Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 477: Chương 477




- Mở cửa cho tôi!

Tần Diên Vĩ quay đầu nói với anh.

- Uống xong trà rồi đi.

Cố Cẩn Ngôn vẫn kiên quyết làm theo ý mình.

Anh kéo lỏng carvat trên cổ rồi quẳng lên ghế, Tần Diên Vĩ nhìn chiếc carvat kia mà bối rối, cô xấu hổ xoay mặt đi, đôi má bỗng nóng bừng lên.

Cũng phải thông cảm cho cô, vì cứ thấy carvat của anh là trong đầu cô lại tự động diễn lại một số cảnh tượng hạn chế người xem.

Cố Cẩn Ngôn dường như không phát hiện ra cảm xúc khác lạ của cô, anh vẫn thản nhiên cởi đồ, khuy áo sơ mi được cởi ra để lộ lồng ngực rắn chắc bên trong ngay trước mắt Tần Diên Vĩ.

Cô hoảng sợ rồi.

Người này đang muốn làm gì thế?

Theo bản năng lùi lại một bước, mắt cô vô tình liếc qua lồng ngực anh, một giây sau đã vội quay mặt đi, không biết sao bỗng thấy cổ họng khô cháy.

Không thể phủ nhận dáng người anh cực kỳ đẹp! Nhưng vóc dáng đẹp thì có thể tùy tiện cởi quần áo trước mặt cô chắc? Muốn làm gì đây? Dùng nhan sắc để quyến rũ hả? Tần Diên Vĩ đã sớm không mắc mưu nữa rồi!

- Chú muốn gì? Đừng có làm bừa nhé Cố Cẩn Ngôn!

Nghe cô quát lên Cố Cẩn Ngôn hình như mới nhớ ra bên cạnh mình vẫn còn một người, anh liếc cô một cái, thấy sắc mặt cô vừa hoảng hốt vừa khó hiểu thì mới sầm mặt, bước về phía cô.

Cơ thể cao to đứng ngay trước mặt cô, anh cúi xuống, đè cô giữa mình và cánh cửa rồi mới áp sát vào khuôn mặt phiếm hồng kia, cười giễu:

- Em sợ gì chứ? Chẳng lẽ sợ bản thân không kiềm chế được rồi nhào tới ăn luôn tôi hả?

Nói bậy! Rõ ràng là cô sợ bản thân mình bị anh gặm sạch thì có ấy!

Má cô đỏ phừng phừng, tay nhỏ bé theo bản năng cố đẩy anh ra:

- Chú tránh ra!

Thế nhưng càng đẩy anh lại càng lấn tới, lồng ngực trơn bóng sắp chạm cả vào khuôn mặt non mềm của cô, khiến cô thở không ra hơi rồi.

Không phải vì bị anh đè lên mà là vì bản thân quá mức căng thẳng.

Cô trợn trừng mắt lên, gắt:

Cố Cẩn Ngôn, đừng có được nước làm tới, cứ trêu đùa một người phụ nữ sắp có chồng thế mà được à, chú có biết liêm sỉ là gì không hả? Liêm sỉ? Cố Cẩn Ngôn còn tưởng mình nghe nhầm rồi cơ.

Anh khẽ cười, rồi lại cúi đầu thấp hơn nữa, tay nắm cằm cô nhấc lên:

Tần Diên Vĩ, năm đó em nghĩ đủ cách để trèo lên giường của tôi thì có từng tự hỏi mình như vậy không, có nghĩ đến liêm sỉ là gì không? Hử? ... Cô như bị điện giật, cả người nóng cháy vì xấu hổ.

Nhớ tới những năm tháng đã qua, nhớ tới thời thanh xuân ngông cuồng còn tự chui lên giường người ta, nhớ tới đêm phóng túng đó...

Trái tim cuối cùng vẫn đau nhói lên.

- Đúng, trước kia do tôi không hiểu chuyện thôi! Là tôi không biết điều! Là tôi đã nghĩ quá nhiều...

Hiếm khi thấy Tần Diên Vĩ lại tự nhận ra lỗi lầm thế này, nhưng ánh mắt Cố Cẩn Ngôn nhìn cô lại càng lúc càng tối hơn, lạnh lùng hơn.

Cô vẫn nói tiếp mà không hề sợ hãi:

- Chú này, giờ tuổi chú cũng lớn lắm rồi đấy, chắc chắn phải hiểu chuyện hơn tôi chứ hả? Năm đó tôi còn trẻ nên không hiểu chuyện nhưng giờ chú thì sao? Không đến mức phải so đo sai lầm của tôi khi đó chứ?

Cố Cẩn Ngôn nắm chặt lấy cằm cô, chẳng tiếc lời trào phúng:

Dù chú Cố của em là người biết điều thế nhưng trời sinh tôi vốn tính keo kiệt, đứa nhóc xấu xa nào đó khi ấy hôn tôi bao nhiêu lần, chui lên giường tôi bao nhiêu lần đến giờ tôi vẫn nhớ kỹ đấy. Từ giờ tôi sẽ... đòi lại bằng hết! ... Cô trợn to mắt, xấu hổ lườm anh, há mồm muốn nói gì đó nhưng bất ngờ lại bị đôi môi mỏng của anh đè lên.

Nụ hôn của anh cũng không hề thô bạo, thậm chí còn rất dịu dàng, đôi mắt nhu tình chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô, giữa hai người như có một dòng điện xẹt qua, làm cả người cô mềm nhũn ra.

Không còn sức giãy giụa, hai má bị bàn tay to lớn ôm lấy, ép cô ngẩng lên đón nhận nụ hôn nóng bỏng của anh.

Nụ hôn này không thô bạo như mọi lần mà ngược lại mang theo hương vị dịu dàng như nước, dây dưa hòa quyện.

Miệng lưỡi cô bị anh cắn nuốt, rồi lại nhẹ nhàng buông ra, sau đó lại là một lần áp sát, tham lam hút đi mật ngọt trong đó, lặp đi lặp lại không hề mệt mỏi.

Trái tim Tần Diên Vĩ theo từng động tác của anh mà run lên, hai tay nhỏ bé cũng không nghe ý mình, bấu chặt lấy bả vai anh, thậm chí đôi môi không kìm được mà hé ra, chủ động đón nhận nụ hôn mãnh liệt kia...

Cố Cẩn Ngôn thật sự rất cao, thế nên cô phải kiễng chân lên, còn anh thì cúi thấp xuống, như thể muốn làm nụ hôn này sâu hơn, sâu hơn nữa.

Vòng eo mảnh khảnh của cô bị tay anh khóa chặt, Tần Diên Vĩ có cảm giác như bất cứ lúc nào mình cũng có thể bị anh bẻ gãy vậy.

Cố Cẩn Ngôn cau mày, đôi môi mỏng dần tách rời khỏi cô, ánh mắt nhìn cô lóe lên tia sáng kỳ lạ:

Sau này ăn nhiều một chút, tôi không thích cảm giác ôm que củi thế này đâu! ... Tần Diên Vĩ ấm ức muốn chết, cô cũng đâu có cần anh thích chứ!

Cái miệng anh đào hé ra, đang định phản kháng thì một lần nữa lại bị anh hôn xuống, miệng cô ưm a không ngớt, nhưng càng thế anh lại càng dễ dàng hôn sâu hơn, cuối cùng cô không thể phát ra một âm thanh nào nữa.

Đầu óc Tần Diên Vĩ bị nụ hôn nóng bỏng của Cố Cẩn Ngôn làm cho choáng váng, tay chân như không còn chút sức lực nào, đầu óc cũng hoàn toàn trống rỗng.

Có lẽ vì chiều cao của cả hai quá chênh lệch thế nên Cố Cẩn Ngôn cúi xuống đã hơi mệt, trong chớp mắt anh bế bổng cô lên rồi áp vào sau cánh cửa.

Anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Diên Vĩ, ngửa đầu cô lên một chút rồi lại lần nữa hôn xuống. Hai người như thể muốn kéo dài nụ hôn kiểu Pháp này đến vô tận, dù cho không thở được thì cũng không ai muốn buông ra.

Đến tận khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa và có người gọi:

- Cậu chủ, mẹ Trần đây.

Mẹ Trần đã mang trà gừng táo đỏ lên!

Cố Cẩn Ngôn nghe thế nhưng vẫn cố hôn Tần Diên Vĩ thêm một lát rồi mới chịu rời đi.

Mà lúc này hai má Tần Diên Vĩ đã đỏ bừng lên, cô thở hổn hển, bộ dáng mê người khiến Cố Cẩn Ngôn không thể kìm lòng lại hôn thêm một lần nữa rồi rốt cuộc mới chịu tha cho cô.

Cố Cẩn Ngôn mở cửa cho mẹ Trần vào phòng.

Bà thấy Tần Diên Vĩ ở trong phòng thì có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng không hỏi nhiều mà chỉ cười rồi bảo cô:

Cô Diên Vĩ dùng trà đi, trà gừng táo đỏ này nên uống ngay khi còn nóng đấy. Vâng, cảm ơn mẹ Trần ạ. Cô vội cảm ơn.

Sau đó bà cầm khay không ra khỏi phòng.

Tần Diên Vĩ ngồi trên ghế, cúi đầu chăm chú uống trà.

Cô không dám ngẩng lên nhìn người đàn ông đối diện, nhưng dù không nhìn cô vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực đáng chiếu trên người mình. Tần Diên Vĩ có cảm giác nếu cứ thế này có lẽ cả người cô sẽ bị nhìn đến thủng hai cái lỗ mất thôi.

Cuối cùng cô ngẩng lên, đối diện tầm mắt anh:

- Chú nhìn gì thế?

Cô tức tối hỏi, muốn dùng ngôn ngữ để che đậy bối rối trong lòng.

- Nhìn một con heo!

Cố Cẩn Ngôn đáp không do dự, nói xong còn cầm lên khăn tay rồi lau đi nước trà dính bên khóe miệng cô.

Tần Diên Vĩ sững người, ánh mắt ngơ ngác nhìn anh.

- Ngọt không?

Cố Cẩn Ngôn hỏi.

Lúc này cô mới hồi thần, lườm anh một cái sắc lẻm:

- Mắng ai là heo hả?

Cố Cẩn Ngôn cười không nói.

Bộ dáng anh cười cực kỳ đẹp trai! Ánh mắt như được khảm cả bầu trời sao rực rỡ, còn khóe miệng cong lên khiến trong một thoáng Tần Diên Vĩ tưởng như mình có thể mất đi lý trí trong nụ cười đó.

Em đang nhìn gì thế? ... Bị Cố Cẩn Ngôn hỏi thì Tần Diên Vĩ mới giật mình bừng tỉnh, cô vội vàng cúi đầu, bĩu môi than thở:

- Không có chuyện mà cứ thích cười làm gì không biết nữa?

Cười đến mức trái tim nhỏ xíu của cô cũng đập đến mức loạn nhịp.

- Cười thì có tội à?

Cố Cẩn Ngôn dùng vẻ mặt cực kỳ vô tội hỏi lại.

- ...

Tần Diên Vĩ không ngờ mình tự lẩm bẩm mà cũng bị anh nghe thấy, mặt lại càng hồng hơn. Cô ngẩng đầu, giả vờ tức giận lườm anh:

- Tôi đâu có nói với chú.

Cố Cẩn Ngôn nhướng mày, chẳng lẽ trong phòng này ngoại trừ anh thì còn người thứ ba nữa à?

Tần Diên Vĩ đang muốn cúi đầu uống trà tiếp nhưng bỗng lại thấp thoáng thấy một vết thương trên vai Cố Cẩn Ngôn.

Là vết răng cắn.

Vết thương dù đã qua điều trị nhưng vẫn để lại sẹo.

Tần Diên Vĩ vốn cũng không định hỏi nhiều nhưng miệng lại không nghe theo cô, đột ngột lên tiếng hỏi:

- Trên vai chú là...

Đây là vết thương cô để lại sao?

Cố Cẩn Ngôn nghe thế mới cúi xuống nhìn bả vai mình, rồi khẽ nhướng mày:

- Lúc cắn cũng tàn nhẫn lắm!

Lúc ấy quả thực rất đau! Thế nhưng anh không ngại để cô cắn.

Tần Diên Vĩ cảm thấy rất áy náy nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng:

- Nếu chú không bắt nạt tôi thì tôi đã chẳng cắn người rồi!

Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn nhìn Tần Diên Vĩ càng thâm sâu hơn, cảm giác như muốn hút cô vào trong đáy mắt, sau đó giọng anh vang lên:

- Lần sau muốn cắn nhớ đổi vị trí! Nếu dấu răng này không thể mờ đi thì chỉ sợ sau này tôi sẽ khó ăn nói với vợ mình thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.