Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 42: Chương 42




- -Còn đi đánh nhau với người khác nữa không?

- Không dám nữa, không dám nữa!

Lâu Tư Trầm vứt miếng bông trong tay, nhìn gương mặt đau khổ của cô, đưa ngón tay búng vào trán của cô:

- Trên thế giới này không phải chuyện gì cũng có thể dùng vũ lực để giả quyết! Hiểu chưa?

- ......Hiều rồi.

Tần Mộ Sở vô tội vạ vò đầu của mình, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói với hắn:

- Cái váy này......

Cô vừa nói vừa chỉ vào cái váy bị Tần Triều Tịch xé rách trên người mình:

- Tôi, tôi sẽ nghĩ cách đền cho anh.

Ánh mắt thâm thúy nhưng lại có đoán của Lâu Tư Trầm nhìn cô.

Tần Mộ Sở chỉ có thể tiếp tục nói:

- Thư ký Lâm có nói cái váy này chỉ có 400 đồng, là anh bảo cô ấy nói dối phải không?

- Không phải.

Lâu Tư Trầm thẳng thắn chối bỏ quan hệ, hơn nữa mặt cũng không đỏ tim cũng không đập nhanh.

Nhưng hiển nhiên, Tần Mộ Sở căn bản không tin hắn.

- Giá thật của nó là bốn vạn tệ. Nếu biết nó đắt như vậy, tôi chắc chắn không mặc.

- Em có thể không trả.

- Vậy không được!!

Tần Mộ Sở lắc đầu:

- Cái gì ra cái đó, vẫn là nên tính rõ ràng thì tốt hơn.

Lâu Tư Trầm chau mày, có chút không vui nói:

- Tùy em!

Ngữ khí của hắn so với lúc nãy rõ ràng lạnh nhạt đi rất nhiều.

- Nhưng tôi không thể trong một lúc lấy ra được bốn vạn tệ, anh xem tôi có thể phân kỳ ra mà trả được không, mỗi tháng trả anh 400 đồng?

- Tùy em!

Lâu Tư Trầm nghĩ cũng lười nghĩ.

- Cám ơn.

Nhưng về sau, Tần Mộ Sở tính lại một chút, mới kinh ngạc mà phát hiện, một tháng trả 400 đồng cũng ít nhất phải 8 năm mới trả được hết nợ.

Đây có phải có nghĩa là, giữ bọn họ vẫn phải có quan hệ với nhau đến 8 năm chỉ vì khoảng nợ này? Nếu thật sự như vậy thì cũng quá đáng sợ đi.

- Chuyện đó, chủ nhiệm Lâu, tôi còn có chuyện khác, tôi xin phép đi trước......

Tần Mộ Sở nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

- Bữa cơm còn thiếu tôi, tính làm sao?- Đột nhiên hắn hỏi một câu.

- A?

Đầu Tần Mộ Sở đầy sương mù.

- Lần trước ở bệnh viện, là em nói mời tôi dùng bữa.

Lâu Tư Trầm “tốt bụng” nhắc nhở cô.

- ......

Khi nào thì cô nói mời hắn ăn cơm? Rõ ràng là hắn tự mình đẩy sang cho cô!

- Thầy Lâu, tôi cũng đã như vậy rồi, mà thầy còn muốn tôi mời khách dùng cơm?- Tần Mộ Sở chỉ vào vết thương trên mặt.

- Trong tủ lạnh có mì.

Cho nên, ý là muốn cô xuống bếp?

Được thôi!

Tần Mộ Sở do dự vài giây, cũng đồng ý.

Quan trọng vẫn là do cô đói rồi, bị nhốt cả ngày ở trong phòng, đến giờ vẫn chưa có gì bỏ vào bụng nữa!

Cô quay người đi vào phòng bếp.

Trong tủ lạnh thật sự có mì.

Nhưng mà, thật sự chỉ có mì!

Cô đứng trước tủ lạnh, nghiên người về phía sau, quay đầu nhìn Lâu Tư Trầm ở phòng khách hỏi:

- Chủ nhiệm, trong tủ lạnh chỉ có mì, làm sao ăn?

- Gọi điện thoại cho phục vụ mang thêm lên.

- Vậy thôi anh bảo người ta nấu luôn hai bát mì mang qua đi!

Miệng thì nói vậy nhưng Tần Mộ Sở vẫn đi ra ngoài, cầm lấy điện thoại trên bàn gọi đi.

Chưa đến hai phuát sau, phục vụ đã mang đầy đủ nguyên liệu nấu ăn cô cần, hơn nữa một món cũng không thiếu.

Phục vụ của khách sạn bảy sao, chính là không tồi!

Lúc Tần Mộ Sở đứng trong bếp cắt dưa leo, không biết từ khi nào Lâu Tư Trầm đã bước tới và đứng phía sau cô.

Tay hắn đưa từ phía sau eo cô lên trước, cầm lấy một miếng dưa đưa vào,miệng ăn.

Tần Mộ Sở liền ngưng lại không cắt nữa, quay đầu lại nhùn hắn nói:

- Tí nữa là cắt vào tay anh rồi!

Lâu Tư Trầm đưa tay gõ vào đầu vô vài cái, chau mày nói:

- Nhau lên, tôi đói rồi!

- Tôi còn đói hơn, được rồi, anh đừng đứng đây cản trở tôi nữa, mau đi ra ngoài đi.

Tần Mộ Sở muốn đuổi hắn ra ngoài, nhưng đột nhiên điện thoại đặt trên bàn lại vang lên.

Trên điện thoại hiện lên hai chữ “Cẩn Ngôn”

Hơn nữa, là điện thoại từ trong nước gọi đến.

Tần Mộ Sở kinh hỉ một hồi, không lẽ Cố đại tài tử lần này đã về nước rồi sao?

Lúc Lâu Tư Trầm nhìn thấy cái tên hiển thị trên điện thoại cô thì vẻ mặt đang tốt đột nhiên chuyển sang âm trầm, toàn cơ thể như bị gió lạnh xâm nhập vào, cực kì lạnh lẽo.

Nhưng lúc này, Mộ Sở đã nhấc điện thoại lên nghe.

- Cẩn Ngôn!

- Ông đây về đến rồi, mau ra tiếp giá!

Trong điện thoại, giọng điệu của Cố Cẩn Ngôn vẫn như vậy, rõ ràng và dễ chịu, nghe như tiếng đàn dương cầm bên tai vậy.

Nhưng vẫn khoa trương, điển hình phong cách đại thiếu gia!

- Thật sự về nước rồi?

- Lừa chị có thịt ăn sao? Mau ra đây! Ở trước cửa nhà chị này!

- Cậu đang ở trước cửa nhà chị?

Lúc Tần Mộ Sở nói chuyện, ý thức được quay đầu nhìn Lâu Tư Trầm phía sau lưng mình.

Mắt vừa chạm vào đôi mắt đen sâu thẩm của hắn thì tim cô nhảy dựng lên một cía, vội quay đầu lại.

Nghe trong điện thoại giọng Cố Cẩn Ngôn nói:

- Ông đây cả ngày cũng chưa ăn được bữa nào, chị mau về nấu vài món cho ông đây ăn, nếu không ông đây thật đói chết đó!

- ......

Cái thằng cha này, đúng là đại gia!

- ...... Vậy chắc cậu phải đợi một lúc, chị đang ở nhà của bạn, còn phải bận một lúc nữa, hết bận chị về ngay, được không?

Tần Mộ Sở thật sự cũng không thể để Cố Cẩn Ngôn cứ đứng trước cửa nhà mình đợi mình, người ta khó khăn lắm mới về nước, còn chu đáo đến tìm mình, nếu cô mà còn nói không rảnh thì cũng không tốt cho lắm đi.

Còn Lâu Tư Trầm nghe từ miệng cô chữ “bạn” xong, gương mặt vốn đang khó coi nay càng thêm khó coi.

- Được! Ông đi giúp chị đi đón vợ nhỏ của ông về, chị mau nhá! Dám để ông đấy chờ lâu, chị chết chắc!- Cố Cẩn Ngôn nói xong thì ngắt máy.

Mà “vợ nhỏ” hắn nói đến tất nhiên là Đuôi Nhỏ rồi.

Ngắt điện thoại, Tần Mộ Sở quay đầu nhìn Lâu Tư Trầm nói:

- Cái đó, chủ nhiệm Lâu, một lát nữa tôi giúp anh nấu mì xong, anh ăn một mình được không? Một người bạn của tôi từ nước ngoài mới về, cũng chưa dùng bữa, đang ở trước cửa nhà tôi đợi tôi, cho nên chắc là tôi không thể cùng dùng bữa với anh được......

Lâu Tư Trầm nhìn vào cô, ánh mắt lạnh lẽo đến muốn đóng băng vậy, bạc môi khẽ mở:

- Tần Mộ Sở, cô thật là biết phải trái! Từng người từng người đàn ông đều chăm sóc thật cẩn thận, chu đáo!

Tần Mộ Sở nghe ra là hắn đang châm chọc mình.

Cô cũng không cự lại mà quay người đi, vừa đặt dưa cắt xong vào trong chén, ai ngờ, một cánh tay hướng đến giành lấy cái chén cô đang cầm trên tay, “peng__” một tiếng, trực tiếp đổ hết vào thùng rác

- Cút____

Bị hắn đột nhiên hét vào mình như vật, Tần Mộ Sỡ đơ một hồi.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống dưa trong thùng rác, sắc mặt trắng bệt,......

- Vậy...... tạm biệt!

Cô hướng hắn chào một cái, vừa bước hai bước ra khỏi phòng bếp thì đột nhiên bị kéo mạnh về:

- Tần Mộ Sở, kêu cô cút thì cô cút, từ khi nào mà cô trở nên ngoan ngoãn như vậy rồi hã? Sáu năm trước chủ động câu dẫn tôi, sao không thấy cô ngoan ngoãn như vậy? Hã?

Mấy câu này, dường như Lâu Tư Trầm đã nghiến răng nghiến lợi mà nói với cô.

Cánh tay cứng rắn của hắn nắm chặt lấy eo cô, giống như muốn nắm đứt cả cái eo nhỏ của cô.

Tần Mộ Sở dừng như muốn hô hấp không thông.

Cô vô thức hai tay gác lên trên ngực của hắn, gắn giữ lấy khoảng cách với hắn, mắt cũng không dám nhìn vào đôi mắt đen sâu thẩm đó nói:

- Chủ nhiệm Lâu, chuyện sáu năm trước đã qua lâu rồi, bây giờ nhắc lại thì có ý nghĩa gì nữa chứ?

Tốt lắm!!

Người phụ nữ này, nhắc đến chuyện sáu năm trước luôn luôn là cái thái độ nhẹ nhàng này!!

Cho nên, chuyện sáu năm trước của họ, đối với cô thật sự không đáng chút nào?

Lâu Tư Trầm đưa tay nắm chặt lấy cằm của cô, kéo lên, ép cô phải nhìn vào mắt mình, hắn lạnh lẽo mở miệng:

- Tần Mộ Sở, sáu năm trước, cô và Cố Cẩn Ngôn chơi tôi một vố, bây giờ, có phải đến lượt tôi trả đũa không?

- Anh muốn làm gì...... ư ư ư......

Lời còn chưa nói xong Lâu Tư Trầm đã cuối đầu gặm lấy cánh môi của Tần Mộ Sở......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.