- Lúc em học đại học, chỉ có một người bạn duy nhất, nhưng bây giờ
anh ấy chắc không có thời gian để đến tham dự.
Lúc này Hoắc Thận vẫn đang ở trong quân đội. Thời gian đâu mà đến tham dự đám cưới của cô chứ?
Có điều không đến cũng tốt! Đây vốn dĩ cũng không phải là đám cưới thật của cô, đến cũng chỉ uổng công chạy một chuyến mà thôi!
- Những người khác đều không phải là bạn em.
Diên Vĩ nói thêm một câu.
Không hiểu sao, lúc này cô lại không nhớ đến bạn cùng bàn năm đó của mình, Lý Mạn Giai.
Từ sau khi cô đi Mỹ, cũng không gặp lại cô ta nữa.
Mà quan hệ giữa cô và Lý Mạn Giai, cũng chẳng thể gọi là bạn bè gì.
- Diên Vĩ, thiệp mời đã gửi đi rồi, nếu như em thực sự không muốn gặp lại bọn họ, vậy để anh thu về lại cũng không sao, chỉ là... hình như có chút thất lễ, phải không?
Trần Sở Mặc dường như có chút khó xử.
- Thôi bỏ đi!
Diên Vĩ tuy cảm thấy không vui khi cậu ta tự mình quyết định, nhưng cũng không muốn làm khó cậu ta.
- Cứ vậy đi! Dù sao anh gửi thiệp mời cho họ, họ cũng chưa chắc sẽ đến! Nhiều năm qua, em và bọn họ cũng chưa từng có liên lạc gì với nhau.
Ví dụ người như Lý Mạn Giai, vốn dĩ rất ghét cô, nên chắc chắn sẽ không thèm xuất hiện ở đám cưới của cô.
- Ừm ừm, vậy được! Lần sau nếu có vấn đề gì, anh nhất định sẽ bàn trước với em.
- Ừm...
Diên Vĩ xoa xoa giữa hai mày.
Vừa mới ngủ một giấc mơ màng, nên lúc này vẫn chưa tỉnh táo lắm.
- Diên Vĩ, bây giờ em đang ở đâu đó? Lúc nãy anh gọi điện thoại cho dì, dì ấy nói bây giờ em không có ở nhà.
Trần Sở Mặc tiện thể hỏi một câu.
Diên Vĩ lại nằm xuống giường, gối đầu lên gối, trả lời câu hỏi của Sở Mặc:
- Bây giờ em đang ở nhà mới.
Trong căn phòng ngủ tối tăm ấy, ánh trăng trắng ngà xuyên qua khung cửa kính và chiếu rọi lên những vật dụng quen thuộc trong nhà của cô, giống như đang được phủ lên đó một lớp rèm mỏng vậy, khiến cho cô ngẩn ngơ trong giây lát.
- Nhà mới?
Trần Sở Mặc có chút ngờ vực, nên hỏi thêm một câu:
- Địa chỉ cụ thể ở đâu? Cần anh đi đón em không?
- Không cần đâu!
Diên Vĩ từ chối,
- Anh Sở Mặc, bây giờ em vẫn hơi buồn ngủ, nên có gì nói sau nhé, để em ngủ thêm chút nữa.
- Được! Vậy em nghỉ ngơi thật tốt nhé, mai gặp.
- Mai gặp!
Diên Vĩ cúp máy, trực tiếp tắt máy điện thoại.
Tiện tay ôm lấy chiếc gối bên cạnh vào lòng, rồi lại ngủ một giấc thật sâu.
Cô mơ thấy một giấc mơ, một giấc mơ không được chân thật cho lắm, nhưng lại rất thật.
Cô mơ thấy người đàn ông ấy, chính là Cố Cẩn Ngôn!
Mơ thấy anh ngồi bên mép giường, cô tham lam vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của anh.
Còn đôi bàn tay đầy vết chai sạn vì nhiều năm luyện đàn ấy, thì đang nhẹ nhàng, chậm rãi, vuốt ve mái tóc dài và hai má của cô...
Những ngón tay thon dài lướt qua đôi má cô, sau đó di chuyển đến bờ vai trắng nõn của cô, cuối cùng dừng lại trên xương vai xinh đẹp của cô, anh nhẹ nhàng, liên tục vuốt ve một cách đầy tham lam, hết cái này đến cái khác.
Hôm nay, Cố Cẩn Ngôn lại đến bệnh viện để làm kiểm tra một lần nữa, lúc trở về, đi ngang qua đây, chả biết ma xui quỷ khiến thế nào lại lái xe đi vào, nhưng điều làm cho anh không ngờ đến là, vừa mở cửa vào, thì lại nhìn thấy cô nhóc này đang nằm ngủ trên giường.
Nhìn bộ dạng hồn nhiên của cô lúc ngủ, trong một phúc giây nào đó, Cố Cẩn Ngôn gần như tưởng rằng cô chính là người đẹp ngủ trong rừng cả ngàn năm!
Nếu thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này, thì tốt biết bao?
Anh không kiềm được, cúi đầu, bờ môi anh nhẹ nhàng chậm rãi ngậm lấy cánh môi đỏ hồng căng mọng của cô.
Cánh môi cô giống như có mang theo một chút hương vị sữa nhàn nhạt vương vấn nơi mũi anh, khiến người ta say đắm.
Anh không phải là hoàng tử của cô nhóc này, nên nụ hôn của anh không thể đánh thức người đẹp ngủ trong rừng này.
Ánh mắt thâm trầm của Cố Cẩn Ngôn nhìn cô ở cự li rất gần, cuối cùng thì anh cũng tiếc nuối rời khỏi đôi môi cô, trong lòng có chút hụt hẫng.
Rõ ràng là ở ngay trước mắt, rõ ràng chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm được, nhưng tại sao lại chẳng thể với tới.
Lời của bác sĩ điều trị chính cho anh vẫn như đang vang lên bên tai: “ Tình hình của anh hiện tại đã đến hồi nguy kịch, cho dù kết quả thế nào, cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý.”
Tình hình này, thật sự Cố Cẩn Ngôn đã sớm biết trước, chỉ là, nghe bác sĩ nói ra như vậy, trong lòng không tránh được có chút khó chấp nhận.
- Bác sĩ, nếu như là hóa trị liệu bằng thuốc, thì có ảnh hưởng gì đến việc sinh con sau này không?
- Đương nhiên rồi.
Bác sĩ gật đầu:
- Đợi năm sáu năm nữa đã rồi hẳn nghĩ đến chuyện có con!
Năm sáu năm? Khoan hẳn nói đến việc bệnh của anh có chữa khỏi hay không, chỉ năm sáu năm thôi, còn không biết anh có đợi nỗi không?
Bây giờ anh đã qua tuổi 30, đợi thêm năm sáu năm nữa, e rằng, đến lúc đó việc có thể sinh con được hay không, có lẽ lại trở thành vấn đề. Nhưng việc đã như vậy, anh lại càng không có quyền ôm lấy cô nhóc này vào lòng mình nữa.
Cô thật sự vẫn còn quá trẻ! Cô nên có một cuộc sống tươi sáng, chứ không phải sống cùng anh trong chuỗi ngày bệnh đau triền miên này, để rồi mỗi ngày vì tình trạng sức khỏe của anh mà phải đắn đo suy nghĩ.
Cô nên có một cuộc sống lành mạnh, tích cực, và tươi sáng!
Cô đã không biết lựa chọn, vậy thì anh sẽ tự mình quyết định giúp cô.
Lúc Cố Cẩn Ngôn đẩy cửa ra ngoài, Diên Vĩ vẫn còn đang say giấc, sự xuất hiện và rời đi của anh, Diên Vĩ ở trong giấc mơ vẫn chưa phát giác, cô chỉ tưởng rằng, đây chẳng qua cũng chỉ là một giấc mơ.
Nếu không phải là mơ, vậy người đàn ông đó, sao lại có thể xuất hiện bên cạnh cô chứ? Sao lại có thể vuốt ve cô giống như đang vuốt ve người yêu chứ?
Lúc Diên Vĩ thức dậy, nhìn phòng ngủ trống không, trong lòng bỗng có chút hụt hẫng, trong lòng trống rỗng giống như bị ai đó móc hết ra ngoài vậy.
Quả nhiên, tất cả những điều tốt đẹp, đều chỉ là một giấc mộng đẹp không chân thực!
Đám cưới của Diên Vĩ và Sở Mặc rốt cuộc vẫn được tổ chức đúng ngày.
Rõ ràng cũng chỉ là một đám cưới mang tính chất hình thức mà thôi, nhưng tất cả các khâu, Trần Sở Mặc đều tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị, khiến Diên Vĩ thậm chí cảm thấy như mình đang bị ảo giác, đây cứ như là một đám cưới thật sự.
Chỉ tiếc là, chú rễ lại không phải là người đàn ông mà cô luôn mong đợi.
Hiện trường hôn lễ được bày trí rất sang trọng, giống như đám cưới thế kỷ đáng nói nhất của toàn thành phố A, Trần – Lâu hai nhà và tất cả các bạn bè thân thích đều ăn mặc lộng lẫy xuất hiện ở buổi lễ, điều này càng khiến cho Diên Vĩ cảm thấy áp lực hơn.
Rõ ràng cô và Trần Sở Mặc đã nói dối tất cả người lớn một sự việc động trời.
Cho đến giờ phút này thì Diên Vĩ bỗng có chút do dự, lời nói dối này, quá nghiêm trọng, đến lúc đó bọn họ liệu có thể trở về với nhau thật không?
Lúc trước, Diên Vĩ thật sự không phải không nghĩ đến vấn đề này, chỉ là, không biết là vì để trút giận hay là điều gì khác, chỉ nghĩ là cho dù không thể quay lại với nhau thì cũng đã sao? Dù sao cô cũng không muốn gả cho ai khác nữa.
Nhưng khi thật sự đã đi tới bước này, cô đột nhiên lại bắt đầu có chút chần chừ.
Trong phòng thay đồ cô dâu, lúc này thợ trang điểm đang chăm chú trang điểm cho Diên Vĩ, còn Diên Vĩ thì lại ngẩn ngơ nhìn mình trong gương, trong lòng không thích chút nào.
Cô lúc này đang mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, gương mặt xinh đẹp được trang điểm vô cùng sắc sảo, trên mái tóc đen láy còn gắn thêm một chiếc khăn voan cô dâu màu trắng, tất cả mọi thứ đều không giống như một vở kịch, ngược lại càng giống với một hôn lễ được dày công chuẩn bị.
Vở kịch này quá chân thực, khiến cho cô ngay lúc này có chút muốn bỏ trốn.
Cô vốn nghĩ rằng, cái gọi là kết hôn giả, có lẽ chỉ cần làm một buổi ra mắt có lệ với bà nội nhà họ Trần, sẽ không có người thân xuất hiện, không có lời chúc phúc từ bạn bè, cũng sẽ không có bộ váy cưới trắng tinh này, nhưng thực tế chứng mình rằng, cô đã suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Diên Vĩ không thoải mái cau cau mày, hôn lễ trước mắt so với những gì cô đã bàn bạc với Trần Sở Mặc, khác nhau một trời một vực!
Trong cô có một sự thôi thúc rất mạnh mẽ, cô muốn bỏ trốn...
Nhưng đã đến lúc này rồi, cô có thể bỏ trốn sao? Đương nhiên là không thể!
Chính cô đã đồng ý với cái cách làm này, nếu như lúc này bỏ chạy, thì thật sự quá bất nhân bất nghĩa.
Diên Vĩ đưa tay gỡ cái khăn voan trên đầu xuống, thợ trang điểm nhìn thấy thế vội kêu lên một tiếng:
- Ây da, cô ơi, thật sự là không làm vậy được đâu! Cô dâu tự mình tháo khăn voan trên đầu xuống thì sẽ không may mắn đâu.
- Không có gì là không may cả! Cô ra ngoài trước đi, bây giờ tôi không được khỏe lắm, muốn nghỉ ngơi một chút, lát nữa tôi lại gọi cô.
Tâm trạng của Diên Vĩ bỗng rơi vào trạng thái như nước thủy triều hạ, ngay cả thợ trang điểm cô cũng không chịu được bắt đầu có chút kháng cự.
- Cái này...
Thợ trang điểm thật sự có hơi khó xử.
- Cô ơi, đã sắp tới giờ lành rồi...
- Ra ngoài!
Vẻ mặt của Diên Vĩ bỗng trở nên vô cùng lạnh lùng.
Rõ ràng là Diên Vĩ không hề muốn phí lời với cô ta.
- Vâng...!
Diên Vĩ nhìn mình sau khi đã được trang điểm vô cùng xinh đẹp trong gương, trong lòng càng cảm thấy phiền não hơn, cô rút tờ khăn giấy, chùi hết vết son bóng khó chịu trên môi đi.
Bỗng nghe thấy bên ngoài có người hỏi một câu:
- Đây có phải là phòng trang điểm cô dâu không?
Giọng nói này sao mà nghe quen thế? Lý Mạn Giai?
Diên Vĩ bất giác nhíu mày, không ngờ rằng cô ta thật sự đã đến!
Diên Vĩ ở trước gương trang điểm thò đầu nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Lý Mạn Giai đang đứng trước cửa, hỏi thăm vệ sĩ đang đứng gác bên ngoài.
- Phải, chính là ở đây!
Vệ sĩ thành thật trả lời, rồi cẩn thận hỏi lại một câu:
- Cô là?
- Tôi là bạn học thời đại học của cô dâu, được mời đến dự đám cưới của cô ấy!
Lý Mạn Giai nói rồi, đưa thiệp mời trong tay cho vệ sĩ xem.
- Để cô ta vào đi!
Bên trong, Diên Vĩ lên tiếng, giọng điệu vẫn nhàn nhạt như thế, không nghe ra cảm xúc gì, cũng chẳng có niềm vui khi gặp lại bạn thân.
- Vâng!
Ở bên ngoài, vệ sĩ kính cẩn đáp lại một tiếng, đưa tay ra hiệu cho Lý Mạn Giai:
- Cô Lý, mời vào trong.
- Diên Vĩ!!
Cô ta vừa nhìn thấy Diên Vĩ trước gương trang điểm, vẻ mặt tỏ ra vô cùng kinh ngạc:
- Ôi, thật là xinh đẹp!!