Ăn tối xong, Trần Sở Mặc cũng không ở lại nhà họ Lâu quá lâu, chừng tiếng sau đã về nhà.
Còn Cố Cẩn Ngôn vẫn chưa về. Sau khi ăn xong, Lâu Trọng Bách đã kéo anh vào phòng sách để đánh cờ. Dù sao bây giờ trong nhà cũng chẳng có ai, một mình ở nhà lại rất chán cho nên anh thấy đánh cờ với bác Lâu cũng được.
Lâu Trọng Bách cầm con xe trong tay rồi nói:
- Cẩn Ngôn con cẩn thận đấy nhé. Bác sắp chiếu tướng rồi đó!
Cố Cẩn Ngôn cười đáp:
- Xem ra con lại thua bác nữa rồi!
Lâu Trọng Bách cười ha hả.
- Thằng nhóc này lại nhường bác đây mà!
- Bác Lâu đừng khiêm tốn như thế. Gừng càng già càng cay, con kém bác nhiều lắm!
Lâu Trọng Bách cười híp mắt nói:
- Được rồi, làm thêm một ván nữa nào! Có con chơi với ông già này, bác cũng đỡ chán hơn. Thằng nhóc Tư Trầm kia cứ bận bịu suốt ngày, bình thường kêu nó đánh hai ván với bác thì nó đòi ở cạnh vợ! Chỉ có con tốt nhất, đánh cờ với con cũng vui hơn nhiều...
Lâu Trọng Bách vừa nói vừa xếp bàn cờ, chuẩn bị đánh ván tiếp theo.
- Cẩn Ngôn à, hôm nay Mộ Sở nói giới thiệu đối tượng cho con quen biết, con đồng ý với nó thật à?
Lâu Trọng Bách vừa hỏi vừa đẩy con pháo qua sông.
Động tác của Cố Cẩn Ngôn ngừng lại, anh cười đáp:
- Chị ấy cũng có lòng tốt thôi mà.
- Hửm? Thế ý con tức là con bé sắp xếp cho con, con sẽ đồng ý liền luôn à?
Lâu Trọng Bách vặn hỏi anh.
Cố Cẩn Ngôn lắc đầu mỉm cười rồi mới trả lời thành thật:
- Bác Lâu à, thật ra thì con đã yêu người khác rồi!
- Hửm?
Lâu Trọng Bách đanh mặt lại.
- Chắc không phải là Đuôi Nhỏ nhà bác đâu nhỉ?
- ...
Cố Cẩn Ngôn chỉ mỉm cười, không phủ nhận lời nói của Lâu Trọng Bách.
- Con không phủ nhận, vậy bác nghĩ là đúng rồi.
Đoạn Lâu Trọng Bách thở dài, nói tiếp:
- Tuy bọn nhỏ cố ý giấu bác nhưng dẫu sao bác cũng là người từng trải. Nếu không nhìn ra mấy chuyện này, vậy cũng phí hết mấy chục năm sống trên đời đúng không? Có điều bác Lâu vẫn có mấy lời muốn nói với con. Ngày hôm nay, con với Đuôi Nhỏ nhà bác xem như có duyên không phận, bây giờ con bé đã là người của Sở Mặc rồi!
- Chẳng phải bọn họ vẫn chưa kết hôn sao? Chỉ cần họ chưa kết hôn, con nghĩ con vẫn còn cơ hội.
Cố Cẩn Ngôn trả lời thẳng thắn.
- Thằng nhóc thúi này!
Lâu Trọng Bách cười mắng, ông nói tiếp:
- Bây giờ người ta đang hạnh phúc, con cũng đừng xen vào làm gì! Cẩn Ngôn à, bác nói trước. Cho dù con có nhường bác thắng một trăm ván thì cháu gái cưng của bác cũng không thuộc về con đâu. Con đừng giở mấy trò nhỏ nhặt này nữa!
Cố Cẩn Ngôn lại không chút hoang mang, anh hỏi Lâu Trọng Bách:
- Thế mọi người đã hỏi ý kiến của Diên Vỹ chưa ạ?
Lúc Cố Cẩn Ngôn đang nói chuyện thì lấy một con xe nuốt con xe của Lâu Trọng Bách không chút khách khí. Anh nhướng mày, cười với vẻ khiêu khích.
- Nếu nhường cả trăm ván cờ cho bác mà vẫn không được thì con sẽ không nương tay nữa đâu!
- Thằng nhóc chết dẫm này!
Lâu Trọng Bách bị giết không kịp trở tay, ông buồn bực mắng một câu.
Ván này ông đành phải thí tốt giữ xe lại, đoạn ông nhíu mày nói tiếp:
- Chẳng lẽ con còn không biết cháu gái cưng của bác đang nghĩ gì sao? Chẳng phải con rất hiểu con bé à? Nếu con bé thích con, vậy sao nó lại đính hôn với thằng nhóc Sở Mặc kia chứ? Nói không chừng bây giờ nó đã quậy đòi từ hôn rồi!
- Vậy thì được! Lát nữa con sẽ khuyên cô ấy.
Cố Cẩn Ngôn nói một cách nghiêm túc, sau đó anh lại đặt một con cờ xuống, ăn luôn con tướng của Lâu Trọng Bách.
Anh nói không nương tay, đúng là không nương tay thật!!
- Con tính khuyên con bé thế nào hả?
Lâu Trọng Bách vừa hỏi vừa luống cuống nghĩ cách bảo vệ tướng sĩ của mình.
- Con khuyên con bé từ hôn!
Cố Cẩn Ngôn đáp như đúng rồi.
- Con đừng làm ẩu đó! Nếu Mộ Sở biết được sẽ dạy dỗ con một trận cho xem!
- Nếu bây giờ Đuôi Nhỏ có con với con thì sao đây?
Thật ra Cố Cẩn Ngôn đang nói bừa, anh thầm nghĩ chiêu “gạo nấu thành cơm” là cách đối phó tốt nhất với người lớn.
Lâu Trọng Bách trợn mắt, trừng Cố Cẩn Ngôn rồi chỉ vào mặt anh mà nói:
- Con... con nói thật ư? Diên Vỹ nó... nó...
- Vậy bác nghĩ Mộ Sở sẽ giải quyết tình huống này như thế nào?
- Còn làm sao nữa hả? Đương nhiên chỉ có thể từ hôn với nhà họ Trần rồi!! Thằng nhóc chết dẫm này, sao hai đứa bây lại dám đội nón xanh cho Sở Mặc thế hả?! Bác phải nói chuyện này cho Mộ Sở với Tư Trầm biết!!
Lâu Trọng Bách lại nhìn sang Cố Cẩn Ngôn với ánh mắt nghi ngờ.
- Nhóc Cố, mấy lời khi nãy là thật à? Hả?
- ... Giả đấy ạ! Con chỉ hù bác thôi.
- ...
Lâu Trọng Bách suýt chút nữa thì hộc máu.
Cố Cẩn Ngôn lại ăn một con tướng của Lâu Trọng Bách không chút hoang mang, anh nhếch môi nói:
- Chẳng qua con thấy chiêu “gạo nấu thành cơm” còn tốt hơn nhường bác thắng trăm ván cờ nhiều! Bác nói xem có đúng hay không?
Cuối cùng Cố Cẩn Ngôn đặt quân cờ trong tay xuống.
- Xong rồi bác Lâu!
Nói xong, Cố Cẩn Ngôn đứng dậy một cách tao nhã, sau anh khom người chào Lâu Trọng Bách.
- Ván này đã phân thắng bại rồi. Hôm nay chúng ta chơi tới đây thôi!
Cố Cẩn Ngôn nói xong thì bước ra ngoài.
Lâu Trọng Bách gọi lại:
- Con tính đi đâu thế hả? Chẳng phải trong nhà chẳng còn ai sao? Ngồi xuống làm thêm vài ván nữa đã!
Cố Cẩn Ngôn chẳng buồn quay đầu lại mà đáp:
- ... Đi nấu cơm!
- ... Thằng nhóc thúi!!
Lâu Trọng Bách tức giận mắng một tiếng.
...
Diên Vỹ nghe thấy tiếng gõ cửa, cô còn tưởng là mẹ mình nên đứng dậy mở cừa. Cô vừa mở cửa vừa nói:
- Mẹ à, con nói nhiều lần lắm rồi. Bây giờ con không muốn ăn gì hết, mẹ để con yên một lát được không ạ?
Bây giờ Tần Diên Vỹ vẫn còn tức giận! Cô không những giận Cố Cẩn Ngôn mà còn giật cả mẹ mình!
Cô chẳng hiểu nổi, đang yên đang lành mẹ lại bảo Cố Cẩn Ngôn đi xem mắt làm gì nữa! Còn tên kia thì sao? Thế mà lại đồng ý!!
Đúng là tức chết cô mà!! Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Lúc nào anh cũng ăn trong bát nhìn trong nồi!
Diên Vỹ càng nghĩ càng tức, cho nên giọng điệu cũng gắt gỏng hơn. Chẳng qua cô không ngờ mình vừa mở cửa ra, sao không phải là mẹ cô mà lại là Cố Cẩn Ngôn?
Tần Diên Vỹ ngây người ra một lúc, sau đó cô trừng anh rồi nói với vẻ bực tức:
- Anh tới đây làm gì?
Diên Vỹ không chịu cho Cố Cẩn Ngôn vào phòng, cô đè tay lên cửa, không cho anh có chỗ bước vào.
- Em không đói à?
Cố Cẩn Ngôn hỏi cô.
- Tôi thấy tối nay em vẫn chưa ăn gì.
- Anh khỏi cần giả vờ nữa!!
Cô tức muốn no luôn rồi, làm gì thấy đói nữa chứ?
Tần Diên Vỹ nói xong, cô toan đóng cửa lại. Nào ngờ, Cố Cẩn Ngôn lại đẩy cánh cửa ra, ngay sau đó, anh chẳng để cô kịp phản ứng lại mà bế cô xuống dưới lầu.
- Này này!! Anh đang làm gì thế hả? Cố Cẩn Ngôn anh làm gì thế! Anh mau thả tôi ra! Đây là nhà tôi đấy!! Này!!!
Người này!! Anh lại dám làm thế với cô!
Đây chính là nhà của Tần Diên Vỹ cô đấy!!
Cố Cẩn Ngôn lại làm lơ Diên Vỹ, anh thả cô xuống trước bàn ăn, bắt cô ngồi xuống rồi nói:
- Ngoan ngoãn ăn cơm đi.
Lúc này, trên bàn vẫn còn các món ăn đầy đủ hương vị, hơn nữa cũng còn nóng. Chắc mẹ cô đã nhờ người hâm nóng lại rồi.
Cố Cẩn Ngôn đưa đũa tới trước mặt cô.
Nhưng Tần Diên Vỹ lại không nhúc nhích, cố tình cãi lời anh.
Cố Cẩn Ngôn biết cô đang dỗi mình, anh nhíu mày rồi nói:
- Em tưởng mình là con nít à? Cứ tức giận thì nhịn ăn! Em sinh tật xấu này hồi nào thế?
- ... Mắc mớ gì tới anh!
Diên Vỹ bĩu môi nói. Cô toan đứng dậy rời khỏi bàn, ai ngờ cô vừa nhón người lên thì bị Cố Cẩn Ngôn ép ngồi vào bàn lại. Đoạn anh chắn trước mặt cô.
- Tần Diên Vỹ, tôi vẫn quản được chuyện này của em đấy! Nếu tối nay em không chịu ăn thì đừng hòng rời khỏi nhà ăn được nửa bước!
- Anh...anh hiếp người quá đáng!!
Tần Diên Vỹ ngẩng đầu, hét to với Cố Cẩn Ngôn. Cô nhe răng nhếch miệng trông như một chú mèo hoang bị chọc giận, rồi nói:
- Cố Cẩn Ngôn đây là nhà của tôi!! Nếu tôi không muốn ăn thì sao hả? Chẳng lẽ anh dám đánh tôi à? Ông bà, ba mẹ tôi đều ở đây cả đấy! Nếu anh dám đánh tôi, để xem bọn họ có liều mạng với anh hay không!!
Cố Cẩn Ngôn bị Tần Diên Vỹ chọc tức tới giận sôi gan, anh duỗi tay bóp má đang phồng ra vì giận của cô rồi nói:
- Đuôi Nhỏ, nếu như em biết điều thì mau ngoan ngoãn ăn cơm cho tôi! Nếu em cứ được đằng chân lân đằng đầu như thế, tôi sẽ nóng lên mà đánh em thật đấy. Tới lúc đó em có khóc lóc thì cũng muộn rồi!
- Anh... anh!!
Diên Vỹ tức tới nghẹn cả họng!!
Đây chính là nhà cô! Chẳng lẽ anh xem đây là nhà anh à?
Thế mà còn muốn bạo lực gia đình với cô ư?! Cô không nghe, không sợ đấy!!
- Tôi không ăn! Không ăn là không ăn!!
Tần Diên Vỹ càng chống đối lại Cố Cẩn Ngôn, cô chỉ vào mặt mình rồi ghé sát vào anh, nói một cách kiêu ngạo:
- Nếu anh dám thì cứ đánh tôi thử xem!! Đánh vào đây này, anh đánh vào chỗ này này!!!
Cố Cẩn Ngôn nhíu chặt mày lại:
- Em muốn bị đánh thật à?
Anh nhìn Diên Vỹ với ánh mắt lạnh lùng, trên người tản ra khí thế lạnh lẽo khiến cho Diên Vỹ cảm thấy sợ hãi.
Nhưng lúc này mà đầu hàng thì mất mặt quá!!
- Có ngon thì... anh cứ đánh thử xem...
Rõ ràng giọng Diên Vỹ nhỏ hơn khi nãy nhiều, giọng điệu cũng yếu hơn vài phần.
- Được thôi! Do em đòi đấy nhé!
Ngay khi vừa dứt lời, Cố Cẩn Ngôn túm lấy eo Diên Vỹ, để người cô chúi xuống rồi giơ tay đánh mạnh vào mông cô không chút thương tình.