
- Hả?
Diên Vĩ giật thót, vội giằng tay ra khỏi tay Hoắc Thận:
- Tôi không đi! Hoắc Thận, anh đừng có làm rộn lên nữa.
Hoắc Thận trợn to mắt:
- Ba mẹ tôi không có ở nhà!
Nói xong, Hoắc Thận lại nắm lấy bàn của Diên vĩ. Lúc này y xiết chặt lấy bàn tay cô, rõ ràng là sẽ không cho phép cô rút tay ra nữa.
Y nhíu mày:
- Sao tay lại lạnh thế này...
Nói xong Hoắc Thận lập tức đút bàn tay của Diên Vĩ vào túi mình, sau đó nói tiếp:
- Nhà tôi tự thuê ở gần trường.
- ... Tôi cũng không thể đến đó được.
Bàn tay của Diên Vĩ bị siết chặt trở nên nóng rực, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Cô bỗng thấy lúng túng, muốn rút tay ra khỏi túi y, nhưng bị y siết chặt quá nên cô không thể làm gì được.
Hoắc Thận rũ mắt xuống liếc nhìn cô một cái, khẽ nhếch môi cười:
- Làm sao thế? Cho rằng cậu đây có hứng thú với em thật đấy à?
- ... Tôi không có ý này!
- Không có ý này thì cứ sang đấy với cậu đây là được!
Hoắc Thận kéo Diên Vĩ đi bắt taxi:
- Em yên tâm đi, tôi đưa em đến nhà trọ rồi sẽ đi ngay thôi. Cũng không thể để một cô gái như em lang thang trên đường thật được. Cậu đây chẳng có hứng thú gì với em, nhưng không có nghĩa là đám lưu manh ngoài đường không có hứng thú với em.
Được rồi! Cuối cùng câu nói này của Hoắc Thận đã thuyết phục được Diên Vĩ.
Xe dừng lại bên cạnh hai người. Hoắc Thận mở cửa xe ra giúp Diên Vĩ, sau khi cô ngồi vào thì y mới chui vào trong xe, ngồi xuống bên cạnh cô.
Đại khái là vì trong xe bật máy sưởi nên Diên Vĩ bỗng cảm thấy dù là toàn thân hay trong lòng đều trở nên ấm áp hẳn lên.
Cũng không rõ từ lúc nào, tên badboy bên cạnh đã lặng lẽ thay đổi trong lòng cô. Trước đó, cô cảm thấy y rất xấu xa, rất đáng ghét, thậm chí còn không hiểu vì sao Lý Mạn Giai lại thích y đến thế, nhưng càng hiểu biết và quen thuộc với y hơn thì cô mới phát hiện hóa ra người này hoàn toàn không giống như những gì mà trước giờ mình vẫn nghĩ.
Diên Vĩ cảm thấy, ít nhất làm bạn với y cũng không tệ lắm!
- Sao mà cứ nhìn cậu đây chằm chằm thế? Chẳng lẽ em cũng mê cậu đây rồi à?
- Xí!
Diên Vĩ cười khinh bỉ, cố ý dìm hàng y:
- Tôi không có mù!
- Cái con nhóc này! Đúng là đồ không có trái tim, uổng công tôi tốt với em thế!
Diên Vĩ bị y chọc cười giòn giã.
Ngay giây phút này đâu, Diên Vĩ chợt nghĩ tới hai từ - bạn bè- mà Lý Mạn Giai từng nói. Cô nghĩ mình và Hoắc Thận chắc cũng được xem là bạn bè chứ?
- Cảm ơn anh nhé, Hoắc Thận.
Diên Vĩ thật lòng nói lời cảm ơn y.
Đối mặt với câu nói của Diên Vĩ, dường như Hoắc Thận cũng thấy hết cả hồn. Sau một hồi lâu, y che miệng cười gian, giơ tay búng vào trán cô:
- Biết cậu đây thương em là được rồi, sau này phải luôn luôn ghi nhớ và báo đáp đấy, không thì cứ lấy thân ra mà báo đáp. Cậu đây sẽ cố mà nhận cho.
- ...
Diên Vĩ cảm thấy hối hận quá chừng!
Quả nhiên! Lưu manh đúng là lưu manh!