Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 479: Chương 479




Chú ấy có vẻ... rất quan tâm em nhỉ?

Trần Sở Mặc nói xong lại quay đầu nhìn Cố Cẩn Ngôn phía xa.

Tần Diên Vĩ do dự một lát mới nói thật mới vị hôn phu:

- Trước đây em từng thích chú ấy.

Trần Sở Mặc tỏ ra thấu hiểu, sau đó không còn cảm xúc gì nữa, cậu ta hỏi cô:

Thế chú ấy thì sao? Chú ấy à? Tần Diên Vĩ lắc đầu, trong mắt tràn ngập chua xót:

Chưa từng yêu em! Mà bọn em đã không có cơ hội nữa rồi! Vì hôn ước của chúng ta ư? Không hẳn. Tần Diên Vĩ lắc đầu, cô nở nụ cười đắng chát:

- Thật ra là em đã chán ngấy cảnh theo đuổi một người, quá mệt mỏi! Cảm giác đó chắc anh cũng hiểu mà, phải không?

Trần Sở Mặc không đáp lời cô mà chỉ cười nói:

- Thế thì tốt, em cười thật hạnh phúc cho chú ấy xem thử! Nào, nhìn máy ảnh nào...

Nói xong cậu ta thân mật kéo tay Tần Diên Vĩ rồi lại quay về phía máy ảnh, mà cô cũng nở nụ cười dịu dàng.

Qua máy ảnh nụ cười này đẹp đến mức ngây ngất lòng người, cũng khiến Cố Cẩn Ngôn thất thần.

Chụp xong Tần Diên Vĩ mới thở phào nhẹ nhõm nhưng không ngờ lúc lên xe thay đồ lại bị người đàn ông vẫn đứng dưới gốc liễu lôi đi.

Người đầu tiên phát hiện chuyện cô dâu mất tích là thợ trang điểm.

- Cô dâu đâu rồi? Sao không thấy cô dâu? Anh Trần, không thấy vợ anh đâu cả, vừa rồi vẫn thấy cô ấy ở đây mà!

Thợ trang điểm vội báo với Trần Sở Mặc.

Cậu ta nghe xong lập tức nhìn về phía cây liễu kia theo bản năng, lúc này đã không còn thấy bóng dáng người đàn ông vẫn lẳng lặng đứng ở đó đâu nữa.

Rõ ràng là cô dâu của cậu ta đã bị người đàn ông kia đưa đi rồi.

Mà lúc này Đường Quý Lễ cách đó không xa cũng lững thững tới gần.

Cậu ta chủ động rút một điếu thuốc cho Trần Sở Mặc nhưng lại bị từ chối:

- Anh biết tôi cai thuốc lâu rồi mà.

Đường Quý Lễ cất thuốc rồi nói:

- Diên Vị bị chú cô ấy đưa đi rồi, thật ra giờ cậu đuổi theo thì vẫn kịp đấy.

Trần Sở Mặc cười nhạt, cậu ta quay đầu nói với đoàn đội phía sau:

- Hôm nay làm phiền mọi người rồi, chúng ta nghỉ sớm đi! Hôm khác lại chụp tiếp vậy!

Với thái độ của Trần Sở Mặc có vẻ Đường Quý Lễ cũng không hề kinh ngạc, nhưng lát sau cậu ta vẫn không nhịn được mà hỏi một câu:

Vẫn nghĩ tới con bé sao? Hử? Trần Sở Mặc cứng người, lúc lâu sau mới quay đầu hỏi Đường Quý Lễ:

- Cô ấy ư? Vẫn khỏe chứ?

“Cô ấy” trong miệng Trần Sở Mặc thật ra là em gái Đường Quý Lễ, Đường Tố Vân.

Hai người không ai nhắc tới cái tên này, nhưng thật ra ai cũng hiểu rõ.

Tình yêu sâu đậm của Trần Sở Mặc và Đường Tố Vân rất nhiều người đều biết! Chỉ là cuối cùng cả hai vẫn chia tay, Đường Tố Vân cũng rất nhanh thì lấy một người đàn ông khác.

- Về lâu thế rồi còn chưa gặp con bé à?

Đường Quý Lễ hỏi Trần Sở Mặc.

Cậu ta chỉ ừ một tiếng coi như trả lời.

- Con bé sống cũng ổn.

Đường Quý Lễ lại tự nói tiếp.

Chỉ là hơi gầy một chút, nhưng nhà chồng đối xử với nó không tệ. Thế thì tốt rồi. Trần Sở Mặc cười đáp.

Đường Quý Lễ rít một hơi thuốc thật mạnh, nói thật thì trước đây vẫn nghĩ Trần Sở Mặc sẽ là em rể mình, chỉ là không ngờ cậu ta và em gái mình vẫn không thể nên duyên.

- Sở Mặc, không phải tôi nhiều chuyện đâu, nhưng chuyện tình cảm càng nghĩ sẽ càng đau lòng, chuyện đã qua tốt nhất đừng nghĩ nhiều nữa!

Đường Quý Lễ chân thành khuyên nhủ, còn nói:

- Cậu và cháu gái nhỏ kia là chuyện gì thế?

Cháu gái nhỏ, Trần Sở Mặc ngây ra một lát mới hiểu:

- Anh đừng có thừa cơ chiếm lợi!

Đường Quý Lễ vô tội nhún vai:

- Tôi và chú Diên Vĩ là anh em mà, đương nhiên cô ấy là cháu gái nhỏ của tôi rồi.

Trần Sở Mặc cười hiền, ánh mắt nhìn về đám sương mù đang bay phía xa, hồi lâu mới nhỏ giọng nói:

Tính cô ấy và Tố Vân... rất giống nhau! ... Những lời này của Trần Sở Mặc khiến Đường Quý Lễ nghẹn họng, trong lòng đủ mọi cảm xúc đan xen.

Có lẽ Tần Diên Vĩ không thể ngờ Cố Cẩn Ngôn sẽ kéo mình đi thế này, hơn nữa còn đưa thẳng cô tới công ty anh.

Dọc đường cả hai không ai nói một lời, Cố Cẩn Ngôn để mặc cô muốn giãy thế nào thì giãy, anh đều coi như mình không nghe thấy, cũng không hề để tâm, đến tận khi đã mất kiên nhẫn anh mới lạnh lùng cảnh cáo:

Tần Diên Vĩ nếu không muốn bị cưỡng bức thêm lần nữa thì ngoan một chút! ...Chú dám à! Tần Diên Vĩ tức đến đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa giận dữ lườm anh sắc lẻm.

Cố Cẩn Ngôn âm trầm liếc cô:

Em cứ làm ầm lên nữa thử xem! ... Dù cô là kẻ không sợ trời không sợ đất nhưng riêng Cố Cẩn Ngôn là người cô sợ từ bé đến lớn chưa từng thay đổi.

Tức giận mím chặt môi, dù trong lòng oán giận đến thế nào nhưng giờ cô cũng không dám làm loạn nữa, quả thực là yên phận hơn hẳn.

Tần Diên Vĩ bị Cố Cẩn Ngôn kéo từ bãi đỗ xe lên thẳng văn phòng, hai người này đi đến đâu cũng có thể coi là một cảnh đẹp nổi bật.

Vì sao? Bởi lúc này Tần Diên Vĩ vẫn đang mặc một chiếc áo cưới trắng muốt, một tay cô bị Cố Cẩn Ngôn kéo đi, tay kia thì xách làn váy nặng trịch, thất thểu chạy theo anh.

Cô phải cố hết sức mới theo kịp tốc độ của người đàn ông phía trước.

Chào giám đốc Cố! Giám đốc Cố đến rồi ạ! Dọc đường nhân viên đều chào hỏi Cố Cẩn Ngôn nhưng ánh mắt kinh ngạc thì dừng hết trên người đang mặc váy cưới trắng muốt là Tần Diên Vĩ.

Thi thoảng có vài nhân viên gan lớn phát hiện không khí căng thẳng giữa hai người nên cười trêu:

- Giám đốc Cố, đây là bạn gái giám đốc sao? Đẹp thật đấy! Cô ấy mặc váy cưới thế này là hai người sắp có chuyện tốt rồi phải không?

Mà sắc mặt Tần Diên Vĩ và Cố Cẩn Ngôn lại càng khó nhìn hơn, không ai buồn đáp lời cô nhân viên kia. Cố Cẩn Ngôn chỉ càng mạnh tay kéo Tần Diên Vĩ vào thẳng văn phòng riêng của mình.

Sau đó tất cả nhân viên công ty cùng to gan cho ra một kết luận chung: Cố đại Boss anh tuấn bất phàm của họ đi cướp dâu rồi!

Sau đó tin tức nhanh chóng lan truyền trong công ty, gần như từ trên xuống dưới không ai không biết chuyện, thậm chí tin đồn còn lan tới tận chỗ mẹ Cố luôn rồi.

- Con tôi cướp dâu á? Cướp của ai? Tin này có thật không?

Lúc mẹ Cố được người bên công ty gọi báo còn không dám tin.

Cướp dâu á? Đây đúng là chuyện lớn rồi, nhưng quan trọng là con bà cướp dâu của ai? Không phải trong lòng nó chỉ có mỗi cái đuôi nhỏ thôi sao? Từ bao giờ lại để ý vợ của người ta rồi? Tốc độ thằng nhãi nhà bà có phải quá nhanh rồi không?

Mẹ Cố không biết mình nên vui hay buồn nữa, dù sao con bà cũng không còn trẻ, nếu thích một cô gái nào đó cũng là chuyện tốt, nhưng nếu thích trúng vợ của người khác thì không hay chút nào!

- Tôi thấy không thể nhầm được đâu! Cô dâu này đẹp lắm, trông như tiên luôn ấy!

- Thật không?

Mẹ Cố vẫn chưa thể tin được, thằng con bà tìm bắt cô dâu ở đâu vậy? Nếu là Tần Diên Vĩ thì cũng không đúng lắm! Hôn lễ của cô bé kia và Trần Sở Mặc vẫn còn một thời gian nữa mới cử hành cơ!

- Không được không được rồi! Tôi phải tự mình đến xem sao, không thể để nó làm bậy được!

Mẹ Cố cho rằng chuyện này không đơn giản, bà vội tắt máy rồi lao tới công ty con trai xem tình hình.

Cố Cẩn Ngôn đẩy cửa phòng làm việc, một tay kéo Tần Diên Vĩ vào rồi nhanh chóng đóng sập cửa lại.

Tần Diên Vĩ vẫn chưa kịp hồi thần thì đã thấy người mình nhẹ bẫng, thì ra cô đã bị Cố Cẩn Ngôn bế lên, rồi sau đó anh thô lỗ ném mạnh cô lên sofa.

- Á ——

Tần Diên Vĩ hoảng hốt hét lên, cô cuống quýt ngồi dậy nhưng không ngờ Cố Cẩn Ngôn lại lao tới, đè cô xuống, rồi không để cô kịp phản ứng thì một bàn tay to lớn đã vươn tới vị trí ngực cô, tức giận xé rách chiếc áo cưới màu trắng cô đang mặc.

- Cố Cẩn Ngôn, chú đừng làm bữa nữa được không?

Tần Diên Vĩ cũng tức lên rồi, cô không hiểu người này đang muốn làm gì nữa.

Giơ tay giữ lấy bàn tay đang làm loạn tên người mình, cô hét lên:

- Chiếc váy này đi thuê đấy!

Thật ra thì cô đang nói dối thôi.

Dù chỉ là đi chụp ảnh cưới nhưng sao Trần Sở Mặc có thể để cô mặc đồ đi thuê được chứ? Tần Diên Vĩ nói thế chỉ vì không muốn để người đàn ông này tùy tiện chà đạp mình mà thôi.

Nhưng cô vừa dứt lời đã nghe một tiếng “xoạc —” vang lên, chiếc váy cưới của cô đã bị người đàn ông trước mặt xé tan tành.

- Một chiếc váy cưới thôi mà, Cố Cẩn Ngôn tôi vẫn đền được!

Ngón tay lạnh lẽo của anh siết chặt cằm cô rồi nghiến răng đáp trả, lực trên tay lại tăng mạnh hơn một chút nhưng muốn trừng phạt người bên dưới vậy.

Tần Diên Vĩ bối rối nắm chặt váy, một tay khác thì đập mạnh vào lồng ngực anh:

Cố Cẩn Ngôn, chú cứ phải thô bạo với tôi thế này hả? Chú bắt tôi tới đây có nghĩ tới cảm giác của tôi và Sở Mặc hay không? Cố Cẩn Ngôn, chú không thể khốn nạn với tôi thế được! Buông tôi ra —— Cảm giác ư? Cố Cẩn Ngôn lạnh lùng mỉm cười, bàn tay nắm cằm cô khẽ nâng lên để cô nhìn thẳng vào mắt mình:

- Tần Diên Vĩ, em ngủ với tôi xong lại cùng thằng khác chụp ảnh cưới thì có nghĩ tới cảm giác của tôi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.