Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 420: Chương 420




Diên Vĩ gật đầu một cách nghiêm túc rồi quay lại nói:

- Nhưng tôi biết, thật ra một tên khốn như anh trong thâm tâm cũng chưa chắc cảm thấy dễ chịu, anh có thể gạt được tất cả mọi người, nhưng không gạt được tôi đâu...

Câu nói của Diên Vĩ làm Hoắc Thận cảm thấy có chút nghẹn ngào, lồng ngực giống như có tảng đá lớn đè lên làm y cảm thấy ngột ngạt đến khó thở, một hồi sau y đáp:

- Người nằm trên bàn mổ, cô ấy mới chính là người đau đớn nhất.

- Anh biết vậy là tốt...

Âm thanh của Diên Vĩ cũng có chút khàn lại.

Phải chăng mỗi một người muốn học cách trưởng thành đều phải trả giá bằng sự đau khổ? Diên Vĩ không biết liệu sự trả giá này có quá đau đớn đối với Hoắc Thận và Lý Mạn Giai không, nhưng ít nhất một điều cô có thể chắc chắn rằng, y thật sự rất đau đớn!

Bởi vì trước đó, Diên Vĩ chưa từng bắt gặp một Hoắc Thận trầm lặng đến vậy.

- Tôi qua với cô ấy một chút, xong tôi sẽ gọi điện cho em, em không cần phải lo lắng.

Hoắc Thận căn dặn cô.

- Được.

Diên Vĩ khẽ gật đầu nhìn Hoắc Thận rời đi, đôi chân mày thanh tú bỗng chốc nhíu lại vì lo lắng.

Cố Cẩn Ngôn nhìn Diên Vĩ cứ mãi túc trực bên cửa, trong lòng anh cảm thấy phiền muộn đến lạ thường, đôi lông mày lưỡi mác cũng dần nhíu lại thành hình chữ xuyên.

Cô bé đứng trước mắt rõ ràng đã không còn là một tiểu nha đầu chỉ biết lo lắng cho Cố Cẩn Ngôn như ngày nào, thế giới nội tâm của cô bé đã trở nên phong phú hơn, và những người bước vào trái tim cô bé cũng dần trở nên nhiều hơn.

Có nhiều tình bạn hơn, hoặc cũng có thể là...tình yêu?

Anh rõ ràng là nên cảm thấy vui cho cô bé chứ? Nhưng không hiểu sao trong lòng Cố Cẩn Ngôn lại cảm thấy trống vắng? Có cảm giác giống như có một bàn tay vô hình bỗng nhiên móc trái tim ra khỏi lồng ngực anh vậy.

Nhưng lúc này, Diên Vĩ đứng trước mặt anh bỗng quay người lại, tiến về phía anh.

Cô bé đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nói với anh:

- Con muốn uống nước giải khát.

Cố Cẩn Ngôn lặng người vài giây rồi hỏi cô bé:

- Muốn uống loại nào, để chú đi mua.

Trước cổng có máy bán hàng tự động nên rất tiện lợi.

- Đồ uống nóng và ngọt nhé! Càng ngọt càng tốt.

- Được!

Cố Cẩn Ngôn lấy ví tiền ra từ trong chiếc áo khoác, chuẩn bị ra khỏi cửa.

- Mua hai li nhé!

Diên Vĩ vội vàng nhắc anh.

Bởi vì, một li còn lại cô bé định đưa cho Hoắc Thận.

Cố Cẩn Ngôn dừng lại một lúc, nhưng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, khẽ gật đầu rồi đi ra.

Cố Cẩn Ngôn chọn cho Diên Vĩ hai li trà sữa trân châu nóng, không biết tự lúc nào Diên Vĩ cũng đi theo xuống đứng bên cạnh anh.

Cô bé nhận li trà sữa từ trong tay Cố Cẩn Ngôn,

- Con mang qua cho Hoắc Thận.

Nói xong, cô bé quay người định đi thì bị Cố Cẩn Ngôn giơ tay kéo lại.

Cố Cẩn Ngôn kéo cô bé đứng ngang trước ngực, sắc mặt sầm lại, cũng không nói lời nào, nhưng bàn tay to lớn của anh cứ kẹp cánh tay cô bé mãi không chịu buông ra.

Ngay lúc này, anh rõ ràng cảm thấy trong lòng mình khó chịu, cực kỳ khó chịu!

Tại sao? Bởi vì, anh hoàn toàn đã bị tiểu nha đầu bên cạnh xem như vô hình rồi!

Tên tiểu nha đầu này dường như trong lòng giờ chỉ còn lại mỗi gã tên là Hoắc Thận rồi!

Từ lúc nào mà trong lòng cô bé, mình còn không bằng cả cái tên Hoắc Thận kia?

- Kéo con làm gì vậy?

Diên Vĩ khẽ nhìn bàn tay to lớn đang níu chặt mình, ngẩng cao đầu thắc mắc nhìn anh.

Cố Cẩn Ngôn nhìn chăm chú vào đôi mắt cô bé một hồi, sau đó bất lực thở dài, buông tay cô bé ra, anh chỉ hỏi:

- Con không nhìn thấy chú đang đứng trước mặt con sao?

- Con mang trà sữa qua cho anh ta trước.

Diên Vĩ rõ ràng không còn nhiều tâm trạng để đôi co với anh những chuyện này, cô bé bây giờ chỉ dồn hết tâm trí lên người Hoắc Thận.

Diên Vĩ nói xong quay người bước đi, nhưng mới đi chưa được hai bước bỗng nhiên dừng lại.

Cố Cẩn Ngôn thấy cô bé quay đầu, đôi chân mày lưỡi mác đang nhíu chặt bỗng dãn ra, chỉ nghe cô bé hỏi:

- Cố Cẩn Ngôn, chú biết phòng mổ khoa phụ sản ở tầng mấy không?

- ...

Cố Cẩn Ngôn lại bắt nhíu chặt chân mày.

Một hồi sau mới đáp:

- Đi thôi! Chú đi với con!

- Dạ!

Diên Vĩ vội vàng gật đầu.

Nhờ Cố Cẩn Ngôn dẫn đường, Diên Vĩ rất nhanh đã tìm thấy được Hoắc Thận.

Lúc này Hoắc Thận đang ngồi ở ngoài cửa phòng mổ, thơ thẩn nhìn chiếc đèn chỉ thị màu đỏ, đôi chân mày thanh tú nhíu lại, vẻ mặt từ đầu đến cuối không còn chút tâm trạng nào cả.

Có lẽ do quá mải mê, nên ngay cả khi Diên Vĩ và Cố Cẩn Ngôn đang đứng cạnh, y cũng không phát giác ra.

Mãi cho đến khi Diên Vĩ ngồi xuống cạnh y, cô đưa cho y li trà sữa nóng,

- Đồ ngọt đó! Uống xong tâm trạng nhất định sẽ khá hơn rất nhiều, anh đã từng nói với tôi như vậy mà.

Hoắc Thận lúc này mới hoàn hồn lại, y nghiêng đầu nhìn Diên Vĩ.

Diên Vĩ lúc này mới phát hiện ra rằng, một Hoắc Thận lúc nào cũng đẹp trai ngời ngời, không biết tự lúc nào trong ánh mắt y lại chất chứa đầy sự âm u và hổ thẹn mà vốn dĩ không thuộc về y.

Đây quả thật không giống với phong cách của một đại thiếu gia như y một chút nào!

- Chỉ là trò bịp lừa con nít thôi, em cũng tin sao.

Hoắc Thận khẽ cười, miệng thì nói vậy, nhưng vẫn giơ tay nhận lấy li trà sữa từ tay Diên Vĩ, và nói với cô bé:

- Không phải là không cho em tới rồi sao? Sao em còn tới!

Y hỏi, đồng thời chuyển ánh nhìn về phía Cố Cẩn Ngôn.

Cố Cẩn Ngôn đáp:

- Cô bé nói muốn mang trà sữa tới cho cậu, lát nữa chúng tôi sẽ về. Còn nữa, không cần phải lo lắng.

- Cảm ơn.

Hoắc Thận cảm ơn Cố Cẩn Ngôn, sau đó lại nhìn Diên Vĩ đang ngồi cạnh, lắc lắc li trà sữa trong tay rồi khẽ cười:

- Quái vật nhỏ, cũng cảm ơn em nhé! Có điều, em phải về thôi, ở đây có tôi trông rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Còn em, không thích hợp ở chỗ này, đi về với chú của em đi nhé!

Diên Vĩ khựng lại một lúc, nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu,

- Ừm.

Hiếm lắm mới thấy cô nghe lời như thế.

Cô đứng dậy, hút một hơi trà sữa trân châu nóng trong tay, nhưng cũng không quên dặn dò Hoắc Thận rằng:

- Anh đừng quên uống nó đấy nhé! Ngọt lắm đó.

- Tôi biết rồi!

Hoắc Thận gật đầu, rồi vẫy vẫy tay với cô:

- Về nhanh đi!

- Ồ...

Diên Vĩ gật đầu rồi đi.

Cố Cẩn Ngôn nắm tay cô bé đi ra khỏi khoa phụ sản, thật ra Cố Cẩn Ngôn cũng không muốn cô bé ở lại nơi này.

Tuy rằng đây là nơi chào đón rất nhiều sinh linh mới, những cũng là nơi kết thúc của rất nhiều những đứa trẻ còn chưa kịp diện kiến thế giới này.

Cố Cẩn Ngôn không thích, anh cũng không muốn cô bé dính dáng đến đến những thứ này.

Trên đường đi, Diên Vĩ từ đầu đến cuối cũng không nói gì, cô bé chỉ cúi đầu, liên tục hút trà sữa ở trong tay, bàn tay nhỏ bé để mặc cho anh dắt đi.

Ở bệnh viện, mỗi lần người đợi thang máy đều rất đông.

Sau khi vào thang máy, Cố Cẩn Ngôn lo Diên Vĩ sẽ bị lấn ra ngoài, nên dứt khoát dang hai tay ra, chống lên tường, và để Diên Vĩ đứng vào trong lòng ngực mình, hoàn toàn tách cô bé ra khỏi thế giới bên ngoài.

Diên Vĩ ngẩng đầu nhìn anh.

Mà lúc này Cố Cẩn Ngôn cũng đang cúi đầu nhìn cô bé.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên có một dòng cảm xúc khác thường như vừa lướt qua...

Trái tim của hai người bất giác run lên.

Cố Cẩn Ngôn chợt nhớ lại những lời nói lúc trưa Tô Giải Ngữ đã nói với anh...

Cố Cẩn Ngôn, anh thật sự thích đứa cháu nhỏ của mình rồi ư?!

Đôi mắt đen láy của Cố Cẩn Ngôn đột nhiên sâu hơn, yết hầu gợi cảm của anh trượt lên, giọng nói trầm lại nói với cô bé:

- Tối nay về nhà ở!

Câu anh ấy vừa nói không phải là một câu hỏi, mà là, một câu khẳng định!

Anh ấy hoàn toàn không phải đang hỏi ý kiến của cô bé, mà đây chính là trực tiếp ra lệnh cho cô bé.

Diên Vĩ cắn nhẹ chiếc ống hút trên môi, do dự một hồi, rốt cuộc vẫn là lắc đầu từ chối anh,

- Không đâu, con cứ ở trường thôi ạ, cũng rất tốt mà.

- Tốt chỗ nào?

Ánh mắt của Cố Cẩn Ngôn từ trên cao liếc nhìn xuống cô bé.

Anh ấy biết tên tiểu nha đầu này vẫn còn đang dỗi mình, anh chống tay lên tường, cố ý gập xuống một chút, để cho thân thể anh gần sát hơn với thân thể nhỏ nhắn của cô bé, hơi thở anh lướt nhẹ qua mũi và má của Diên Vĩ, làm cho da cô bé bất chợt nóng lên từng hồi.

Ánh mắt đen sâu của anh như muốn chiếm lấy ánh mắt có chút hoang mang của cô bé,

- Về nhé! Chú không yên tâm con ở một mình bên ngoài...

Đây mới chính là suy nghĩ từ sâu trong thâm tâm của Cố Cẩn Ngôn.

- Con cũng đã 18 tuổi rồi, có gì mà không yên tâm cơ chứ? Con thật sự đã lớn rồi!

Câu trả lời này Diên Vĩ không biết đã nói với anh bao nhiêu lần rồi.

- Chú mặc kệ! Bất kể là con 8 tuổi hay là 18 tuổi, trong mắt chú, con vẫn mãi là đứa trẻ chưa lớn!

Thật ra, có lẽ đây cũng chỉ là một cái cớ của để Cố Cẩn Ngôn muốn gần gũi với Diên Vĩ chăng?

Từ sau việc xảy ra ngày hôm qua, Cố Cẩn Ngôn phát hiện ra rằng, bản thân mình lúc đối diện với tên tiểu nha đầu này, tim anh bất chợt đập nhanh hơn một cách lạ thường, thậm chí, những lúc không gặp cô bé, cũng thường hay trộm nhớ về cô...

Những lúc nhìn thấy cô bé vì người đàn ông khác mà hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của mình, anh sẽ cảm thấy cực kỳ không vui, cảm thấy bị lạc lõng, và thậm chí, chỉ cần nghĩ tới khi về nhà sẽ không còn nhìn thấy bóng dáng của cô bé anh lại cảm thấy bức bối một cách lạ thường, cảm thấy ngôi nhà đó đã không còn giống một ngôi nhà nữa rồi...

- Về nhà với chú nhé!

Cố Cẩn Ngôn vẫn kiên trì nói với cô bé.

Đôi mắt xinh xắn của Diên Vĩ nhìn anh một cách chăm chú, chiếc cầm nhỏ gập nhẹ xuống, tiếp tục hút những giọt trà sữa trong ly, trà sữa cũng sắp uống hết rồi, hút lên giờ chỉ nghe thấy âm thanh "rột rột", kèm theo đó là chiếc quai hàm của cô bé cũng phồng lên trông rất đáng yêu.

Cố Cẩn Ngôn trầm lặng đợi câu trả lời của cô bé.

Cuối cùng, Diên Vĩ hất chiếc đầu nhỏ bé lên và nói:

- Về nhà thì không được! Nhưng con có thể cân nhắc cùng ăn tối với chú, bởi vì, coi bộ Hoắc Thận không có tâm trạng cùng ăn tối với con rồi!

- ...

Cố Cẩn Ngôn chau mày tỏ vẻ không hài lòng:

- Vậy nên ăn cơm với chú là sự lựa chọn thứ hai của con ư?!

Nói thẳng ra, một Cố Cẩn Ngôn như anh thật ra cũng chỉ là một tên dự bị mà thôi.

Diên Vĩ khẽ nghiêng đầu nói:

- Vậy nếu chú không muốn thì thôi ạ!

Cố Cẩn Ngôn chợt cứng miệng lại.

Một hồi sau mới đáp:

- Vậy để chú kêu dì Lý chuẩn bị bữa tối, về nhà ăn cơm.

Anh rốt cuộc cũng đã chịu khuất phục, hơn nữa hoàn toàn bó tay với cô bé.

Trong lòng rõ ràng là thấy khó chịu, nhưng mà khó chịu thì sao chứ? Anh vẫn cứ muốn cùng ăn tối với tên tiểu nha đầu này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.