- Tắt đi!
Cố Cẩn Ngôn cũng không nói thêm gì nữa, tùy ý cô tắt máy.
Anh không cho Tần Diên Vĩ biết lúc này mình đang ở ngay dưới sân ký túc xá chờ cô, cứ nghĩ cô chỉ đi chơi với mấy cô bé trong ký túc mà thôi, để cô giao lưu với họ dù sao cũng hay hơn cứ dính lấy Hoắc Thận.
Cố Cẩn Ngôn không về mà kiên nhẫn ngồi trong xe chờ đợi.
Dù sao thì giờ này về anh cũng chẳng thể ngủ nổi.
Thời gian thong thả trôi qua...
Cố Cẩn Ngôn buồn chán kéo di động, đã qua mười lăm phút mà vẫn chưa thấy cô nhóc kia về.
Anh lại cúi đầu chơi di động tiếp.
Nửa tiếng sau.
Ngón tay thon dài của Cố Cẩn Ngôn liên tục gõ trên vô lăng, đôi mày kiếm nhíu lại vẻ khó chịu.
Cuối cùng anh mở hộp CD lấy một chiếc đĩa dương cầm ra nghe, cố ý muốn làm dịu đi trạng thái nóng nảy của bản thân lúc này.
Thế nhưng tận một tiếng sau Tần Diên Vĩ vẫn chưa trở về.
Không ngồi yên được nữa, anh mở cửa xuống xe rồi đứng bên cạnh hút một điếu thuốc.
Cố Cẩn Ngôn không ngờ lần này mình chờ tới gần hai tiếng.
Cuối cùng bóng Tần Diên Vĩ mới xuất hiện dưới khu ký túc xá, người bên cạnh cô cũng không phải đám bạn nữ chung ký túc mà thực ra là Hoắc Thận! Hơn nữa chỉ có một mình Hoắc Thận mà thôi, không hề có ai khác!
Thế nên vừa rồi con nhóc này đang ra ngoài hẹn hò với Hoắc Thận sao?
Mặt mũi Cố Cẩn Ngôn tối sầm xuống, anh dập tắt điếu thuốc trên tay rồi ném vào thùng rác.
Bên kia Tần Diên Vĩ vẫn đang vui vẻ cười đùa với Hoắc Thận, không hề phát hiện Cố Cẩn Ngôn đứng ngay gần đó, đến tận khi tới gần hơn cô mới giật mình nhìn người đang đứng dưới ngọn đèn đường.
Mặt cô lộ vẻ kinh ngạc.
Cô không thể ngờ Cố Cẩn Ngôn lại đột ngột tới tìm mình như thế...
Khi Hoắc Thận thấy Cố Cẩn Ngôn cũng khó tránh giật mình, nhưng y rất nhanh thì đã bình tĩnh lại, thật ra Cố Cẩn Ngôn xuất hiện ở đây cũng không ngoài dự đoán của y, chỉ là anh đến quá nhanh mà thôi.
Ánh mắt lạnh lẽo của Cố Cẩn Ngôn dừng trên người Tần Diên Vĩ và Hoắc Thận, trong lòng chua xót không thở được.
Anh không thể ngờ được cô nhóc này lại nói dối mình như thế!
Từ bao giờ thì cô đã học được cách nói dối chứ?
Còn nữa, đã muộn rồi mà cô còn ra ngoài với Hoắc Thận làm gì?
Cố Cẩn Ngôn đương nhiên không quên chuyện cô bé mang thai khi trước, thế nên ánh mắt nhìn Hoắc Thận càng khó chịu hơn.
Hoắc Thận giống như nhìn thấu được suy nghĩ của Cố Cẩn Ngôn nên mở miệng giải thích:
- Tôi thấy tâm trạng cô nhóc này không tốt nên mới rủ cô ấy đi KTV hát hò giải tỏa thôi! Tôi cam đoan với chú không làm gì cô ấy hết, hơn nửa ngoài nước ép thì không để cô ấy dính một giọt rượu nào, đương nhiên cũng không cho cô ấy hút thuốc rồi, kể cả loại nhẹ nhất.
Dù Tần Diên Vĩ vẫn luôn kêu gào đòi rượu nhưng đều bị Hoắc Thận từ chối, y bảo “một con nhãi mà đòi uống rượu làm gì? Không sợ bị lừa mất người hả?”. Giờ cô cảm thấy rất may mắn vì Hoắc Thận đã ngăn mình lại, nếu không để Cố Cẩn Ngôn bắt gặp chắc chắn cô sẽ không thể yên được.
Dù cô luôn tỏ ra không sợ trời chẳng sợ đất nhưng thực ra lại sợ nhất là Cố Cẩn Ngôn.
Lời Hoắc Thận nói khiến Cố Cẩn Ngôn cũng phải nhìn lại y, thằng nhãi này đúng là không giống bề ngoài phong lưu vô sỉ, ít nhất y rất tốt với cô nhóc kia.
Chẳng trách cô nhóc không có bạn bè gì hết mà chỉ muốn chơi với một mình Hoắc Thận.
Nhưng càng là thế thì cảm giác nguy hiểm trong lòng anh lại càng cao, không thể không nói giờ này đã có một người đàn ông khác bất giác đi sâu vào lòng cô, thay thế được vị trí vốn là của anh, chăm sóc cô, ở bên cô...
Đây rõ ràng là chuyện tốt, thế nhưng Cố Cẩn Ngôn lại không thể nào vui vẻ nổi.
- Tôi về trước nhé Quái Vật Nhỏ!
Hoắc Thận vỗ nhẹ vai Tần Diên Vĩ để tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi, để lại mình cô đứng đối diện với Cố Cẩn Ngôn.
Tim cô vẫn đập như nổi trống:
- Chú... sao chú lại tới đây?
Cô quả thực không ngờ tới chuyện này!
Cô vẫn nghĩ anh sẽ mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, không bao giờ thèm quan tâm cô nữa!
Nhưng anh lại xuất hiện ngay lúc mà cô đã không còn bất cứ hy vọng gì nữa.
Trong lòng cô thật ra vẫn rất vui vẻ.
- Chú đến từ bao giờ?
Bỗng nhiên cô nhớ tới cuộc gọi của anh lúc trước.
Không phải người này đã tới từ khi đó chứ!
- Mới đến thôi.
Cố Cẩn Ngôn đáp qua loa rồi cởi áo khoác của mình mặc lên cho cô theo bản năng.
Anh có thói quen chăm sóc cô mà chính cô cũng đã quen được anh quan tâm như thế.
Mọi chuyện diễn ra đều rất tự nhiên.
- Muộn thế này mà chú còn tim tôi làm gì?
Cô vừa kéo lại vạt áo khoác anh đưa vừa hỏi.
- Cũng không có gì.
Đôi mắt Cố Cẩn Ngôn nhìn cô như sâu hơn:
- Không ngủ được nên tới xem thử thôi.
Anh đang nói rất thật lòng.
Nghe thế Tần Diên Vĩ giật mình, ngơ ngác nhìn anh hồi lâu.
Ngược lại thì trên mặt Cố Cẩn Ngôn không hề để lộ cảm xúc gì, anh lại hỏi:
- Quen phòng ngủ mới chưa?
Tần Diên Vĩ khẽ lắc đầu:
Không biết nữa, tôi ở một mình... Sợ à? Thật ra anh biết cô nhóc này rất nhát gan:
Nếu sợ thì về với chú. Không! Cô vẫn khăng khăng như cũ:
- Vất vả lắm tôi mới ra ngoài được, nếu đã đi thì tôi sẽ không về nữa!
Tần Diên Vĩ cũng muốn xem thử xem bản thân mình có ra khỏi được vòng luẩn quẩn chỉ có người này hay không.
Biết đâu sau khi ra ngoài thì tình cảm xa vời với người đàn ông này cũng dần phai nhạt thì sao. Chuyện đó đối với cô cũng là điều tốt.
Cố Cẩn Ngôn nhìn cô, im lặng một lát mới lại hỏi:
- Phòng ký túc có đủ tiện nghi không?
Tần Diên Vĩ lại chỉ lắc đầu:
- Tôi vẫn chưa xem kỹ.
Cố Cẩn Ngôn lập tức sầm mặt, gắt:
- Con rốt cuộc có thể tự chăm sóc bản thân không đấy hả?
Anh rất nghi ngờ về điều đó.
- Có thể!
Nhưng Tần Diên Vĩ lại vô cùng kiên định với lựa chọn của mình.
- Đưa chú vào xem thử!
Cố Cẩn Ngôn thấy chỉ trừ khi mình tự nhìn thấy không có vấn đề gì thì mới yên tâm để cô ở lại được, nếu không nhất quyết không thể cho cô ở một mình lại chỗ này.
- Được rồi!
Tần Diên Vĩ đành phải đưa anh vào ký túc xá. Đi ngang phòng quản lý còn phải giải thích hồi lâu đây là người nhà thì mới qua được cửa.
Tần Diên Vĩ ở một mình nên Cố Cẩn Ngôn cũng không có gì phải ngại, nhưng trước khi cho họ vào thì quản lý có dặn:
- Phải ra trước mười một rưỡi nếu không cửa đóng rồi là không ra được nữa đâu đấy!
Cố Cẩn Ngôn theo bản năng nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đồng hồ đã điểm mười một tiếng.
Anh còn ba mươi phút nữa.
Theo Tần Diên Vĩ vào phòng của cô mới thấy căn phòng này dù nhỏ nhưng rất đầy đủ tiện nghi.
So ra không bằng ở nhà nhưng với sinh viên thì ký túc thế này đã là điều kiện rất tốt, không kém gì nhà trọ thuê riêng ở ngoài hết.
Một gian phòng ngủ gồm một bàn ăn nhỏ, ban công rồi phòng tắm cũng đầy đủ không thiếu thứ gì.
Thế nhưng vừa vào phòng Cố Cẩn Ngôn đã cau mày.
Hành lý của cô vẫn vứt la liệt trên đất, không biết là cô chưa kịp thu dọn hay căn bản là không có ý định thu dọn nữa.
Cố Cẩn Ngôn thiên về phương án thứ hai hơn.
Anh quay lại nhìn cô nhóc phía sau:
Sống thế này đây hả? ...Này, rất là thoải mái mà. Tần Diên Vĩ mạnh miệng cãi xong vội ngồi thụp xuống thu dọn đồ đạc của mình.
Cố Cẩn Ngôn đứng nhìn con nhóc đang loay hoay, không khỏi nhíu mày:
- Nếu con cứ kiên quyết ở đây thì từ nay mỗi ngày để chị Lý tới dọn dẹp cho một lần đi.
Nói thật là cứ vứt cô ở đây thế này anh không tài nào yên tâm nổi.
Hơn nữa chỗ này và ổ chó thì có khác gì nhau không? Thế này mà con nhóc đó vẫn ở được sao?
- Đừng!
Tần Diên Vĩ vội từ chối:
- Chú đừng phiền chị Lý, tự tôi xử lý được rồi!
Anh cau mày hỏi lại lần nữa:
Con vẫn nhất quyết phải ở một mình sao? Đúng thế. Tần Diên Vĩ gật đầu mà không hề do dự, cô muốn chứng minh cho anh và bản thân mình thấy rằng dù không có anh thì cô vẫn sống tốt!
Cố Cẩn Ngôn nhìn cô gái bướng bỉnh trước mắt, không khỏi thở dài:
- Được rồi.
Cuối cùng anh vẫn cứ đồng ý với cô!
Nghe thế mắt Tần Diên Vĩ lóe lên cảm xúc phức tạp, sau đó cô lại ngồi xuống tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình.
Cố Cẩn Ngôn không nói gì nữa thì Tần Diên Vĩ cũng không mở miệng, nháy mắt căn phòng yên lặng một cách kỳ lạ, chỉ nghe thấy tiếng động khi cô dọn đồ, không khí bỗng trở nên bức bối hẳn.
Tần Diên Vĩ cứ im lặng thu dọn như thế, còn Cố Cẩn Ngôn nếu tiện sẽ giúp cô một tay, nửa tiếng sau căn phòng cũng đã ổn hơn, ít nhất thì sạch sẽ gọn gàng hơn lúc họ mới bước vào nhiều lắm.
Cố Cẩn Ngôn nhìn đi nhìn lại mấy vòng, chắc chắn phòng không thiếu gì nữa mới mặc lại áo khoác để trên ghế rồi nói với Tần Diên Vĩ:
Chú phải về rồi. ...Nhanh vậy à? Cô cứ có cảm giác anh chỉ vừa mới tới thôi vậy.
Cố Cẩn Ngôn thấy được một chút mất mát trong đáy mắt cô, thoáng cái tâm trạng anh đã tốt hơn hẳn:
- Giờ này con nên đi ngủ rồi.
Anh nói xong thì liếc đồng hồ trên cổ tay:
- Mười một giờ bốn mươi phút rồi.
Anh nhắc nhẹ cô như thế.
- Nhưng giờ có một mình tôi không ngủ nổi.
Đây là lần đầu tiên cô ra ngoài tự lập, lại còn ở một mình một gian phòng nữa, thật ra cô hơi sợ, hoặc có lẽ là không quen thì đúng hơn!
Cố Cẩn Ngôn nhìn cô chằm chằm:
Con có thể chọn cách trở về với chú. Chú không thể chờ tôi ngủ rồi hãy đi à?