Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 3: Chương 3




Đúng là mặt chó lòng lang! Bại hoại!

Tần Mộ Sở âm thầm phỉ nhổ trong lòng.

Chiếc chăn màu trắng trên giường cuộn kín đôi mèo mả gà đồng, làm cho Tần Mộ Sở không nhìn rõ người bên trong. Cô thậm chí còn không nhìn rõ trong chăn có mấy người.

Nhớ đến Lục Dung Nhan khổ sở vì bị tổn thương, lại nghĩ tới dáng vẻ phụ lòng đốn mạt của Lý Ý Khâm, Tần Mộ Sở tức anh ách.

Đúng như Lục Dung Nhan nói, gặp thứ đàn ông này thì chẳng cần quan tâm gì hết, cứ đánh cho một trận nên thân đã rồi nói sau!

Đáng đời gã ngoại tình! Đáng đời gã bám váy phú bà!

Đồ đàn ông khốn nạn vô liêm sỉ!

Nghĩ thế, Tần Mộ Sở nổi giận đùng đùng lao thẳng vào “hai người” trên giường, rồi không nói không rằng, xắn tay áo lên, giáng thẳng nắm đấm xuống chỗ chăn đệm hở ra.

- Lý Ý Khâm, đồ chết tiệt! Dung Nhan đối đãi với anh không đủ tốt à? Cậu ấy dâng hết những tháng năm đẹp nhất của mình cho anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa?!

Trong chăn, Lâu Tư Trầm đang ngủ say ăn liền mấy đấm mà chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Mới đầu hắn còn tưởng mình đang nằm mơ, thế nhưng sau đó lại thấy giấc mộng này trở nên chân thực đến quái lạ.

Hơn nữa, giọng nói này…

Nghe quen quá!

Khuôn mặt của Lâu Tư Trầm đang nằm trong chăn lạnh đi mấy phần.

Nếu hắn không nghe lầm, thì người phụ nữ này…

- Lý Ý Khâm, anh đừng có mà giả chết!

Tần Mộ Sở vươn tay định hất chăn ra, nào ngờ vừa mới vén được một góc chăn thì cổ tay đã bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy.

Thậm chí, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người nọ kéo mạnh một cái, ngã nhào xuống giường đệm mềm mại.

- Á!

Tần Mộ Sở sợ quá, hét lên.

Ngay sau đó, một thân hình cao lớn đầy tính xâm lược đã bao phủ cả người cô. Thân thể cô bị khóa kín trong lồng ngực rộng và cánh tay rắn chắc của người đàn ông ấy.

Cảm giác áp sát quá đột nhiên khiến cho Tần Mộ Sở sững ra vài giây.

Hai người nhìn nhau rồi cùng ngây ra.

Tần Mộ Sở khiếp sợ nhìn gương mặt tuyệt đẹp đột ngột xuất hiện, mấy giây sau vẫn không thể nào tin được…

Không ngờ lại là anh!

Lâu Tư Trầm…

Người mà cô lâu lắm rồi không gặp…

Cô và hắn, gần nhau trong gang tấc.

Hương sữa tắm thơm mát quyện với mùi hormone đặc biệt thuộc về riêng mình hắn phả vào khoang mũi của Tần Mộ Sở, vừa thanh nhã, vừa dễ ngửi…

Cảm giác quen thuộc lâu ngày không thấy, khiến cho lòng cô, mơ hồ, nhói lên.

Khóe mắt cay sè.

Hơi thở nghẹn lại.

Dường như cả dòng máu chảy trong cơ thể cũng bắt đầu ngưng đọng.

Thời gian như ngừng trôi.

Ánh đèn vàng dịu nhẹ nhuộm sắc hoàng kim lên thân mình tuyệt mỹ của Lâu Tư Trầm, đôi mắt đen sâu thăm thẳm đượm màu u ám, ẩn giấu nguy hiểm khiến cho lòng người hoảng hốt.

Tần Mộ Sở, quả nhiên là cô!

Dưới cái bóng của hắn, làn da cô trắng muốt như ngọc mỡ dê, đôi mắt ngấn lệ ánh lên láp lánh động lòng người, bờ môi khẽ mím gọi mời đàn ông chỉ nhìn thôi mà lòng râm ran.

Dường như cô chẳng hề đổi thay sau sáu năm qua, lại dường như cô đã hoàn toàn đổi khác.

Cô của giờ đây gợi cảm hơn, mê hoặc hơn và quyến rũ với vẻ trưởng thành hơn nhiều so với quá khứ. Ấy là vẻ đẹp mà bất cứ một cô gái trẻ trung nào cũng không thể sánh bằng!

Mỗi động tác giơ tay nhấc chân của người phụ nữ này, đều có thể khiến cho đàn ông rung động lòng…

Thế nhưng, Lâu Tư Trầm hắn không nằm trong số đó!

- Tần Mộ Sở, sáu năm không gặp, chẳng ngờ cô vẫn rẻ tiền như xưa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.