Ngay khi cô định ngậm điếu thuốc thì bị một bàn tay giật lấy một cách bá đạo.
- Chẳng lẽ cô Tần không biết hút thuốc lá rất có hại cho sức khỏe sao?
Điếu thuốc trong tay tự dưng bị giật mất, Tần Diên Vỹ tức tới mức muốn chửi người nhưng giọng nói dễ nghe, trầm thấp kia đầy quen thuộc kia lại khiến trái tim cô run lên, cả người lập tức cứng đờ ra.
Tim cô như ngừng đập.
Một lúc lâu sau, cô mới ngước mắt nhìn người đàn ông xuất hiện bất thình lình kia, nháy mắt cô thấy chóp mũi ê ẩm, hai mắt đỏ hoe sắp khóc.
Nhưng cô nhịn xuống!
Cô ép mình không được khóc!
Từng cơn gió lạnh phất vào mặt cô khiến cho đôi mắt ươn ướt của cô lại nổi lên một tầng hơi nước.
Trong gió đêm, dưới ánh đèn đường, Cố Cẩn Ngôn mặc áo khoác dài màu đen đứng thẳng ở đấy. Vạt áo đong đưa theo từng cơn gió, nhưng lại chẳng lộn xộn chút nào, tăng thêm phần chín chắn.
Một năm không gặp, dường như anh đã chín chắn hơn trước nhiều.
Anh đút một tay vào túi áo, tay còn lại thì cầm điều thuốc mà anh mới giật lấy từ cô.
Cố Cẩn Ngôn nhìn Diên Vỹ đăm đăm, vẻ mặt có phần nghiêm túc.
Cuối cùng anh ném điếu thuốc vào thùng rác không chút do dự.
Sau đó anh lại nhìn chằm chằm vào gương mặt ửng hồng vì hơi men của cô.
Lúc này, Tần Diên Vỹ có cảm giác như bị hút vào trong mắt anh vậy.
Ánh mắt anh vừa sâu thẳm vừa nóng rực, chẳng hiểu sao Tần Diên Vỹ lại thấy nghẹt thở.
Làn gió đêm thổi qua vạt váy của cô, chẳng biết sao hai mắt cô lại bắt đầu ướt lệ. Cô rùng mình một cái rồi quay mặt đi tựa như muốn che dấu vẻ thảm hại của mình.
Cố Cẩn Ngôn vội cới áo khoác ra, anh bước lại gần Diên Vỹ rồi khoác lên bờ vai gầy gò của cô.
Cô bỗng ngửi thấy hơi ấm lẫn hương thơm đặc biệt của anh bao phủ cả người mình.
Tần Diên Vỹ chợt thấy tức giận.
“Chát.”
Cô vung tay, tát mạnh lên gương mặt điển trai của Cố Cẩn Ngôn.
Dường như Cố Cẩn Ngôn không kịp phản ứng, nhưng hình như cái tát này trong dự tính của anh, trong mắt anh cũng không hiện lên nhiều cảm xúc mấy.
Chẳng qua trên gương mặt điển trai kia lại hiện ra năm dấu ngón tay đỏ chót.
Như thế cũng thấy được Tần Diên Vỹ tát mạnh cỡ nào.
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô, cô nhanh chóng lau đi.
- Nếu đi rồi thì về làm gì nữa hả?
Diên Vỹ cười khẩy đầy kiêu ngạo trước mặt anh.
Rõ ràng cô đã chờ ngày này đã hơn một năm rồi!!
Một năm bao nhiêu ngày? Bao nhiêu giờ? Bao nhiêu phút?!!
Những ngày tháng không có Cố Cẩn Ngôn, cuộc sống của Tần Diên Vỹ như tính bằng phút, bằng giây!! Nhưng Cố Cẩn Ngôn anh biết không? Anh chẳng biết gì cả!!
Gió đêm lướt qua mặt Diên Vỹ khiến cô cảm thấy đau nhói, hai mắt cũng đầy nước mắt. Cô mỉm cười với Cố Cẩn Ngôn một cách lạnh lùng, đoạn xoay người bỏ đi.
Cố Cẩn Ngôn đuổi theo Tần Diên Vỹ, anh duỗi tay ôm lấy eo cô rồi kéo cô vào lòng. Anh ôm cô thật chặt rồi nói:
- Bé con à, tôi đã về rồi đây.
Giọng Cố Cẩn Ngôn khàn khàn giống như bị người khác cắt đứt cổ họng.
Cho dù Tần Diên Vỹ có vờ kiên cường thế nào, nhưng bây giờ cô đã chịu hết nổi. Lúc toàn bộ lớp vỏ ngụy trang bị xé rách, cô gần như phát điên lên. Dường như cái tát khi nãy vẫn chưa làm Diên Vỹ hả giận, cô xoay người lại, đập túi xách lên ngực anh.
- Anh cút đi!! Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!!!
Tần Diên Vỹ giãy giụa đẩy Cố Cẩn Ngôn ra rồi chạy nhanh về phía trước, nhưng giày cao gót vướng víu quá. Cô bèn cởi ra rổi ném về phía anh.
- Cố Cẩn Ngôn anh cút ra xa dùm tôi!! Anh là đồ ích kỷ!! Đồ lừa gạt!! Tôi ghét anh! Đồ chết dẫm Cố Cẩn Ngôn, tôi ghét anh!!!
Chẳng biết Diên Vỹ đã la lớn tới mức nào nhưng khi la xong, giọng cô cũng khản đi.
Đối mặt với Tần Diên Vỹ đang nổi giận, Cố Cẩn Ngôn vẫn kiên nhẫn nhặt đôi giày dưới đất lên, ngay cả túi xách cũng xách dùm cô.
Sau đó anh vội vàng đuổi theo cô.
Thật ra Diên Vỹ biết rõ, bản thân cô không nên tức giận như thế. Cố Cẩn Ngôn xuất hiện trước mặt, đáng ra cô nên hỏi tình trạng cơ thể của anh, suốt năm nay anh đã đi đâu và còn anh có ai khác trong khoảng thời gian đó hay không?
Nhưng ngẫm lại, nếu Cố Cẩn Ngôn có thể trở về thì chứng tỏ cơ thể anh đã khỏe hơn nhiều rồi! Bằng không sao anh lại xuất hiện ở đây kia chứ?
Nghĩ như thế, trong lòng Tần Diên Vỹ vừa đau vừa hận, cảm xúc ào ào như thác lũ không thể kiềm nén lại được!
Bước chân cô vô thức cũng nhanh hơn, nhưng chưa được vài bước cô lại cảm giác cổ tay bị nắm chặt. Kế đó cô bị bế thốc lên.
Ngoại trừ Cố Cẩn Ngôn đuổi theo sau cô thì có thể là ai đây?
Cố Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe của Diên Vỹ, chẳng biết tự khi nào, đôi mắt sâu thẳm kia lại hằn tơ máu. Anh khản giọng nói:
- Cho dù em muốn đánh tôi thì cũng đừng để bản thân bị lạnh chứ.
Cố Cẩn Ngôn nói xong, anh bế cô bước tới chỗ đậu xe của mình.
Diên Vỹ nằm trong lòng Cố Cẩn Ngôn thoáng cái cũng yên tĩnh hơn, thế mà cô không quậy phá để mặc cho anh bế như thế.
Nhưng ngay sau đó, Tần Diên Vỹ bỗng vòng tay qua cổ Cố Cẩn Ngôn, cô há miệng cắn mạnh lên vai anh!
Diên Vỹ cắn rất mạnh, dường như để trút hết những đau lòng, uất ức trong một năm qua.
Cố Cẩn Ngôn nhíu mày vì đau nhưng anh lại im lặng, không cản cô để mặc cô giương nanh múa vuốt trên vai mình.
Tuy bị cô bé này cắn nhưng anh cũng thấy rất hạnh phúc!!
Đuôi Nhỏ, cuối cùng tôi đã trở về rồi đây!!
Hình như Tần Diên Vỹ cắn xong vẫn chưa hả giận, cô lại cắn vào cổ của anh.
Cố Cẩn Ngôn rên lên vì đau, cuối cùng anh không nhịn được nói:
- Em nhất định là chó con đây mà. Sao em lại thích cắn người quá vậy?
Rõ ràng Cố Cẩn Ngôn đang trách cô nhưng trong giọng nói lại chẳng có nửa phần trách móc, dường như còn ẩn chứa sự cưng chiều bất đắc dĩ.
Anh cũng chẳng ngăn cản để mặc cho Tần Diên Vỹ cắn mình.
Cảm giác nóng ẩm kèm theo từng cơn đau nhức khiến cho Cố Cẩn Ngôn chẳng biết nên nói thế nào, hầu kết bất giác trượt vài cái.
Bỗng Tần Diên Vỹ tựa vào vai anh, cô kích động khóc nức lên.
Khi Diên Vỹ khóc, bả vai cô cũng run lên khiến cho tim Cố Cẩn Ngôn đau nhói.
Anh vỗ nhẹ vào lưng Diên Vỹ, nói xin lỗi liên hồi:
- Xin lỗi...
- Xin lỗi! Tôi sai rồi...
Cố Cẩn Ngôn để Diên Vỹ ngồi vào ghế phụ, lúc này cô mới ngừng khóc nhưng đôi mắt vẫn còn đẫm nước mắt, vành mắt đỏ hoe.
Cố Cẩn Ngôn thấy thế thì rất đau lòng, anh vươn tay lau nước mắt trên má cô rồi ngồi xổm bên cạnh cô, mang giày cho cô.
Lúc Cố Cẩn Ngôn cầm lấy mắt cá nhân của Diên Vỹ, dường như cô thấy không quen, hoặc nói là ngại ngùng, bàn chân nhỏ nhắn vô thức ngọ nguậy muốn rụt lại, nhưng Cố Cẩn Ngôn đã nhanh chóng nắm lấy rồi nói:
- Ngoan nào! Trời đang lạnh đấy, nếu em không mang giày sẽ dễ bị bệnh lắm.
- Ai mượn anh lo!
Tuy ngoài miệng Diên Vỹ nói thế nhưng vẫn để yên cho anh mang giày.
Ngón tay mềm mại, ấm áp lướt qua mắt cá chân cô khiến cảm thấy tê ngứa, dường như cảm xúc ấy đã ngấm vào lòng cô trong chớp mắt.
Cô rất thích cảm giác này!
Cố Cẩn Ngôn vừa mang giày cho cô vừa ngẩng đầu lên nhìn cô.
Trông cô nhóc này còn gầy hơn trên TV nữa! Lúc bế cô lên, anh thấy nhẹ như bông.
Cảm xúc trong lòng Cố Cẩn Ngôn bỗng dâng trào, anh liền ôm chặt cô vào lòng.
Tần Diên Vỹ cảm giác được hơi ấm trong lòng anh, cô không nhịn được mà khóc nức lên.
Diên Vỹ vòng tay ôm chặt cổ Cố Cẩn Ngôn như thể sợ anh sẽ biến mất lần nữa.
Cố Cẩn Ngôn cũng ôm chặt lấy cô, thậm chí cô còn có cảm giác eo mình sắp bị anh vặn gãy rồi.
Anh vùi mặt vào mái tóc mềm mại của Diên Vỹ, hít lầy hít để hương thơm của riêng cô vả cả hơi âm chỉ có ở nơi cô!
Anh đã nhớ cảm giác này suốt một năm trời!!