Cửa, đóng lại.
Diên Vĩ đứng ngoài cửa, gương mặt trắng bệch không khác gì tờ giấy trắng vậy, không còn giọt máu.
Cô với Cố Cẩn Ngôn, từ đây về sau sẽ kết thúc tại đây.
Không được nhớ, không được liên lạc. Họ phải có một cuộc sống mới rồi!
Anh kết hôn, cô ra nước ngoài, từ đây về sau, trong thế giới của hai người họ, không còn dấu ấn gì của đối phương, như vậy, cũng tốt!
… … … …
Lúc Diên Vĩ phải rời khỏi đây, Hoắc Thận thật sự không đi tiễn cô, nhưng người vắng mặt đương nhiên không chỉ có mình Hoắc Thận, mà còn có Cố Cẩn Ngôn nữa.
Đến cuối cùng Lâu Tư Trầm với Mộ Sở cũng không yên tâm để con gái đi xa như vậy, nên hai người họ đã cùng cô bé ngồi máy bay đến Los Angeles.
Ông nội bà nội ở bên cạnh khóc sướt mướt không nỡ rời xa cháu mình.
- Đứa cháu cưng này, sau khi tới đó rồi nhớ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt.
Dì Ngọc không yên tâm, cứ dặn dò đi dặn dò lại.
- Nếu con ở bên đó ăn uống không quen, thì nói bà nội biết! Bà kêu người đem tất cả những món nhất ở bên đó cho con ăn, không được nhịn đói rồi ốm đi, có biết không hả?
Vương Khởi Lệ cũng không ngừng dặn dò cô bé nhiều lần.
- Bà nội, hai người đừng có khóc nữa, con sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt, yên tâm đi!
Diên Vĩ còn an ủi ngược lại bà nội mình.
Ánh mắt của cô bé lại vô thức nhìn về cửa ra vào của sân bay, sau đó, lại thấy thất vọng vài phần.
Mộ Sở là người hiểu con gái mình nhất, cô biết rõ ánh mắt của cô bé là có ý gì, cũng biết rõ cô bé đang trông đợi điều gì.
Cô thở dài một cái, nhẹ giọng hỏi Diên Vĩ:
- Có lẽ, con vẫn muốn đợi chú Cố thêm lát nữa?
Diên Vĩ nghe xong, vội vã lắc đầu phủ nhận.
- … …Con không có.
Lúc nói câu này ra, ánh mắt cô bé có chút chột dạ.
Sau đó, cô bé lại nói tiếp:
- Mẹ, chúng ta phải đi liền rồi! Máy bay sắp cất cánh tới nơi rồi!
Diên Vĩ sợ ở đây thêm chút nữa, trong lòng cô bé, sẽ có chút dao động nữa… …
- … …Ừ.
Mộ Sở gật gật đầu, ánh mắt cũng vô thức nhìn ra ngoài của ra vào một cái, nhưng, cuối cùng cũng không thấy bóng dáng của Cố Cẩn Ngôn.
- Ba, mẹ, mọi người về nhà trước đi! Đuôi Nhỏ có con với Mộ Sở chăm sóc rồi, mọi người cứ yên tâm đi!
Sau khi Lâu Tư Trầm chào tạm biệt ba mẹ của mình, liền dẫn Diên Vĩ và Mộ Sở đi vào trong cửa an ninh.
Diên Vĩ lại không kiềm được mà quay đầu lại nhìn về hướng cửa ra vào lần nữa… …
Nhưng cuối cùng, nước mắt cố gắng kiềm nén nãy giờ, cũng đã rơi ra rồi.
- - Cố Cẩn Ngôn, sau khi không còn anh bên cạnh, em nhất định sẽ cố gắng để bản thân em thật hạnh phúc!!
Đối với cô bé, bước đầu tiên của hạnh phúc chính là… …quên đi người đàn ông không bao giờ thuộc về mình!!
Diên Vĩ thu ánh mắt lại, quay người, đi qua cửa an ninh, đi lên máy bay.
Nước mắt, cứ như mưa vậy, tuôn ra ào ào… …
Cho đến khi rời đi, cô bé vẫn không gặp lại người đàn ông đó nữa!
… …
Cố Cẩn Ngôn đứng dưới cây sơn tra, gió vừa thổi, những đóa hoa rơi xuống, cứ như tuyết vậy.
Bầu trời mênh mông, như con ngựa vừa lướt qua, để lại những cái đuôi trắng.
Ánh mặt trời chói lóa, phản chiếu ra, chiếu vào máy bay vừa mới lướt qua, chưa kịp nhìn rõ nữa, đã biến mất vào trong những đám mây rồi, ánh nắng chói mắt, khiến đôi mắt mê người của Cố Cẩn Ngôn nheo lại.
Nhưng đột nhiên, lại cảm thấy lồng ngực đang nhói một cái, cho dù cảnh tượng có đẹp đến đâu, vẫn từng chút một vỡ tan ra trong lòng anh… …
Nếu như, lá thư tình đó, có thể thuận lợi đưa đến tận tay của Diên Vĩ, vậy thì, bệnh tâm lý của Diên Vĩ, có thể sẽ hết được không?
Nếu như bệnh tâm lý đó được chữa trị, có phải, cô sẽ không có lý do để đi đến nước Mỹ xa như vậy?
Không đi nước Mỹ, câu trả lời này có phải trong đêm đầu tiên, nên được giải đáp rồi không?
Nếu đáp án trong đêm đầu tiên, đã được giải đáp… …
Nhưng, cuộc đời luôn tàn nhẫn, đó giờ cũng không có nhiều nếu như xảy ra!
**
Mấy ngày sau, ở thành phố C, trong biệt thự của Cố Cẩn Ngôn.
Mở tờ giấy ra, trong tờ giấy, hiện lên nét chữ đẹp đẽ, chỉ viết vỏn vẹn những chữ như sau ---
Không được nhớ, không được liên lạc!
Đôi lông mày sâu đậm của Cố Cấn Ngôn nhíu chặt lại, hình như khóe mắt hơi có chút đỏ lên, ngón tay đang giữ tờ giấy bất giác siết chặt lại, tờ giấy đang thẳng trong tay anh dần dần nhăn lại, sau đó, anh thả lòng tay ra, đặt lại tờ giấy đó trên bàn, đi về phía cửa sổ.
Đứng cạnh cửa sổ, cúi đầu xuống, châm một điếu thuốc lên.
Hít thở sâu điếu thuốc hai cái, chỉ cảm thấy đầu lưỡi rất là khô khan, cổ họng càng khô hơn nữa, có cảm giác khó chịu không biết diễn tả thế nào.
Lúc vừa mới nhìn thấy những chữ trong tờ giấy, Cố Cẩn Ngôn cứ nghĩ đứa nhỏ này vốn không nhận được lá thư của mình, nhưng sự thật là, cô đã nhận được rồi.
Tờ giấy trả lời lại cho anh, là dùng bao thư làm bằng da trâu của anh gửi cho cô để đựng.
Cố Cẩn Ngôn cúi đầu xuống, hút thật sâu điếu thuốc vài cái, khói thuốc mịt mù, từ từ làm mờ đi khóe mắt của anh, mắt của anh bất giác đỏ lên.
Cổ họng khô khan nuốt một cái, chỉ cảm giác được thanh quản của mình cứ như bị điếu thuốc đốt nóng vậy, khiến anh không kiềm được mà ho khan vài cái.
Thật ra, cho dù đứa nhỏ này có thật sự đi rời, tời khỏi anh rồi, bản thân cũng không có lý do gì để làm những chuyện thừa thải nữa.
Con đường, là bản thân anh để cô chọn, cô ở được, đi cũng được.
Có cái gọi là người không vì mình trời chu đất diệt, mà tương lai của bản thân mình Cố Cẩn Ngôn cũng không thể định trước được, sao có thể nói đến chuyện tương lai với cô chứ, sao có thể nói đến chuyện hạnh phúc với cô chứ?
Thế nên, anh có thể hiểu được mà!
Nhưng tại sao, rõ ràng anh có thể hiểu được, nhưng trong lòng cứ như bị hàng ngàn con dao đâm vào vậy, từng nhát dao đều đâm thật mạnh vào anh!
Không biết Cố Cẩn Ngôn đứng ở cạnh cửa sổ bao lâu nữa, cho đến khi điếu thuốc đã hết, anh mới vươn người vài cái, từng bước đi về cái bàn trong phòng, cúi người xuống, quăng điếu thuốc trong tay vào trong gạt tàn.
Lại lấy tờ giấy ghi vỏn vẹn có vài chữ ở kế bên gạt tàn lên, không nhìn thêm lần nào hết, nhíu chặt lông mày lại, cất kĩ tờ giấy này, vào trong hộc tủ.
- --------------------------------Dãy phân cách thời gian---------------------------------
Thời gian cứ thế trôi qua, thấm thoát đã 3 năm rồi ----
Thành phố A, vào ngày tháng 4, thời tiết mùa xuân mát mẻ, cây cối đẹp lay động lòng người.
- Cẩn Ngôn! Cẩn Ngôn ---
Trên hành lang vang lên tiếng gọi của mẹ Cố, rất vội vã, cửa phòng sách của anh bị mẹ Cố tiwf bên ngoài đẩy vào.
Ở phía ban công ngoài trời, liền thấy đôi tay của Cố Cẩn Ngôn đang đặt trên lan can, đang nhìn vườn cỏ xanh trước biệt thự đến ngẩn người.
Một năm trước, anh chuyển nơi làm việc chính từ thành phố S sang thành phố A.
Ngày thường cứ thích một mình ở trong ngôi biệt thự nhỏ ngay ven biển, lâu lâu mới về nhà ở hai ba ngày thôi.
Cẩn Ngôn, đang ngẩn người nghĩ gì vậy? Mẹ? Cố Cẩn Ngôn quay đầu lại nhìn mẹ mình một cái, hơi nhíu mày, đã biết là chuyện gì nhưng vẫn hỏi bà ta:
- Sao vậy?
Trên gương mặt tuấn tú, không thấy có bất kì gợn sóng gì.
- Con không đi Mỹ thật sao?
Mẹ Cố không chắc chắn hỏi lại lần nữa.
Cố Cẩn Ngôn nheo nheo mắt lại, quay người đi, đốt điếu thuốc mới, như không để tâm, cũng không có gì to lớn mà trả lời một câu:
Không đi. Con không đi sao mà được chứ? Đó là lễ đính hôn của con gái nuôi của con đó, con là trưởng bối của nó, cho dù thế nào cũng phải đi để chúc phúc nó chứ, với lại, Mộ Sở cũng đích thân đến đây mời con rồi… … Mẹ Cố cằn nhằn khuyên nhủ anh.
Lễ đính hôn? Ba chữ này, khiến đôi lông mày của Cố Cẩn Ngôn từ từ nhíu lại, gương mặt không có chút biểu cảm gì, dường như có chút biến sắc, nhưng, nhìn không rõ lắm.
Anh vươn người vài cái, kiềm nén lại cảm xúc, nhìn mẹ của mình, đôi môi mỏng cong lên nhưng có chút lạnh lùng, giống cười nhưng lại không.
Mẹ, mẹ cảm thấy nếu con bay qua đó, thật sự có thể chúc phúc được sao? Chẳng may con đi cướp dâu của người khác, thì sao? … …Thằng con này! Nói chuyện không đàng hoàng chút nào! Mẹ Cố liếc lấy con trai một cái, giả bộ tức giận nói:
- Những lời nói này con nói giỡn với mẹ thì được, đừng để Mộ Sở với Lâu Tư Trầm biết, không biết người ta sẽ nghĩ chúng ta như thế nào nữa!
Cố Cẩn Ngôn vô thức bật cười, giả vờ không có gì nhíu nhíu mày.
- Mẹ, con chỉ nói chơi vậy thôi, mẹ cứ nghĩ con trai mẹ vẫn là thằng nhóc 20 không biết suy nghĩ sao?
Gương mặt của mẹ Cố dịu lại vài phần.
Được rồi, bây giờ hôn sự của con bé cũng định rồi, chỉ còn con thôi! Con vậy mà được à, đã từng tuổi này rồi, mà để nó vượt mặt con như vậy, đừng để đến khi người ta có con rồi, mà con vẫn còn cô đơn một mình nha! … … Những lời này Cố Cẩn Ngôn thật sự không muốn nghe chút nào!
Chủ yếu là những cảnh tượng mà mẹ anh nói, cứ xuất hiện ở trong đầu của anh, khiến anh cảm thấy phiền muộn trong lòng.
Được rồi, mẹ, không phải mẹ vẫn còn chuyện phải ra ngoài sao? Ba đang ở dưới lầu đợi mẹ đó! Mẹ mau đi đi! Ừ, vậy mẹ đi trước đây. Nói như vậy mẹ Cố mới chịu rời khỏi phòng sách của Cố Cẩn Ngôn.
Sau khi mẹ anh rời đi, Cố Cẩn Ngôn mới từ trong túi lấy ra một tờ danh thiếp đã cũ.
Vào khoảng hai năm trước, do Đường Quý Lễ đưa cho anh danh thiếp này, là danh thiếp mà thầy của cậu ta ở bên Mỹ, chuyên về tâm lý học, họ Trần.
Cố Cẩn Ngôn không thể ngờ được, chỉ với một tấm danh thiếp đơn giản như vậy, cuối cùng, lại tác hợp cho mối tình của Diên Vĩ và chồng chưa cưới của cô.
Chồng chưa cưới của cô, tên là Trần Sở Mặc, là con trai của thầy tâm lý của Đường Quý Lễ, cũng là một bác sĩ tâm lý tài giỏi.
Anh đã từng điều tra kĩ về tư liệu của người đàn ông này.
Tốt nghiệp chuyên ngành tâm lý học ở trường đại học Harvard, thậm chí còn tài giỏi xuất chúng nữa, mới ở độ tuổi trẻ như vậy, nhưng đã có những thành tựu đáng kể trong tâm lý học.
Sau khi Diên Vĩ qua Mỹ, cũng may có sự giúp đỡ của Trần Sở Mặc, mới có thể chữ lành được bệnh tâm lý của cô, sau đó hai người lại cảm thấy có duyên với nhau, cuối cùng, quyết định đính hôn trước, đợi Diên Vĩ hai năm nữa, mới về nước kết hôn, định cư tại thành phố A.
Lúc đó, Vân Thải nhắc đến chuyện Diên Vĩ đính hôn với người khác nói thế nào nhỉ?
Sếp, đúng là không thể tưởng tượng nổi! Sao cô chủ lại có thể đồng ý đính hôn với người đàn ông khác chứ? Không thể nào đâu! Chuyện này thật sự không giống với tác phong của cô chủ nhỏ! Sếp, sếp nói xem có phải cô chủ nhỏ đã chịu đả kích gì rồi không? Nếu đính hôn không giống với tác phong thường ngày của cô chủ nhỏ, vậy thế nào mới giống tác phong của nó? Cố Cẩn Ngôn lạnh lùng hỏi một câu, rồi nói tiếp:
- Kết hôn cần phải chịu đả kích sao? Kết hôn chỉ cần có một chuyện thôi, chính là nó thích người đàn ông đó, yêu người đàn ông đó!
Chỉ cần lý do đó thôi, với cô, là đủ rồi!
Yêu?! Đúng! Với tính cách cao ngạo của Tần Diên Vĩ, nếu không phải là yêu, sao cô có thể dễ dàng gả cho người khác được chứ?
Nếu không phải là yêu đến điên cuồng, sao lại nhỏ tuổi như vậy, vội vàng không muốn chờ đợi để gả cho người khác?