- Diên Vĩ, anh biết yêu cầu này của anh rất quá đáng, cũng rất ích kỉ! Nếu em thật sự không đồng ý cũng không sao, anh sẽ nghĩ cách khác.
Trần Sở Mặc nói xong, gương mặt mất mác mà định thu về cái nhân trong tay mình, nhưng không ngờ, đột nhiên, tay của cậu, lại bị bàn tay nhỏ của Diên Vĩ giữ lại:
- Không, anh Sở Mặc, em đồng ý gả cho anh.
Đương nhiên, cô nói là, diễn kịch.
Giống như Trần Sở Mặc nói vậy, người mà bà nội Trần luôn thương yêu chính là cô, mà những ngày mà cô ở bên Mĩ càng hoàn toàn là nhờ sự chăm sóc của một nhà họ, đến lúc này, không phải là lúc cô trả ơn lại cho họ sao? Hơn nữa, thân thể bà nộ đã không chống cự được bao lâu nữa rồi, cô nên làm cho bà vui vẻ mới đúng.
Vở kịch này tuy là có chút lớn, nhưng, cô hiện tại, còn có gì mà ngại nữa sao?
Đối với cô mà nói, gả cho ai thì không phải cũng là gả sao?
- Thật sao?! Em đồng ý gả?!
Trần Sở Mặc vui vẻ ra mặt, cậu ta có lẽ cũng không ngờ đến Diên Vĩ sẽ đồng ý yêu cầu có chút ích kỉ, lại có chút vô lý của mình.
- Đương nhiên là thật rồi.
Diên Vĩ cười cười, gật đầu, đưa tay phải ra trước mặt cậu ta:
- Anh giúp em đao nhẫn lên đi! Còn về việc cử hành hôn lễ, anh cứ quyết định, em đều nghe theo anh.
Diên Vĩ nói xong lời đó, đột nhiên, cảm thấy có một ánh mắt, như đao cắt vậy, mạnh mẽ mà rơi lên trên người của cô, cảm giác ấy, dường như hận không thể đâm xuyên qua người cô vậy.
Diên Vĩ kinh ngạc, vô thức mà quay đầu lại nhìn.
Giây sai, thần sắc lại hoảng hốt, ngoài ý muốn, nhìn thấy một thân áo trắng của Cố Cẩn Ngôn giống như một vị vương tử vậy, đứng ngay tại cửa phòng.
Chỉ là, cả người anh từ trên xuống dưới, đều mang thêm một tầng hơi lạnh lẽo.
Mà bộ dáng phong trần đó, dường như vừa mới đi xa nhà, gấp gáp mà quay về.
Anh thực sự là rất vội vã, dường như dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết tất cả công việc trong tay, sau đó, chẳng màng nghĩ ngơi, càng không màng đến ăn uống, đặt vé máy bay quay về A thành, vừa xuống máy bay, càng trực tiếp mà chạy đến bệnh viện, nhưng thế nào cũng không ngwof đến, vừa đến bệnh viện lại để anh nhìn thấy cảnh vừa rồi...
Đôi mắt của Cố Cẩn Ngôn tối lại lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm chiếc nhẫn cưới trên tay Trần Sở Mặc, ánh mắt lạnh lẽo, càng giống như băng lạnh vậy.
Lúc này, Cố Cẩn Ngôn đưa tay vào túi áo, cũng cầm lấy một chiếc nhẫn, anh sớm đã chuẩn bị.
Anh vốn nghĩ là bất luận như thế nào thì anh cũng phải lấy chiếc nhẫn này đem đến tận tay của tiểu nha đầu đó, nhwung hiện thực luôn đi ngược lại với suy nghĩ.
Cố Cẩn Ngôn nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, bất giác tăng thêm lực đạo, sau đó, lại buông lỏng ra.
Ánh mắt của anh, từ chiếc nhẫn trên tay của Trần Sở Mặc, từ từ dời đến gương mặt của Diên Vĩ, nhìn vào cô rất lâu rất lâu, lâu đến, Diên Vĩ có một ảo giác, dường như cả người mình cũng bị ánh nhìn lạnh lẽo ấy đóng băng lại.
Tim của cô bất giác hoảng loạn.
Mà Cố Cẩn Ngôn điều gì cũng không nói, quay người, rời đi như chưa từng đến vậy.
Trái tim đang bị treo ngược lên của Diên Vĩ, bất giác cũng bị thắt chặt lại, giống như là bị một cánh tay vô hình, bóp chặt lấy, đau đến khiếng cô có chút hít thở không thông.
Trần Sở Mặc không ngờ đến sẽ lại tạo thành một cục diện như vậy, cậu ta có chút ngại ngùng:
Diên Vĩ, việc này, em có cần nên nói rõ với anh ấy một chút không? Đương nhiên là không cần! Diên Vĩ thu lại cảm xúc của mình, liền lắc đầu, giả vờ như không có việc gì nói:
- Giữa em và anh ấy đã không còn bất kì quan hệ nào nữa rồi, anh giúp em đeo nhẫn lên đi! Sau khi xong việc em trả lại cho anh.
Trần Sở Mặc ngẩng người ra, sau đó cười, liền giúp Diên Vĩ đeo nhẫn lên tay:
Cũng đã tặng ra ngoài rồi, làm gì có đạo lý nào là lấy lại. Vậy thì không được, cái này là nhẫn cưới nha, em đương nhiên không thể lấy rồi. Diên Vĩ cự tuyệt.
Trần Sở Mặc có một thâm ý khác mà nhìn Diên Vĩ một cái, cười, mà trêu cô:
- Sợ anh thật sự bắt giam em lại luôn sao?
Diên Vĩ cũng cười theo, nhìn vào chiếc nhẫn xuất hiện trên ngón áp út của mình, trái tim bất giác có chút hoảng loạn.
Từng có một thời gian, bản thân mình đã nóng lòng mà chờ đợi người đàn ông tên Cố Cẩn Ngôn đó, có thể cầm một chiếc nhẫn như vậy quỳ xuống trước mặt mình chân thành mà đeo lên tay cho cô...
Nhưng mà đến nay, tất cả dường như đều biến thanh bọt biển mà tan đi tất cả.
Mà cô, tự nhiên cũng không cưỡng không cầu nữa!
...
Cố Cẩn Ngôn làm sao cũng thể ngờ được, mình vội vã quay về, lại nhìn thấy cảnh ‘ấm áp’ đó, anh bước vào cửa nhà, có chút bức bối mà kéo lấy carvat trên cổ, đem áo khoát ngoài trên tay tùy tiện vứt sang một bên.
Nhưng cho dù như vậy, cũng không cảm thấy dễ hít thở hơn một chút, mà kusc này, tim lại càng phiền thêm phiền.
- Ủa? Con về lúc nào vậy? Hôm nay không phải là ngày Diên Vĩ xuất viện sao? Con làm sao mà còn không đi đón con bé?
Mẹ Cố vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy còn trai mình ở phòng khách, vẫn còn ngẩng người ra, thực sự có chút bất ngờ.
- Mau chóng, thu dọn một chút, đi đón con bé!
Mẹ Cố nói xong, đưa tay ra giúp Cố Cẩn Ngôn chỉnh lại cái carvat vừa bị anh ta kéo ra.
- Mẹ!
Cố Cẩn Ngôn liền nắm lấy tay của mẹ mình, đáy mắt có chút bất lực:
Mẹ, con đã sang đó rồi. Hử? Mẹ Cố Ngẩng người, có chút khó hiểu.
Đôi mắt đen sâu của Cố Cẩn Ngôn, ánh lên vài tia u sầu, yết hầu của anh khẽ động một cái, khàn giọng nói:
- Cô ấy và Trần Sở Mặc quyết đinh kết hôn rồi!
- ...
Mẹ Cố ngẩng người ra nhìn con trai mình, rất lâu, mới tìm lại được giọng nói của mình:
Cẩn Ngôn, con có phải là hiểu lầm gì rồi không? Mẹ, con có chút mệ, con lên lầu ngủ một chút, lúc ăn cơm mẹ lại gọi con đi! Cố Cẩn Ngôn cũng đã liên tục ba mươi giờ đồng hồ không nhắm mắt lại ròi, lúc này anh là thật sự mệt, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt!
Mà cảm giác đau buồn ở trước ngực, cũng khiếng cho anh nghẹt thở.
Trước mắt, anh chỉ hi vọng có thể ngăn lại những chuyện phiền nào, không suy nghĩ đến việc đứa trẻ đã mất của mình và Diên Vĩ, không nghĩ đến hôn sự của Tần Diên Vĩ cô và Trần Sở Mặc, và vâng vâng vâng vâng...
Anh chỉ muốn nằm trong chăn, nhắm mắt ngủ một giấc, để đầu óc trống không, không nghĩ đến bất kì việc nào cả một ít thời gian, thì đó cũng là một việc xa hoa đối với anh.
.....................................
Sau khi Diên Vĩ xuất viện, cuộc sống của cô dường như quay về quỹ đạo.
Mỗi ngày đều là học tập, làm việc, mà còn việc liên quan đến hôn lễ, cô cũng rất ít để ý, toàn bộ đều giao cho một mình Trần Sở Mặc lo liệu.
Ngày diễn ra hôn lễ, đã định là vào hai tuần sau, nghĩ đến thân thể của bà nội Trần, cho nên dự định muốn sớm hoàn thành hôn lễ.
Nhưng mà, việc này, trong lòng Diên Vĩ thực ra lại có thêm một chút lo lắng, cô là một lòng ho vọng thân thể của bà có thể tốt hiwn, nhưng mà, nếu như thân thể bà tốt lên thì có nghĩa là cô sẽ phải tiếp tục diễn tiếp vở kịch này sao?
Diên Vĩ càng nghĩ, trong lòng càng rối,nhưng việc cũng đã đến bước này, càng nghĩ thì càng phiền não thôi!
Cuối cũng, dứt khoát bỏ đi, cái gì cũng không nghĩ nữa, đi bước nào tính bước đó thôi!
Từ ngày hôm đó, Cố Cẩn Ngôn dường như rất ít xuất hiện ở nhà, mỗi ngày đều trong trạng thái làm việc, lại biến hình thành một người cuồng công việc.
Đêm nay, Cố Cẩn Ngôn lưu lại một đám người ở lại họp, bàn bạc về buổi diễn mấy ngày sau, nhưng đột nhiên, nhưng lại cảm thấy trong miệng có một chút mặn mặn, anh vô thức đưa tay lên chạm vào một cái, lòng bàn tay lại toàn là máu!
- Sếp, miệng anh chảy máu rồi!
Cấp dưới nhắc nhở Cố Cẩn Ngôn một câu.
Sắc mặt Cố Cẩn Ngôn không thay đối, chỉ nói:
- Chắc là lúc này bận quá rồi! Mọi người tiếp tục, tôi đi súc miệng một cái, chờ một chút!
Cố Cẩn Ngôn nói xong, liền bước vào tolet bên trong văn phòng.
Cố Cẩn Ngôn lấy tay hứng lấy nước súc miệng, lại nhổ ra, kết quả, nhìn thấy vào bồn rửa tay, lại toàn là máu, nhìn cũng cảm thấy xót.
Cố Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn bản thân mình trong gương, dưới ánh đèn màu trắng, Cố Cẩn Ngôn đột nhiên cảm thấy trước mắt mình đột nhiên mơ hồ không rõ ràng nữa, hai tay đặt trên bồn rửa tay, chỉ cảm thấy rất nặng nề như có hòn đá to đè lên vậy, khiếng cho anh khó chịu đến mức hít thở không thông.
Mũi lại chảy máu, ánh mắt mơ hồ, hít thở không thông, những biểu hiện này đối với Cố Cẩn Ngôn cũng chẳng còn xa lạ gì nữa!
Nhưng vài ngày trước anh rõ ràng vừa đến bệnh viện kiển tra, hôm nay nhìn, e là lại phát triệu chứng cũ rồi!
Cố Cẩn Ngôn sau khi rửa sạch mũi, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, lại dựa vào bồn rửa tay hút một điếu thuốc, lúc này mới thong dong mà bước ra từ bên trong tolet.
- Sếp, anh không sao chứ?
Lúc này, Vân Thái đã cầm lấy khăn giấy lau tay, đứng ở bên ngoài của tolet.
- Không sao.
Cố Cẩn Ngôn lắc lắc đầu, cầm lấy khăn giấu trong tay cô lau tay một cái, xong rồi, lại dặn dò một câu:
- Giúp tôi đến bệnh viện hẹn trước ngày mai.
Vân Thái ngẩng người, một hồi mới gật đầu:
- Vâng!
Sự lo âu trong đáy mắt của Vân Thái, lại càng nặng thêm một chút.
Thần sắc của Cố Cẩn Ngôn, lại không nhìn ra bất kì điều gì khác lạ, anh lại như không có việc gì xảy ra, quay về với công việc, không nhắc đến chuyện này nữa.
Ngày hôm sau, Cố Cẩn Ngôn như hẹn mà đến bệnh viện lấy kết quả, sau khi cầm lấy kết quả báo cáo, ai Cố Cẩn Ngôn cũng không cho biết, lặng lẽ mà thu lại kết quả bảo cáo.
- Sếp, sao rồi?
Vân Thái nhìn anh thu lại kết quả báo cáo, vẫn là không nhịn được mà lo lắng hỏi một câu.
Cố Cẩn Ngôn cuối đầu tiếp tục xem văn kiện trong tay của mình, một bên nhẹ nhàng chẳng có gì mà trả lời cô ta một câu:
- Vẫn ổn.
Ý của vẫn ổn, chính là không có việc gì lớn rồi?
Vân Thái vẫn còn có chút hoài nghi, nhưng nhìn thấy thái độ của sếp bọn họ bình tĩnh như vậy, nghĩ chắc là thật sự không có việc gì, Vân Thái mới thở phào một hơi dài.
- Ding dong ding dong—
Ngay lúc này, điện thoại trong văn phòng lại đột nhiên vang lên.
Điện thoại là mẹ của anh gọi đến.
Cố Cẩn Ngôn nói với Vân Thái:
Cô ra ngoài làm việc trước đi! Vâng! Vân Thái bước ra khỏi văn phòng.
- Mẹ, có việc?
Cố Cẩn Ngôn bắt điện thoại lên.
- Ử
Bên trong điện thoại, mẹ Cố trả lời một tiếng.
Do dự hồi lâu, mới mở miệng:
- Hôn lễ của Diên Vĩ sắp đến rồi, con xem con có phải là nên giúp con bé chuẩn bị một phần quà cưới không?