- Em có biết rằng, sau khi em đi, sáng hôm sau tôi thức dậy, nhìn thấy người con gái nằm bên cạnh không phải là em, mà là Tô Giải Ngữ không?!!
- Sao... sao có thể?
Diên Vĩ trợn tròn đôi mắt và nhìn Cố Cẩn Ngôn với dáng vẻ khó mà tin được.
- Trên ga giường có một mảng vết máu, cô ta nói đó là chứng thực cho lần đầu tiên của cô ta! Cô ta nói, cô gái mà cả đêm nằm dưới người tôi, chính là cô ta!
Diên Vĩ nghe những lời này của Cố Cẩn Ngôn, cô vừa kinh ngạc, vừa giận dữ, lòng ngực càng căng phồng lên vì bị kích động, hai mắt đỏ rực, liên tục lắc đầu,
- Cô ta nói dối! Cô ta nói dối...!
Giọng của Diên Vĩ bỗng thé lên rất nhiều, cô kích động, lớn tiếng hét vào mặt Cố Cẩn Ngôn:
- Người tối hôm đó, rõ ràng là tôi!! Vết máu trên ga giường cũng là của tôi, là chứng minh cho lần đầu tiên của tôi, liên quan gì đến cô Tô Giải Ngữ đó chứ?!!
Diên Vĩ hối hận, tại sao đêm đó lại tự ý bỏ đi, nếu cô không bỏ đi, thì mấy kẻ có ý đồ đó sao có thể có cơ hội chen vào chứ?!
Cố Cẩn Ngôn nhìn bộ dạng kích động của Diên Vĩ, anh đưa tay ra và ôm cô vào lòng một cách đầy thương xót, để cô dính chặt vào lòng ngực anh, cánh tay rắn chắc bỗng ôm cô chặt hơn, cảm giác đó giống như hận không thể để cô hòa vào cơ thể anh.
- Xin lỗi...
Anh ghé sát đỉnh đầu cô, thấp giọng nói xin lỗi cô, sau đó lại nói tiếp:
- Đúng vậy! Người đêm hôm đó, từ đầu đến cuối đều là em! Tôi cũng rất vui, may mà là em!! Đây là lí do cô ta hẹn tôi đi đến khách sạn, để nói cho tôi biết chân tướng của vụ việc đêm hôm đó.
Diên Vĩ ở trong lòng anh cũng thút thít một tiếng:
- Nếu như thật sự chỉ là như thế, vậy tại sao chú lại gạt tôi?
- Nếu như tôi thật sự chỉ vì sợ em sẽ nghĩ nhiều thì sao?
Cố Cẩn Ngôn cúi đầu, nhẹ giọng hỏi cô.
Cánh tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô càng siết chặt thêm đôi chút.
Đây có lẽ là cái ôm cuối cùng mà anh dành cho cô.
Diên Vĩ vùng vẫy mấy cái trong lòng ngực hắn, nhưng không rời ra được, khóe mắt ươn ướt, sống mũi cay cay, cô ngẩng đầu, vẻ mặt đầy tội nghiệp nhìn anh.
- Cố Cẩn Ngôn, việc đến hôm nay, lời của chú, tôi còn có thể tin được dù chỉ là một nửa không?
Diên Vĩ đôi mắt ngấn đầy lệ nhìn chằm chằm vào Cố Cẩn Ngôn đang đứng đối diện, một hồi lâu, lắc đầu đầy bất lực, rốt cuộc cũng ra khỏi lòng ngực của anh,
- Cho dù là bây giờ, tôi cũng không thể nào nhìn rõ trái tim chú!! Cố Cẩn Ngôn, tôi mệt rồi, thật sự, rất rất mệt...
- Việc ba năm trước giống như là một cái gai đâm vào trái tim tôi vậy, làm thế nào cũng không thể rút ra được, em hiểu không?
Ở đó, cho đến hôm nay, cứ mỗi lần nhắc đến lại đau nhói.
- Ba năm trước nếu như chú thật sự có yêu tôi, thì cũng chẳng sẽ nhẫn tâm mà vứt bỏ tôi, đi kết hôn với Tô Giải Ngữ! Ba năm trước nếu như chú thật sự có yêu tôi, thì cũng sẽ không nỡ lòng nào để tôi rời đi. Chú rõ ràng biết tôi vì chú, tôi vì sự tuyệt tình của chú, vì sự lạnh lùng của chú nên mới bỏ đi!!
- Cố Cẩn Ngôn, chú chưa bao giờ... chưa bao giờ để tôi được nhìn thấy trái tim chân thành của chú.
Từng câu, từng chữ chất vấn của Diên Vĩ đều khiến cho Cố Cẩn Ngôn cảm thấy khó hiểu, cho nên đối diện với câu hỏi trách móc lớn tiếng của cô, anh vừa giận vừa thấy vô cùng uất ức.
- Tần Diên Vĩ, em có biết là em đang nói cái gì không?
Hai mắt của Cố Cẩn Ngôn đỏ bừng, bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay cô, siết chặt hơn một chút, rồi lại kéo cô vào lòng mình, anh cúi mắt trừng cô, và lớn tiếng hỏi:
- Ba năm trước em rốt cuộc có nhận được bức thư tôi gửi cho em không?
- Nhận được rồi!!
Diên Vĩ nhìn thấy anh có hơi khó chịu, nên sự bực tức trong lòng cô cũng tăng lên, giọng cô cũng trở nên cao hơn, nghĩ tới chuyện ba năm trước, cô càng cảm thấy giận sôi máu, đôi mắt đỏ rực nhìn Cố Cẩn Ngôn và hét lên:
- Cũng bởi vì nhận được thư của chú, cho nên mới càng xác định được tình cảm mà chú dành cho tôi, đó không phải tình yêu! Chú đối với tôi, trước giờ cũng chỉ là đùa vui mà thôi!!
- Đùa vui mà thôi?
Cố Cẩn Ngôn không thể ngờ rằng, tất cả những cảm xúc chân thành mà anh gửi gắm cho cô gái này, trong mắt cô ấy, chẳng qua cũng chỉ là một câu “ đùa vui mà thôi”!
- Không phải chỉ là đùa vui, vậy thì là cái gì?
Diên Vĩ cười mỉa mai, giọng đầy chế giễu hỏi lại:
- Lẽ nào trong bức thư đó còn chứa cả tình yêu mà chú dành cho tôi?
- Đúng vậy!
Cố Cẩn Ngôn trả lời rất chắc chắn.
Bức thư đó, từng câu từng chữ đều chứa đầy tình cảm sâu đậm mà anh dành cho cô, sao đến chỗ cô lại biến thành bạc tình bạc nghĩa chứ?
Diên Vĩ nghe thấy câu trả lời của anh, bất giác cười thành tiếng, một nụ cười lạnh lùng và mỉa mai.
- Yêu? Cố Cẩn Ngôn, là do khả năng đọc hiểu của tôi có vấn đề sao? Là câu “ Thượng lộ bình an” của chú đầy ắp tình yêu và sự quan tâm? Hay là câu “ Đừng nhớ nhung” bày tỏ tình cảm sâu sắc của chú với tôi? Nếu đúng là như vậy, tôi chỉ có thể nói là tình yêu mà chú dành cho tôi sâu xa quá, tôi đọc không hiểu!! Cố Cẩn Ngôn, thư của chú, từng câu từng chữ tôi không thấu hiểu nỗi...
- Thượng lộ bình an? Đừng nhung nhớ?
Cố Cẩn Ngôn vô cùng kinh ngạc với nội dung bức thư mà Diên Vĩ nói.
Cuối cùng Cố Cẩn Ngôn cũng nhận ra rằng, hình như ở một điểm mấu chốt nào đó giữa hai người đã xảy ra một vấn đề rất nghiêm trọng, anh nắm lấy đôi vai cô, mặt đầy nghiêm túc hỏi:
- Đuôi Nhỏ, nội dung cụ thể của bức thư mà em nhận được, rốt cuộc là thế nào?
- Lẽ nào ngay cả bức thư do chính chú viết, chú cũng quên rồi sao?
- Trả lời tôi!!
Đôi chân mày của Cố Cẩn Ngôn chốc chốc nhíu lại, bàn tay nắm lấy đôi vai cô càng siết chặt hơn.
Diên Vĩ bị đau nên cau mày,
Diên Vĩ gỡ bàn tay to lớn của anh đang nắm lấy vai cô ra, sau đó đi đến trước bàn, mở ngăn kéo, lấy ra một tờ giấy viết thư màu trắng.
Một bức thư mà cô đã cất giữ khá lâu.
Lúc trước, Diên Vĩ để lại ở Mĩ, không lấy về.
Mấy ngày trước trở lại Mỹ học, thì lại nhìn thấy bức thư này, cũng không hiểu sao, nghĩ thế nào lại lấy bức thư nhét vào túi, rồi mang về nước.
Diên Vĩ cầm thư đưa cho Cố Cẩn Ngôn:
- Nếu đã quên rồi, thì chú tự xem lại cho kĩ đi!
Cố Cẩn Ngôn lòng đầy nghi hoặc nhận lấy bức thư trong tay Diên Vĩ.
Chỉ cần nhìn tờ giấy trắng trong tay mình, Cố Cẩn Ngôn đã có thể vô cùng chắc chắn rằng, đây vốn dĩ không phải là bức thư dài mà mình đã viết cho cô.
Lúc đó anh dùng giấy chuyên dùng để viết thư, chứ không phải tờ giấy dùng để in ấn như này.
Cố Cẩn Ngôn vô cùng khó hiểu, mở bức thư ra, lúc nhìn thấy nét chữ ở phía trên đó, anh bỗng sững sờ.
Bức thư này nhìn sơ qua, thì quả thật là giống nét bút của mình.
Nhưng nhìn kĩ thì mới phát hiện, đây căn bản là bắt chước theo nét bút của anh.
Nội dung của bức thư thì bị thay đổi từ một đoạn văn dài dạt dào tình cảm lúc đầu thành hai câu vô cùng đơn giản...
“ Thượng lộ bình an, đừng nhung nhớ!!”
Lạnh lùng không mang theo một chút tình cảm nào.
Dừng bút: Cố Cẩn Ngôn!
Ồ! Ra là vậy!
Cho nên ba năm trước cô quyết định ra đi, đều là do bức thư bịa đặt này?
Bởi vì bức thư không có thật này nên bọn họ mới nhiều lần tránh mặt nhau?
Trang giấy trắng đó đã bị Cố Cẩn Ngôn vò thành một cục nhăn nhúm trong tay.
Lúc này gương mặt góc cạnh ấy đang giống như bị phủ bởi một màng sương, vô cùng lạnh lẽo, các đường nét mạnh mẽ trên gương mặt, khắc sâu giống như bị dao gọt vậy.
Đôi mắt đen láy, thoáng chút tâm trạng phức tạp, giấu kín, nhìn chằm chằm vào Diên Vĩ.
Vẻ mặt đó Diên Vĩ chẳng thể nào nhìn thấu, hiểu thấu được.
Sau một hồi, Cố Cẩn Ngôn bỗng thở dài, hỏi Diên Vĩ:
- Bức thư này năm đó em nhận được từ đâu?
Giọng nói của anh so với lúc đầu đã khản đặc đi nhiều.
Bớt đi một chút thô bạo, và thêm vào đó là một chút thê lương.
- Lúc đó tôi ở trường, thư lấy ở trong thùng thư!
Diên Vĩ không biết câu hỏi này của Cố Cẩn Ngôn có ý gì, nhưng nhìn thấy biểu cảm phức tạp trên mặt anh, Diên Vĩ đoán sự việc chẳng hề đơn giản như thế, cô vội bổ sung thêm:
- Bọn tôi ai cũng có thùng thư của riêng mình, chìa khóa cũng do mình tự giữ. Sao thế? Lẽ nào bức thư này có vấn đề?
Cố Cẩn Ngôn nhìn cô với ánh mắt đầy thâm trầm, xoay người, lại nhìn vào chiếc nhẫn cưới trên ngón tay áp út của bàn tay phải của cô, lướt qua một cái, sau cùng lại đưa mắt nhìn bức thư trên tay mình.
Trong lòng bỗng như có sự hòa lẫn giữa năm vị, chua ngọt đắng cay mặn, vị nào cũng có!
Sặc lên nơi cổ họng và đôi mắt anh, khiến anh nhất thời không thể nói thêm lời nào.
Một hồi lâu sau, lâu đến mức dường như ngay cả không khí trong phòng cũng sắp bị đông cứng lại, cuối cùng, Diên Vĩ rốt cuộc cũng mở lời trước,
- Cố Cẩn Ngôn?
Nhìn gương mặt đỏ bừng của anh, Diên Vĩ lo lắng khẽ gọi anh một tiếng.
Cố Cẩn Ngôn dường như lúc này mới định thần lại, anh chỉ cảm thấy lòng ngực mình vô cùng ngột ngạt, giống như có người lấy một miếng bông gòn tẩm nước nhét vào, khiến anh gần như chẳng thể thở nổi.
Đột nhiên anh đưa tay ra kéo Diên Vĩ ở trước mặt ôm vào lòng, cánh tay săn chắc siết lấy, ôm cô thật chặt, gần như không có một kẽ hở nào.
Còn chiếc cằm của anh thì kê trên đỉnh đầu của Diên Vĩ, cúi chiếc mũi xuống để nhẹ nhàng ngửi lấy mùi hương của cô, cảm nhận sự tồn tại của cô một cách chân thật nhất.
- Đuôi Nhỏ...
Giọng Cố Cẩn Ngôn có chút khàn khàn, cổ họng giống như bị ai đỏ lấy dao rạch ra vậy, khiến người ta nghe thấy tim bỗng thắt lại.
Bàn tay to lớn, vuốt ve những sợi tóc suông mượt của cô.
- Em thử nói xem, ba năm nay chúng ta đã bỏ lỡ những gì rồi...
Anh không phải hỏi cô, mà là một lời... cảm thán từ tận đáy lòng.
Câu nói khó hiểu đó khiến cho đôi mắt của Diên Vĩ bỗng rưng rưng nước mắt một cách lạ lùng.
Cô cựa nhẹ trong lòng anh, ngẩng đầu nhìn anh, nói:
- Có phải bức thư tôi nhận được có vấn đề gì không?
Cố Cẩn Ngôn cúi đầu, ánh mắt anh thâm trầm nhìn vào gương mặt sắc sảo của cô, ba năm trôi qua, cô vẫn trẻ như thế, xinh đẹp và đơn thuần.
Đôi mắt thông minh ấy giống như lúc còn bé vậy, làm cho anh chỉ nhìn thôi cũng đủ mê đắm.
Còn anh thì sao?
Đã qua tuổi 30, không còn trọn vẹn, còn bệnh đau.
Xinh đẹp như cô, không nên rơi vào vực thẳm của sự khổ đau cùng anh.
Ba năm trước, sự hiểu lầm ngẫu nhiên đó đã giúp cô tránh được vực thẳm đớn đau này, còn ba năm sau, tận mắt nhìn thấy cô sắp bước chân vào cánh cổng hạnh phúc, anh việc gì phải kéo cô cùng rơi vào biển khổ chứ?
- Có phải bức thư mà tôi nhận được có vấn đề không?
Diên Vĩ sốt sắng hỏi lại lần nữa.
Trong đôi mắt sống động ấy hiện lên đầy sự tha thiết.