Sau khi Cố Cẩn Ngôn nhận được số điện thoại của Hoắc Thận từ Vân Thải, anh lập tức gọi cho y.
Nhưng vẫn không có nghe máy.
Cố Cẩn Ngôn sầm mặt xuống, cả căn phòng lạnh băng, chị Lý đến bên cạnh không dám lên tiếng cũng không dám đi ra ngoài.
Cố Cẩn Ngôn vừa gọi điện cho Hoắc Thận vừa đi tới đi lui trong phòng khác. Giọng nói tổng đài lặp đi lặp lại khiến cho ánh mắt anh tối đi, hiện lên vẻ sắc bén. Cả người toát lên vẻ tức giận, lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.
- Alo ——
Rốt cuộc cũng có người nghe máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lười biếng của Hoắc Thận.
- Tôi là chú của Diên Vỹ, Cố Cẩn Ngôn!
Cố Cẩn Ngôn hỏi thẳng:
- Bây giờ con bé đang ở chỗ cậu phải không?
Thật ra Hoắc Thận rất bất ngờ khi Cố Cẩn Ngôn gọi tới.
Y nhíu mày nhìn dãy số lạ hoắc trên màn hình rồi nghe tiếp:
- Anh chờ chút.
Hoắc Thận liếc sang Tần Diên Vỹ đang ngồi trên thảm lông, xem phim Hàn xẻng một cái, rồi bước ra ngoài ban công, tiện thể đóng cửa lại.
- Chú Cố, đúng là Diên Vỹ đang ở chỗ tôi.
Hoắc Thận trả lời rât thành thật.
- Cậu đang ở đâu? Giờ tôi sẽ tới đón con bé ngay!
Giọng Cố Cẩn Ngôn rất lạnh lùng, nếu bây giờ Hoắc Thận đứng ở trước mặt anh thì e rằng đã bị đóng băng từ lâu!
Cố Cẩn Ngôn bỗng nhớ tới hôm nọ Tần Diên Vỹ lén lút tham khảo các tránh thai trong phòng cô. Anh cũng không chờ được mà lấy chìa khóa trên bàn, rồi vội bước ra ngoài, thậm chí chẳng thèm lấy áo khoác theo. Chị Lý thấy vậy thì tất tả cầm áo khoác chạy theo sau, nhưng vẫn chậm một bước. Lúc chị chạy ra ngoài thì Cố Cẩn Ngôn đã lái xe đi mất tiêu.
- Nhưng tôi thấy cô ấy không muốn về với chú.
Hoắc Thận cũng không nói địa chỉ nhà mình cho Cố Cẩn Ngôn liền.
Y tựa vào lan can, nhìn cảnh đêm ở bên ngoài rồi nói tiếp:
Tôi thấy tâm trạng của Diên Vỹ không tốt lắm, bây giờ khó khăn lắm mới đỡ hơn chút. Lỡ lát nữa bị chú làm cho bực mình thì sao giờ? Con bé đang ở đâu? Cố Cẩn Ngôn không để ý tới lời nói của Hoắc Thận mà chỉ lặp lại câu hỏi.
Hoắc Thận do dự hồi lâu, y quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Diên Vỹ đang ngồi trong phòng, cuối cùng y vẫn nói địa chỉ cho Cố Cẩn Ngôn.
Bởi vì Hoắc Thận phát hiện ông chú Cố này rất quan tâm đến cô bé kia, tuy y chẳng biết đấy là tình chú cháu hay là tình yêu nam nữ.
Hơn nữa, sao y dám để Diên Vỹ ở lại đây chứ? Bản thân y sẽ kiềm nén được à? Nếu giữ cô ở lại thì tâm trạng của cô sẽ tốt hơn ư? E rằng chỉ làm tạm thời mà thôi! Trị được ngọn chứ không trị được gốc!
Cúp máy xong, Hoắc Thận dựa vào lan can nhìn Diên Vỹ ở trong phòng. Lúc này cô đang khoanh chân, ôm gối xem phim say sưa. Dường như cô cảm giác được ánh mắt của y, cô bỗng quay đầu lại nhìn y.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, lúc Tần Diên Vỹ cười một cách hồn nhiên thì tim Hoắc Thận đập mạnh một cái, lập tức cảm thấy lòng dạ xốn xang.
Rốt cuộc là cảm giác gì thế? Hoắc Thận cũng không thể nói rõ được, vì đây là lần đầu tiên y bị thế trong suốt mười chín năm sống trên đời! Tim y đập liên hồi như thế muốn lao vọt ra ngoài.
Ngay lúc chạm phải ánh mắt của cô, thế mà y lại đỏ mặt sao?
Đường đường là đại thiếu gia họ Hoắc dày dạn kinh nghiệm lại đỏ mặt ư? Đúng là hết sức kỳ lạ!
Hoắc Thận lại hút thêm vài điếu rồi mới mở cửa bước vào trong phòng.
- Sao thế?
Y vừa mới bước vào Diên Vỹ liền hỏi với vẻ tò mò.
- Sao là sao?
Hoắc Thận lại thấy hơi chột dạ.
Diên Vỹ híp mắt nhìn y.
Anh mới nghe điện thoại xong như mất hết hồn vía vậy! Ai gọi thế? Ba anh à? Anh lại bị mắng nữa hả? Hay bọn họ gọi anh về nhà? Em đang quan tâm cậu đây à? Hoắc Thận ngồi xuống bên cạnh Tần Diên Vỹ rồi cười một cách xấu xa.
- Em yên tâm đi. Dù ba tôi muốn đánh gãy hai chân tôi đi nữa thì tôi cũng không về đâu! Cậu đây đâu nỡ bỏ mặc em!
Tên này!!
- Thật ra anh có thể về nhà, tôi ở một mình cũng được mà!
Hoắc Thận không trả lời cô mà chỉ hỏi:
Tối nay em không về thật à? Ừm, tôi không về đâu. Diên Vỹ gật đầu đáp.
- Lỡ chú em tới đón em thì sao đây?
Diên Vỹ sững ra hồi lâu, cô nói:
- Vậy thì tôi cũng không về đâu. Hơn nữa đời nào chú ấy tới đón tôi...
Lúc nói mấy lời này, ánh mắt Diên Vỹ trở nên u ám, cô nói tiếp:
- Chú ấy cũng không biết tôi đang ở đây, trừ phi anh bán đứng tôi mà thôi!
Diên Vỹ liếc y một cái, ánh mắt đầy cảnh giác:
- Hoắc Thận, anh không bán đứng tôi đấy chứ?
Hoắc Thận nghẹn họng, y im lặng không nói lời nào mà khoác vai cô, lòng lại thấy lo lắng.
- Quái vật nhỏ, tối nay không cho phép em đi...
Y vừa dứt lời thì chuông cửa bỗng reo lên.
Hoắc Thận ngây ra. Đùa hả? Sao nhanh quá vậy?! Bộ chú Cố đó lái máy bay tới đây à? Y cũng phục luôn rồi.
- Trễ thế này mà vẫn có khách tới nhà à? Ai thế nhỉ? Chắc không phải đại thiếu gia nhà họ Hoắc anh lại hẹn người đẹp nào đó đâu nhỉ? Nếu đúng là thế thì khó xử lắm đó!
Cố Cẩn Ngôn đứng ngoài cửa, trả lời Diên Vỹ:
Là chú của con đây! Hả? Diên Vỹ giật nảy cả mình, cô vội vàng đứng dậy nhìn về phía cửa.
Cửa được mở ra, sau đó Cố Cẩn Ngôn sầm mặt bước vào trong.
Hoắc Thận nhìn Cố Cẩn Ngôn trước mặt lại ngó sang Tần Diên Vỹ.
- Hai người cứ nói chuyện đi nhé. Tôi đi mua thuốc lá chút!
Y biết điều viện cớ đi ra ngoài, sẵn tiện đóng cửa lại dùm họ.
Thật ra Hoắc Thận không hề đi mua thuốc, y chỉ đứng hóng gió trên hành lang mà thôi. Y dựa vào vách tường một cách lười biếng, cúi đầu hút thuốc tiếp.
Chẳng hiểu sao Hoắc Thận thấy ngột ngạt trong lòng như bị đá đè lên. Mùi thuốc lá khiến y cảm thấy khó chịu nhưng nỗi buồn phiền trong lòng y khiến y không nhịn được muốn hút thêm vài điếu.
Hoắc Thận rít một hơi rồi nhả khói thuốc lá. Trong mắt y, Tần Diên Vỹ vẫn còn ngây ngô lắm, ít nhất một kẻ hay vờn gái như y không thể xuống tay với cô được!
Cô nên tìm một người đàn ông xứng đáng với mình, mà người kia chắc chắn không phải là Hoắc Thận y. Bởi vì ngay cả y cũng không biết mình thật sự thích cô hay chỉ là hứng thú tạm bợ.
Chỉ bằng câu nói “tôi tin anh” của Diên Vỹ thì y đã biết hai người tốt nhất nên ở mức bạn bè mà thôi!
Nói thẳng ra thì y không muốn hại cô nhóc đấy!