Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 47: Chương 47




Sau ngày hôm đó, Triều Tịch đã bị bắt giam ở trại tạm giam, đến giờ vẫn chưa được thả.

À!

Triều Tịch!

Tần Triều Tịch!

Thì ra là vậy, đó mới chính là mục đích chính để người đàn ông này đến kiếm mình!!

Đúng rồi! Cô đã sớm đoán được ông không tốt bụng như vậy đâu, nhưng, lúc nãy cô lại trông chờ gì chứ?

Tuy đối với chuyện Tần Triều Tịch bị bắt giam, là chuyện ngoài ý muốn, thậm chí cô còn chưa làm rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng với tình huống trước mắt, cô không có nhiều tâm tư để suy nghĩ đâu.

Cô không thèm tức giận, chỉ cười lạnh.

Vậy sao? Lát nữa chắc tôi phải đi mua pháo hoa, ăn mừng mới được! Và ở trước mộ mẹ tôi thắp nén nhang, để mẹ phù hộ, tốt nhất là tạm giam suốt đời để khỏi ra ngoài tạo nghiệp nữa!! Con---- Tần Vệ Quốc tức giận đập bàn.

- Tần Mộ Sở, cho dù thế nào, nó cũng là em con đó!! Sao con độc ác như vậy, không sợ sét đánh hả?

Khinh, không giả tạo được nữa ư?

- Tôi độc ác?

Tần Mộ Sở lạnh lùng nhếch nhẹ môi, ngón tay thong thả gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra tiếng ‘cộc cộc.

- Ông đừng quên trong người tôi đang mang dòng máu của ai! Nếu về độc ác...

Cô nói đến đây, ngừng lại một chút, ngước mắt nhìn Tần Vệ Quốc, nở nụ cười mỉm.

Tôi sẽ cố gắng để mình hậu sinh khả úy phải hơn ông mới được!! ........ Sắc mặt của Tần Vệ Quốc, trở nên rất khó coi.

Nhìn đứa con gái trước mặt, đột nhiên ông cảm thấy rất xa lạ.

Trong tưởng tượng, đứa con gái của ông lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, y như tính cách của mẹ cô vậy, nhưng từ khi nào mà cô lại trở nên...đáng sợ như vậy!

- Rốt cuộc là ai ra lệnh bắt Triều Tịch vậy?

Giọng điệu lạnh lùng của Tần Vệ Quốc hỏi Mộ Sở.

Mặt giả tạo đầy thiện ý lúc nãy, đã được tháo ra rồi.

Tần Mộ Sở với tâm trạng chán nản dùng muỗng khuấy nhẹ ly cà phê.

- Không biết.

Cô thật sự không biết.

Nhưng mà, cô đoán là, người chồng bí ẩn của cô? Chẳng lẽ là anh ta? Là anh ta sao?!

- Con thật sự không biết?

Thật ra Tần Vệ Quốc phải biết là Tần Mộ Sở không biết mới đúng.

Tần Mộ Sở nhấp nhẹ ly cà phê, nở nụ cười.

- Biết cũng không nói cho ông nghe, ông làm gì được tôi?

Tần Vệ Quốc bị giọng điệu đanh đá của cô làm cho rất là tức giận.

Rốt cuộc con có biết không? Biết, thì sao? Tần Mộ Sở cố ý nói như vậy.

Sao cô lại biết được chứ? Rõ ràng cô không chắc chắn mà!

- Con thật sự biết?

Tần Vệ Quốc có chút nghi ngờ.

Tần Mộ Sở nhún vai.

Vậy ông cứ coi như tôi không biết đi! Người là do con bắt giam sao? Tần Vệ Quốc lại hỏi.

- Chắc là vậy!

Chắc cái gì chứ, cô nói đại thì có.

Không vì lý do gì, chỉ muốn xem dạ thú trước mắt xuống giọng năn nỉ thôi.

Làm sao con mới chịu thả nó ra? Thị trưởng Tần, đây đâu phải thái độ năn nỉ đâu! Tần Mộ Sở đắc ý hất cằm lên, vênh vênh váo váo nhìn ông.

Tần Vệ Quốc chau mày.

Con đừng có được nước làm tới, Tôi là ba con--- Tôi không có người ba như vậy! Ông cũng đừng làm mất mặt chữ ‘ba’!! Tâm trạng của Tần Mộ Sở bỗng chốc kích động lên, đột nhiên nói lớn.

- Vậy rốt cuộc con muốn ba làm gì?

Tần Vệ Quốc vì Tần Triều Tịch, nên nhẫn nhịn.

- Cầu xin tôi đi! Nói không chừng nếu tôi vui, tôi sẽ thả người ra!

Tần Mộ Sở nói dối mà không biết chớp mắt!

Nói không chừng, cô còn chưa kịp vui nữa, người đã được thả rồi!

- Được...

Tần Vệ Quốc buồn bã thở dài.

Ba xin con! Xin con đó, được chưa? Không có thành ý. Tần Mộ Sở đặt ly cà phê trong tay xuống.

Tần Vệ Quốc có chút không nhịn được nữa.

- Rốt cuộc con muốn gì? Chẳng lẽ con muốn ba quỳ xuống, con mới vui sao?

Tần Mộ Sở vui vẻ vỗ tay.

Ý này không tồi đó!! Nhưng mà, quỳ trước mặt tôi thì tôi không cần! Thị trưởng Tần, nếu ông thật sự muốn cứu con gái của ông, thì ông dẫn vợ ông theo, quỳ trước mộ của mẹ tôi đi, khấu đầu cho mẹ tôi 100 cái, làm vậy có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại việc thả con ông ra. Tần Mộ Sở, con biết con đang nói gì không vậy? Con nghĩ con là ai vậy hả? Tần Vệ Quốc tức giận khinh miệt, tức đến nỗi đập bàn đứng dậy.

Tần Mộ Sở không thèm để ý.

- Không đi cũng được, không đi thì ông chấp nhận con ông ăn cơm tù suốt đời đi!

Tần Mộ Sở nói xong, đứng dậy.

- Thị trưởng Tần, phiền ông thanh toán.

Mỉm cười một cái, gật đầu chào, đứng thẳng người, đi ra khỏi quán cà phê.

Tần Mộ Sở đứng ở quảng trưởng của bệnh viện, hít một hơi thật sâu vào...

Không dễ gì đáp trả được một lần, đáng lẽ cô phải vui mới đúng chứ? Nhưng tại sao, trong lòng cô lại cảm giác như bị bông gòn nhún nước làm ncho nghẹn lại, khiến cô khó thở quá vậy?

Lầu 5, phòng làm việc chuyên dụng của chủ nhiệm---

Thân hình cao lớn của Lâu Tư Trầm, đứng bên cửa sổ, ánh nhìn xa xăm, nhìn thấy cảnh tượng hiu quạnh ở quảng trường lầu 1.

Ngón tay thon daì, kẹp lấy điếu thuốc đã được châm lửa, khói thuốc lượn lờ, làm cho đôi mắt sâu đen của hắn trở nên mơ mơ màng màng, tâm trạng mơ màng, khó đoán, phức tạp, không thể đoán được.

- Tư Trầm, anh nhìn gì vậy? Em hỏi anh, sao anh không trả lời.

Bên cạnh, Trình Huyên Oánh hờn dỗi trách móc, thuận theo ánh mắt của Lâu Tư Trầm mà nhìn xuống quảng trường lầu 1, ngoài những người đi qua đi lại ra, cô ta cái gì cũng không thấy.

- Không.

Lâu Tư Trầm thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng hút lấy điếu thuốc trong tay, mới hỏi cô ta.

Lúc nãy cô hỏi tôi chuyện gì? Buổi nghiên cứu và thảo luận Cảng Thành lần này anh có tham gia không? Trên mặt Trình Huyên Oánh tràn đầy mong đợi.

Lau Tư Trầm thông qua làn khói mờ nhìn Trình Huyên Oánh một cái, hồi lâu, mới trả lời.

Tôi sẽ suy nghĩ. Được. Nhưng mà, em hi vọng anh có thể đi. Nếu mà anh không đi, thì buổi nghiên cứu và thảo luận lần này cũng không còn ý nghĩa nữa! Lâu Tư Trầm chỉ cười nhẹ, không trả lời,

Vậy anh làm việc đi, em đi ra ngoài. Ừ. Đừng quên ăn hết trái cây nha. Ừ. Trình Huyên Oánh đi ra khỏi phòng làm việc của hắn.

Lâu Tư Trầm lại đưa anh nhìn đến quảng trường lầu 1, nhưng giữa dòng người tấp nập đó đã sớm không còn hình bóng của Tần Mộ Sở nữa.

Thu lại ánh nhìn, dập tắt điếu thuốc trên tay, sau đó bỏ vào thùng rác ở bên cạnh, thay áo khoác trắng vào, đi ra khỏi phòng làm việc.

Kể từ hôm đó, Tần Mộ Sở với Lâu Tư Trầm, dường như không có nói chuyện với nhau nữa.

Lâu lâu hai người cũng chạm mặt ở những nơi công cộng trong bệnh viện, Tần Mộ Sở sẽ lễ phép chào hỏi vài câu, còn với hắn nếu tâm trạng tốt thì cũng sẽ gật đầu chào lại, nhưng đa số đều trưng ra bộ mặt lạnh lùng, thậm chí thấy cũng coi như không.

Tần Mộ Sở cứ nghĩ mình đã sớm tập quen với sự lạnh lùng của hắn, nhứng khi hắn phớt lờ cô thật, tuy ngoài mặt cô không quan tâm, nhưng không thể không thừa nhận trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Tần Mộ Sở với Lục Dung Nhan ôm đống hồ sơ từ phòng tài liệu đi ra, mới đi được vài bước, ở trên hành lang đã gặp Lâu Tư Trầm.

Vừa hay hắn đang bị những thực tập sinh vây quanh, hỏi về những cái khó trong việc học.

Lục Dung Nhan vội vàng chào hắn.

- Chào chủ nhiệm Lâu!

Lâu Tư Trầm ngẩng đầu, nhìn cô ấy một cái, gật đầu nhẹ, trả lời lại.

- Chào.

Sau đó, tiếp tục cúi đầu, tiếp tục giải thích những vấn đề mà thực tập sinh hỏi.

Dường như trong mắt của hắn, không thèm để ý đến Mộ Sở ở bên cạnh vậy.

Tần Mộ Sở tạm gác chuyện cũ hít một hơi, đang tính chuẩn bị chào hỏi hắn, nhưng thấy cảnh tượng trước mặt, rốt cuộc cô cũng bỏ qua.

Tốt nhất không nên làm phiền hắn!

Cho dù cô có chào hỏi hắn, thì hắn cũng không để ý đâu.

Sẽ coi như không thấy cô vậy!

Tần Mộ Sở đang định, ôm đống tài liệu, đi theo Lục Dung Nhan, cúi đầu đi về phía trước.

Đi được vài bước...

- Bác sĩ Tần!

Đột nhiên, Lâu Tư Trầm ở phía sau gọi cô lại/

Cô ngẩn người ra.

Thẩn thờ, nhìn hắn đang bị đám thực tập sinh bao vây.

Hắn vẫn tiếp tục cúi đầu, vẫn chú tâm giải thích những vấn đề mà đám học sinh cần.

Trong lúc đó, Tần Mộ Sở còn tưởng mình nghe nhầm.

Đang tính quay người lại đi tiếp, đột nhiên, hắn đang được bao vậy, ngẩng đầu lên.

Nhìn sâu vào cô.

Về nhà dọn vài bộ quần áo. Hả? Tần Mộ Sở không hiểu gì hết.

Lâu Tư Trầm lại tiếp tục cúi đầu, không nhìn cô, chỉ bổ sung một câu:

- Đi Cảng Thành, tham gia buổi nghiên cứu và thảo luận quốc tế, chuyến bay 5 giờ, cô còn 3 tiếng để chuẩn bị.

Tham gia buổi nghiên cứu và thảo luận quốc tế?

Cô?!

Tần Mộ Sở đứng ngây người ra.

- Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi?

Thấy cô không phản ứng gì, Lâu Tư Trầm không hài lòng hối thúc cô.

- Ừ! Ừ!

Tần Mộ Sở mới lấy lại được phản ứng của mình, vội vã đi theo Lục Dung Nhan về phòng làm việc.

Trên đường đi, biểu hiện của Lục Dung Nhan còn kích động hơn cô.

- Trời ơi! Sở Sở, mình thật sự ngưỡng mộ cậu đó! Cậu được đi tham gia buổi nghiên cứu và thảo luận quốc tế đó!! Đó là chuyện mà đám thực tập sinh chúng mình không dám nghĩ tới! Quả nhiên, làm học sinh của chủ nhiệm Lâu là tốt nhất, ưu đãi như vậy thật khiến người khác ganh tị...

Còn phải nói, chuyện này lúc chưa nghe được thông báo từ hắn, Tần Mộ Sở cũng không dám nghĩ tới, những người đưuọc tham gia nghiên cứu quốc tế đa số đều là những chuyên gia đẳng cấp có tiếng trong nước, còn cô chỉ là một thực tập sinh, thậm chí còn chưa phải là một bác sĩ nữa, cô được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo, chuyện đó là đương nhiên thôi.

Không cần ngưỡng mộ, nhất định là do mình biết nịnh nọt đó! Ví dụ, pha trà, nấu nước, sắp xếp hồ sơ gì đó, đây chẳng phải là chuyện mình giỏi làm sao? ........ Nghe những lời nói này xong, Lục Dung Nhan cảm thấy không có gì để nói lại.

- Cho dù là cậu biết nịnh nọt, nhưng cũng may mắn hơn tụi mình nhiều rồi!

Tần Mộ Sở dùng tốc độ nhanh nhất để về nhà, thu dọn hành lý, lại bắt xe đi đến trường mẫu giáo, chơi với Đuôi Nhỏ gần cả tiếng đồng hồ, mới trực tiếp đi đến sân bay.

Cũng may là buổi thảo luận đó diễn ra 3 ngày, lúc cô trở về cũng vừa là cuối tuần, có thể rước Đuôi Nhỏ về nhà ở 2 ngày.

Lúc Tần Mộ Sở đi đến sân bay, mọi người bao gồm cả Lâu Tư Trầm đều đã đi vào trong sân bay rồi, chỉ có mình cô xách theo hành lý lặng lẽ quả cửa hải quan.

Lúc cô xuất hiện ở trong sân bay, mọi người đều ngẩn ra một lúc.

Chắc là, không ai ngờ được, một thực tập sinh như cô lại có thể may mắn tham gia buổi nghiên cứu và thảo luận quốc tế như vậy?!

Còn Tần Mộ Sở trong sân bay gặp những đồng nghiệp khác, cũng ngẩn người một lúc.

Cô không ngờ, Trình Huyên Oánh cũng đi chung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.