Nói đoạn, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã bảy giờ tối rồi.
Nghĩ ngợi một lát, anh dứt khoát bỏ hết công việc chưa xong, cất đồ vào túi, vừa dọn vừa nói với Diên Vĩ trong điện thoại:
- Anh về ngay đây! Em ở nhà chờ anh nhé!
- Em... em không khóc đâu.
Diên Vĩ phủ nhận rồi lại nói:
- Em đi đón anh nhé? Được không?
Diên Vĩ đòi đi đón làm cho Cố Cẩn Ngôn suýt thì bật cười:
- Em đến đón anh á? Không cần đâu, ở nhà ngoan, anh về ngay đây. Tối rồi, đừng lái xe ra ngoài kẻo anh lo lắng.
- Để em đi đón anh đi mà.
Diên Vĩ khẩn nài.
Thực ra cô không an tâm để anh đi.
Cô sợ lúc anh đang lái xe bỗng váng đầu thì sao? Bỗng chảy máu cam thì biết phải làm sao bây giờ?
Diên Vĩ chỉ nghĩ thôi mà đã sợ rồi.
Cố Cẩn Ngôn thấy cô kiên trì thì cũng không nói thêm nữa. Cuối cùng anh gật đầu đồng ý:
- Ừ, vậy em đến đón anh nhé. Anh ở văn phòng chờ em.
- Vâng, em sẽ tới ngay đây!
Diên Vĩ nói xong bèn vơ chì khóa rồi guồng chân chạy ra ngoài.
- Không cần vội đâu! Đi từ từ thôi, anh làm nốt việc cũng được...
- Được, em sẽ đi từ từ.
Diên Vĩ lúc nào cũng rất nghe anh.
- Ừm, để ý an toàn nhé.
Nửa tiếng sau, Diên Vĩ đã xuất hiện trong văn phòng của Cố Cẩn Ngôn.
Thấy Cố Cẩn Ngôn, không hiểu sao hai mắt cô đỏ bừng.
Cố Cẩn Ngôn thấy Diên Vĩ vào thì vội gác hết việc trong tay rồi ra đón cô.
Thấy mắt cô đỏ như vừa khóc, lòng anh thắt lại. Anh ôm lấy đôi má xinh đẹp rồi nhìn cô chăm chú:
- Sao thế? Có phải đi học bị ai bắt nạt không? Nói anh nghe.
- Không phải!
Diên Vĩ ôm cổ Cố Cẩn Ngôn, vùi đầu vào lòng anh rồi nức nở:
- Chú Cố, em không muốn đi học nữa!
Nói xong, cô bật khóc thành tiếng.
Cô khóc thì Cố Cẩn Ngôn luống cuống ngay.
Anh bế cô ngồi lên sofa rồi dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ, vừa trấn an vừa lau nước mắt cho cô:
- Em nói anh nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai bắt nạt em? Bạn bè trêu ghẹo hay thầy cô mắng?
- Không phải!
Diên Vĩ quệt nước mắt:
- Ai dám mắng em chứ? Chẳng ai dám hết!
Diên Vĩ lắc lắc đầu rồi cứ rúc vào lòng anh, không chịu nhúc nhích.
- Nếu không phải thì sao lại không muốn lên lớp? Em thích lớp của thầy PITT nhất còn gì? Chẳng lẽ cứ thế mà bỏ à?
- Em không đi!
Diên Vĩ lắc đầu quầy quậy:
- Em không đi nữa!
Nói xong cô lại khóc nấc lên.
- Ừ ừ ừ, thì không đi nữa, anh nghe em hết.
Cố Cẩn Ngôn vỗ về Diên Vĩ rồi hỏi:
- Nếu không đi học thì em muốn làm gì nào? Có thích làm gì không?
- Em chẳng muốn làm gì cả! Em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi. Hay là em đến giúp anh nhé, có được không?
Diên Vĩ ngẩng đầu nhìn Cố Cẩn Ngôn đầy nghiêm túc.
Cố Cẩn Ngôn nghe xong đề nghị của cô thì nhìn cô với vẻ nghi hoặc.
Thấy Cố Cẩn Ngôn không nói lời nào, Diên Vĩ sốt ruột lắm:
- Để lúc nào em cũng ở bên anh, không được sao? Coi như là... coi như là thực tập trước thôi mà.
Thực ra Diên Vĩ không muốn lãng phí thời gian để làm những chuyện khác, cho dù đó có là mộng tưởng và sở thích của cô đi chăng nữa! Chúng không thể nào sánh nổi với người đàn ông trước mắt cô đây!
Diên Vĩ muốn dâng hiến hết thảy thời gian đẹp nhất của mình cho anh, Diên Vĩ chỉ hận không thể ở bên anh mọi nơi mọi lúc. Cô sợ rằng người đàn ông này sẽ đột ngột biến mất, sợ hãi phải đối mặt với những tháng ngày không có anh.
Cho nên cô muốn dùng quãng thời gian ngắn ngủi này để bù đắp hết thảy thiếu vắng ấy!
Cố Cẩn Ngôn không ngờ đột nhiên Diên Vĩ lại nghĩ ra ý tưởng ấy. Anh sửng sốt mất mấy giây, mới vén đi những sợi tóc hỗn độn trên trán cô:
- Nói anh nghe xảy ra chuyện gì nào? Sao đột nhiên em lại nghĩ tới chuyện đó?
- Em...
Diên Vĩ nắm lấy cổ áo sơ mi của Cố Cẩn Ngôn, ngón tay mân mê không ngừng, mãi một lúc lâu sau cô mới dồn hết dũng khí hỏi anh:
- Rốt cuộc thì... bệnh tình của anh sao rồi?
Hỏi xong, hai mắt cô hoe đỏ.
Cố Cẩn Ngôn sửng sốt, đôi đồng tử hơi rụt lại.
Có cái gì đó sụp đổ trong đáy mắt thẳm sâu.
Đây là lần đầu tiên Diên Vĩ nhắc tới bệnh tình của anh.
Thường ngày cô không bao giờ nói, như thể không hề biết anh đang mắc bệnh.
Thực ra Cố Cẩn Ngôn hiểu rõ, cô không nói không có nghĩa là cô không biết, chỉ là cô không muốn nhắc tới mà thôi.
Cũng có lẽ là cô không muốn tin vào hiện thực tàn nhẫn ấy.
Cố Cẩn Ngôn nắm tay Diên Vĩ đặt lên môi mình, rồi khẽ khàng hôn lên bàn tay ấy.
- Yên tâm đi, bây giờ anh rất khỏe.
- Anh nói dối...
Diên Vĩ đỏ hoe vành mắt, xé toạc lời nói dối vụng về:
- Tuy em không phải là bác sĩ, thế nhưng em ở cùng ba mẹ bao lâu, mưa dầm thấm đất, không phải là em không hiểu mấy thứ đơn giản này! Nếu anh khỏe thật thì sao lại chảy máu cam? Hơn nữa da anh cũng bắt đầu rịn máu rồi...
Diên Vĩ càng nói thì càng đau đớn, nước mắt ầng ậng trào lên khóe mi. Đột nhiên cô hô lên thảng thốt:
- Chú Cố! Anh chảy máu cam kìa!
Diên Vĩ vừa nói xong thì một giọt máu tươi nóng hổi đã rơi xuống tay cô.
Tay Diên Vĩ run lên và lòng thì thắt lại. Cô cuống quýt đứng lên rút khăn giấy rồi vội vàng lau đi cho Cố Cẩn Ngôn, nước mắt trào ra khỏi khóe mi ướt đẫm.
Cố Cẩn Ngôn vòng cánh tay rắn chắc ôm cô thật chặt như thể trấn an.
Diên Vĩ lau máu cam cho anh mà tay run lẩy bẩy, nước mắt tràn bờ, thế mà vẫn lẩm bẩm an ủi anh không dứt:
- Không sao đâu, không sao đâu chú Cố, anh đừng sợ, nhất định là anh sẽ không sao mà, nhất định không sao mà...
Cố Cẩn Ngôn nắm bàn tay nhỏ bé của Diên Vĩ, lấy đi chiếc khăn giấy nhuộm đỏ:
- Để anh tự làm đi.
Máu tươi làm nổi bật khuôn mặt trắng ngần của Diên Vĩ làm cho nó có vẻ tái nhợt hơn. Cố Cẩn Ngôn thấy mà lòng đau như cắt.
Anh lau máu cam của mình mà đôi mắt sâu thẳm nhìn Diên Vĩ hồi lâu không chớp, như thể muốn nhìn ra chút ít cảm xúc từ đôi má cô.
- Xin lỗi em.
Cố Cẩn Ngôn bỗng cất lời xin lỗi. Anh chạm lên nước mắt đẫm má cô rồi thở dài:
- Anh không phải là một người chồng tốt.
Anh áy náy nói:
- Chồng nhà người ta ngày nào cũng làm bà xã mình vui vẻ, còn anh chỉ khiến em ngày ngày sống trong lo lắng bất an, ngày ngày đau khổ rơi lệ...
Cố Cẩn Ngôn áp trán lên trán cô, nâng cằm cô lên mà nói với giọng điệu gần như nỉ non:
- Đuôi Nhỏ, có phải từ đầu anh đã sai rồi không? Lẽ ra sau ba năm anh không nên trêu chọc em lần nữa...
- Em không cho anh nói thế!
Diên Vĩ ôm lấy má anh rồi đặt xuống môi anh một nụ hôn triền miên:
- Em không cho phép anh nói thế...
Giọng nói của Diên Vĩ khản đặc đi, thế nhưng sau khi nghe anh nói thì cô không dám tùy tiện rơi lệ nữa.
Cô không thể để anh thêm áy náy trong lòng:
- Chú Cố, hạnh phúc mà đời này anh mang đến cho em, không một ai thay thế được, anh hiểu không?
Diên Vĩ không hề hối hận vì đã gặp và yêu anh!
Cố Cẩn Ngôn vỗ về đôi gò má tái nhợt, vẻ mặt dường như nhuốm bi thương:
- Nhưng cũng chẳng kẻ nào có thể làm em đau khổ như anh...
- Không... không đâu...
Diên Vĩ lắc đầu quầy quậy, rồi ôm cổ Cố Cẩn Ngôn và vùi đầu vào lòng anh:
- Không đâu!! Chúng ta nhất định sẽ có cách mà!
Chỉ cần họ ở bên nhau, thì cho dù là ông trời cũng không thể bắt họ phải chia lìa!
...
Diên Vĩ phát hiện ra sau ngày hôm đó thì Cố Cẩn Ngôn luôn tự giặt áo sơ mi của mình ngay khi tắm xong.
Cô không còn thấy thêm một vết máu nào nữa.
Nhưng anh càng làm như thế thì Diên Vĩ càng hiểu rõ, anh chỉ đang giấu đầu hở đuôi mà thôi!
Nửa tháng sáu, Cố Cẩn Ngôn nhập viện. Vì tình hình nguy hiểm nên bác sĩ đề nghị anh nhanh chóng tiến hành phẫu thuật ghép gan. Thế nhưng trong thời gian ngắn không thể tìm thấy nguồn gan thích hợp, bởi vậy anh chỉ có thể duy trì mạng sống bằng thuốc và hóa trị.
Phản ứng của Diên Vĩ sau khi Cố Cẩn Ngôn nhập viện là điều nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người.
Ai nấy đều cho rằng Đuôi Nhỏ dựa vào Cố Cẩn Ngôn mà sống nhất định sẽ kích động khi biết bệnh tình của anh, nhưng không, cô không hề tỏ ra khó chịu một chút nào.
Cô không những không khóc, mà còn ngày ngày vui vẻ bầu bạn bên giường, nói đủ thứ chuyện với anh.
Cô tìm mọi cách động viên anh, nghĩ đủ trò để làm anh thoải mái, học cách làm cho anh đủ món ăn ngon, thậm chí còn đánh đàn dụ cho anh cười.
Sau khi Cố Cẩn Ngôn bị bệnh thì khẩu vị kém đi nhiều, bởi vì anh không còn nếm ra mùi vị gì nữa.
Anh che giấu vô cùng tốt, Diên Vĩ làm cái gì thì anh cố gắng ăn cái đó, lần nào ăn xong cũng khen không dứt miệng, thế nhưng cô vẫn phát hiện ra anh bắt đầu chán ăn.