Thời gian cả một buổi sáng, điện thoại bị mẹ gọi đến cháy máy, kết quả, mẹ Cố trực tiếp đến thẳng công ty anh.
- Mẹ, sao mẹ lại đến đây?
Hiển nhiên là Cố Cẩn Ngôn không nghĩ rằng lần này mẹ anh lại làm thật, kì thực, hôm đó chẳng qua là anh tùy ý nói thế thôi, thực sự không có nghĩ sẽ đi xem mắt.
- Đừng giả ngốc trước mặt mẹ nữa, mẹ chỉ hỏi con một câu thôi, buổi xem mắt trưa nay, rốt cuộc con có đi không?
Mẹ Cố vẻ mặt nghiêm túc khảo vấn con trai bà.
Mẹ, thật sự không phải con không muốn, hôm nay công việc thật sự xử lý không kịp, chốc nữa còn có cuộc họp trực tuyến rất quan trọng nữa... Gọi trợ lý con vào đây! Mẹ Cố hoàn toàn không chờ con trai nói xong, tự bà nhấn vào đường dây điện thoại nội bộ của anh, nói với Vân Thải bên ngoài:
Vân Thải, đem lịch trình công việc ngày hôm nay của sếp cô vào đây cho tôi xem! ...... Cố Cẩn Ngôn cạn lời.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay mà!
Được rồi, thưa mẹ, con thừa nhận, trưa nay con thật sự không còn công việc gì quan trọng cả, nhưng... buổi xem mắt, con không đi. Không đi? Mẹ Cố tức đến mức trợn tròn đôi mắt, bà tức điên đến mức hét lớn vào mặt con trai:
- Cái thằng ranh này! Chẳng phải đêm đó là do con chủ động yêu cầu hả? Hả? Nếu con không nhắc thì sao mẹ có thể chủ động đi hẹn người ta chứ hả? Bây giờ hẹn cho đã rồi, con lại không đi, phải chăng muốn mẹ đây phải cúi mặt xin lỗi người ta không hả? Nói con trai nhà tôi không xem con gái nhà bà ra gì, ngay cả xem mắt cũng không đồng ý, phải không? Con nói thử xem sao cái số mẹ nó khổ thế, sao lại sinh ra thằng con bất hiếu như con hả?
Mẹ Cố vừa nói vừa tỏ vẻ như sắp khóc vậy.
Cố Cẩn Ngôn thấy bộ dạng mẹ như vậy, đau hết cả đầu, anh ta xoa xoa hai bên thái dương, đành chịu thua, anh đầu hàng rồi:
Dạ được rồi, mẹ, con đi là được chứ gì? Ồ, thế có phải hay hơn không? Đây mới đúng là con trai của mẹ nè! ...... Cố Cẩn Ngôn lắc đầu, đối với mẹ anh, thật sự không biết phải làm sao luôn.
Buổi xem mắt trưa nay xem như hẹn thành công rồi.
- Con trai, con đừng quên nha, là nhà hàng tây Ý Phục, 12 giờ, đến đúng giờ nhé!
Mẹ Cố trước khi đi vẫn không yên tâm mà dặn dò con trai.
- Được rồi, biết rồi, thưa mẹ, mẹ cứ yên tâm quay về đi! Nhất định con sẽ đúng giờ mà.
Cố Cẩn Ngôn tiễn mẹ đi về cứ như tiễn Phật đi vậy.
Mẹ Cố vừa rời khỏi, Cố Cẩn Ngôn liền gọi cho Đường Quý Lễ.
Trưa nay mời cậu ăn cơm. Chuyện gì? Giọng nói Đường Quý Lễ đề phòng:
Tốt đột xuất như vậy, phi gian thì đạo! Được, không ăn thì thôi! Cố Cẩn Ngôn nói đoạn, giả vờ muốn cúp máy.
- Khoan khoan!!!
Đường Quý Lễ vội gọi với anh:
Ăn! Đại thiếu gia Cố dễ gì mời ăn cơm, cho dù trong cơm có lẫn chất asen, cũng phải ăn! Nói đi, ở đâu? Nhà hàng tây Ý Phục. Cố Cẩn Ngôn nói địa chỉ cho cậu ta.
Hai thằng đàn ông, đi nhà hàng tây gì chứ? Bớt nói nhiều! Trưa nay 12 giờ đúng, nếu không đến, thì anh em xem như bỏ luôn nhé! ...... Quả nhiên có chuyện!
- Phải rồi!
Cố Cẩn Ngôn nói tiếp:
- Chốc nữa tôi dặn Vân Thải gửi cho cậu bộ đồ vest, cậu mặc nó đến điểm hẹn là được.
Sự ngờ vực trong lòng Đường Quý Lễ càng sâu thêm:
- Cậu đó, rốt cuộc muốn làm gì hả?
Tuy nhiên, trả lời Đường Quý Lễ chỉ còn tiếng “tút tút tút –” thôi, Cố Cẩn Ngôn mặc kệ cậu ta, trực tiếp gác điện thoại.
Rất nhanh, Cố Cẩn Ngôn gọi Vân Thải vào.
Vân Thải, cô đi mua một bộ đồ vest, sau đó đưa đến chỗ Đường Quý Lễ, kích thước giống tôi, tôi và cậu ta cũng cỡ nhau. Dạ, BOSS! Vân Thải gật đầu.
Sau đó, Cố Cẩn Ngôn dặn dò Vân Thải thêm một vài thứ cần cho kiểu mẫu.
Vân Thải nghe xong lập tức ngớ người:
BOSS, chắc chắn không? Chắc chắn! Đi đi! ...... Dạ. Vân Thải ngẩn ngơ gật gật đầu, sau đó đi khỏi văn phòng.
Kết qủa, nửa tiếng sau, Cố Cẩn Ngôn nhận được điện thoại của Đường Quý Lễ như dự đoán.
Vừa nhấc máy, đã nghe tiếng mắng chửi của Đường Quý Lễ ở đầu dây bên kia:
Cố Cẩn Ngôn, tổ sư cậu cố ý chơi bổn thiếu gia, đúng không? Cậu cho người mang đến thứ quái quỷ gì hả? Còn muốn tôi mặc nó đi ăn cơm sao?? Shit!! ...... Cố Cẩn Ngôn chỉ cảm thấy màng nhĩ của anh sắp bị Đường Quý Lễ ở đầu dây bên kia chấn thủng vậy.
Phản ứng của cậu ta, Cố Cẩn Ngôn đã sớm đoán ra được, vì thế không cảm thấy có gì kì lạ, Cố Cẩn Ngôn chỉ đưa điện thoại ra xa chút xíu, dù gì lỗ tai của anh cũng quan trọng.
La hét hết tầm 5 phút, cuối cùng Đường Quý Lễ mới ngừng nghỉ lấy hơi, lúc này Cố cẩn Ngôn mới đặt điện thoại lên tai.
- Giang hồ cấp cứu, cậu tự xem xét đi!
Cố Cẩn Ngôn nói xong, mặc kệ Đường Quý Lễ có thái độ gì, nhanh chóng cúp máy cái rụp.
Trước khi cúp máy, còn nghe thấy tiếng mắng chửi tức tối không vui của Đường Quý Lễ ở đầu dây bên kia:
- Shit!! Tên họ Cố kia, anh em chúng ta coi như xong!
............
Bửa cơm xem mắt đúng giờ trưa, Cố Cẩn Ngôn đến hẹn đúng giờ.
Và cô gái xem mắt của anh, tên là Trương San San, vẻ ngoài thật sự đúng như những gì trước đây mẹ anh miêu tả, môi đỏ răng trắng, làn da trắng trẻo, xinh đẹp trẻ trung, đôi mắt long lanh. Tóm lại, quả thật là mỹ nữ Đông Phương thuộc hàng nhất nhì.
Nhưng, Cố Cẩn Ngôn dường như đã lọc qua rất nhiều mỹ nữ, dù đẹp đến cỡ nào, trong lòng anh cũng không hề có chút lay động gì cả.
Hai người lịch sự chào hỏi, ngồi vào chỗ, sau đó là những câu nói xã giao, cuối cùng, Cố Cẩn Ngôn trực tiếp vào chủ đề chính.
- San San, kì thực lần này tôi đến xem mắt, là vì có mục đích riêng cả, tôi nghĩ sau này chúng ta có thể sẽ sống với nhau cả đời, đúng không? Vì vậy, những chuyện riêng tư cá nhân, tôi cũng không muốn giấu cô.
Cô gái này dường như không ngờ rằng Cố Cẩn Ngôn lại thành thật với cô đến vậy, bỗng chốc, ấn tượng tốt trong lòng đối với anh càng tăng lên, cô mắc cỡ gật gật đầu:
- Anh Cố, xin mời nói.
Cố Cẩn Ngôn không hề khách khí, trực tiếp nói:
- San San, kì thực tôi sớm đã có bạn gái rồi, nhưng mẹ tôi thì... bà không đồng ý, vì thế...
Trương San San nghe lời nói của Cố Cẩn Ngôn, vẻ mặt có chút biến sắc, nhưng vẫn duy trì nụ cười xã giao trên môi, ra vẻ con nhà danh giá, hỏi Cố Cẩn Ngôn:
Vậy còn anh? Trong lòng anh nghĩ như thế nào? Chỉ cần anh kết thúc mối quan hệ với bạn gái, thì thật ra tôi..... tôi nghĩ, tôi có thể chấp nhận được. ...... Vậy sao? Cố Cẩn Ngôn tỏ vẻ suy ngẫm, định nói gì thêm, thì thấy Đường Quý Lễ toàn thân phong trần tiến lại gần anh.
Có một giây nào đó, Cố Cẩn Ngôn mém chút không nhịn được cười! Anh em tốt quả nhiên là anh em tốt! Cố Cẩn Ngôn cảm thấy người anh em này của anh quả thật rất xứng đáng kết giao.
Cho dù thời khắc này khuôn mặt Đường Quý Lễ đen còn hơn cả nhọ nồi, nhưng cậu ta vẫn đến, vả lại, còn nghe theo lời anh mặc bộ đồ anh dặn Vân Thải đặc chế cho cậu ta trên người nữa.
- Cố thiếu gia!
Đường Quý Lễ xông thẳng về phía anh và hét lớn.
Cậu ta lúc này, mặc nguyên một màu đỏ tươi lẳng lơ, thân trên mặc áo sơ mi bó sát chấm hoa li ti, phần cổ áo còn thắt thêm một cái nơ màu tím rất đặc biệt, thân dưới là cái quần đỏ nhạt bó sát, ống quần cuốn lên hai vòng, lộ ra mắt cá chân gợi cảm của cậu ta, bên viền ống quần còn chấm thêm vài hoa nhỏ li ti màu vàng nhạt, vừa hay phối hợp hài hòa với những hoa nhỏ li ti trên áo sơ mi, bộ dạng đó nhìn vào khó có thể diễn tả được nó lẳng lơ và dữ dội cỡ nào đâu!
Cố Cẩn Ngôn có trầm lặng, có chuẩn bị tâm lý cỡ nào, khi nhìn Đường Quý Lễ trước mắt, vành môi đẹp của anh cũng không thể kiềm được giật giật, lúc này quả thật có chút khâm phục tài năng sáng tạo tinh xảo về chủ đề “ gay ” của Thải Vân rồi.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người trong nhà hàng, đều hướng về phía người đàn ông có vẻ ngoài đặc biệt “ xuất sắc” của Đường Quý Lễ, đương nhiên, cũng bao gồm cả Trương San San ngồi đối diện với Cố Cẩn Ngôn rồi.
Nói thật, Cố Cẩn Ngôn thật sự có một giây suy nghĩ manh động, muốn giả vờ không quen biết người đàn ông đang đứng trước mặt anh ta đây.
Nhưng một giây sau đó, anh đã dập tắt ý nghĩ đó, tiếp theo, anh đứng dậy, “ nhiệt tình” vẫy vẫy tay với Đường Quý Lễ vừa bước vào, bở môi nở nụ cười ấm áp tựa gió xuân vậy:
- Quý Lễ, bên này –
Tiếng gọi “ Quý Lễ” ấy, khiến Đường Quý Lễ nghe vào có cảm giác nổi hết da gà toàn thân vậy, nhưng anh vẫn cố gượng cười, bước đi õng ẹo, tiến gần về phía hai người ở bên kia.
Nhưng nụ cười trên mặt, giống như đang che giấu hàng trăm hàng vạn cây dao vậy, dường như muốn đâm vô số lỗ lên Cố Cẩn Ngôn vậy, nhưng những cảm xúc đó đều được Cố Cẩn Ngôn trực tiếp ngó lơ.
Cố Cẩn Ngôn cười vui, nhiệt tình giới thiệu với Trương San San:
San San, đây chính là người tôi vừa nhắc đến với cô, bạn gái tôi, Đường Quý Lễ. ...... Bước chân của Đường Quý Lệ đột nhiên bủn bủn, mém chút té ngửa. Cái tên này, thì ra muốn cậu ta mặc lẳng lơ như vậy đến cứu, ra là vì vụ này ư? Tổ sư nó ai là bạn gái anh ta chứ? Cậu ta là đàn ông, đường đường chính chính, không hề cong, cực kỳ MAN, là người đàn ông tỏa ra hocmon nam tính đến đỉnh điểm được không? Vả lại, giới tính cực kỳ bình thường!!
Đường Quý Lễ không ngừng ha hét trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng nở nụ cười với cô gái đang tái xanh mặt mày đứng đối diện, không nói gì thêm.
- Nào, Quý Lễ, anh giới thiệu với em, đây chính là cô gái sau này sẽ kết hôn với anh, tên là San San, sau này em phải đối xử hòa thuận với người ta biết không? Chờ sau này San San sinh con, chúng ta không cần lo lắng vấn đề truyền tông nối dõi nữa, vì thế em phải đối xử tốt với San San hơn nha!
Tay Đường Quý Lễ được Cố Cẩn Ngôn nắm lấy, run lẫy bẫy, nụ cười trên mặt đã sớm biến dạng như nuốt phải một bãi phân trâu vậy, không! Còn gớm hơn cả phân trâu ấy!
Trương San San dù thế nào cũng không nghĩ ra sự việc đột ngột chuyển biến đến mức này, hai người đàn ông trước mắt đều khôi ngô tuấn tú, nhưng không ngờ, lại là đồng tính luyến!!
Khuôn mặt trắng trẻo của cô, dần dần tái xanh, khuôn mặt nhỏ dịu dàng cũng không thể trụ được nữa, từ nụ cười ban đầu dần dần trở thành khuôn mặt vô cảm lúc này, thậm chí có chút mỉa mai, nhất là nhìn thấy hai người bọn họ nắm tay nhau, bộ dạng tỏ ra thân mật, càng khiến trong lòng cô có cảm giác buồn nôn.